“Các bạn, hôm nay lớp chúng ta nghênh đón một người bạn mới, mọi người vỗ tay hoan nghênh bạn ấy nào.” Trần Mẫn Chi đứng ở trên bục giảng nói, bên cạnh cô là một đứa bé rất đáng yêu.
“Dạ.” Đám nhóc sôi nổi vỗ tay hoan nghênh, ánh mắt tò mò nhìn đứa bé kia, đứa bé kia lại bình tĩnh đứng không tỏ vẻ gì.
Trần Mẫn Chi vừa lòng cười, nói vài câu rồi mới quay sang cậu nhóc kế bên “Bạn học Trình Duệ, mọi người rất hoan nghênh con tham gia vào tập thể này, con có thể giới thiệu bản thân mình với mọi người không?”
Cậu nhóc được xưng là Trình Duệ kia mím môi, bước lên trước một bước nói “Chào mọi người, mình tên Trình Duệ, năm nay năm tuổi.”
“…”
Trình Duệ nói xong phòng học yên lặng một hồi, Trần Mẫn Chi chờ nhóc nói tiếp lại không nghe thấy gì nữa, vừa nãy tiến lên một bước bây giờ lại lùi về.
Xem ra là một cậu nhóc thích yên tĩnh nha, Trần Mẫn Chi thầm nghĩ. Cô thấy Trình Duệ không muốn nói tiếp nữa bèn mở miệng “Bạn Trình Duệ giới thiệu thật đơn giản dễ hiểu, mọi người làm quen với bạn ấy, sau này phải cùng nhau học tập, trân trọng nhau, biết không?”
“Dạ biết.” Đám nhóc đồng thanh trả lời, có vẻ rất hoan nghênh bạn học mới này.
“Được rồi, chuẩn bị đi học, Duệ Duệ ngồi ở…” Trần Mẫn Chi nhìn phòng học, cô nhớ sỉ số lớp mình là lẻ, vừa lúc còn dư một chỗ.
“Cô ơi!” Một đứa bé tóc xoăn ngồi ở cửa sổ bên phải đột nhiên hô “Ngồi ở chỗ của con nè, Duệ Duệ ngồi đây đi.” Nhóc tự nhiên xưng Trình Duệ là Duệ Duệ như cô giáo mình.
Trần Mẫn Chi nhìn chỗ trống bên cạnh nhóc, đứa bé mập mạp ngồi bên cạnh nhóc không biết lúc nào đã chạy sang ngồi chỗ khác, điều này khiến cô dở khóc dở cười “Mộc Tiểu Kha con lại nghịch ngợm.”
“Hì hì, cô ơi đừng nói vậy.” Đứa nhóc được xưng là Mộc Tiểu Kha cười chớp mắt, nói “Con sẽ chăm sóc bạn mới thật tốt.”
Nếu người ngồi cùng bàn của nhóc đã bị đuổi đi chỗ khác, Trần Mẫn Chi đành thuận theo cho Trình Duệ ngồi bên cạnh nhóc.
Trình Duệ ngồi đâu cũng không sao cả, nhóc nói câu “Cảm ơn cô.” liền đi tới chỗ ngồi, đặt túi xuống. Nhóc vừa ngồi xuống tóc xoăn đã nhích lại.
“Chào Duệ Duệ, tớ là Mộc Tiểu Quy, tớ có thể gọi cậu là Duệ Duệ không?” Mộc Tiểu Quy nói.
“…” Kêu mất rồi mới hỏi, Trình Duệ cũng không biết nên nói gì nữa.
“Cho cậu này.” Mộc Tiểu Quy lấy một hộp socola ra đặt lên bàn “Đại soái nói bạn tốt phải yêu thương lẫn nhau, chúng ta làm bạn tốt đi, cậu có thể gọi tớ là Mộc Tiểu Quy, Duệ Duệ.”
Mộc Tiểu Quy…
Duệ duệ…
“Ưm…”
Người trên giường rên một tiếng, duỗi tay ra vươn vai một cái, sau đó đẩy chăn, lộ ra khuôn mặt trẻ tuổi và ánh mắt màu lam.
“Thì ra là mơ.” Cậu nhủ thầm, quay đầu nhìn bên kia giường, chỗ đó đã không có ai, độ ấm cũng đã tản đi.
“Lại dậy sớm nữa.” Người trên giường chính là Mộc Tiểu Quy đã trưởng thành, cậu ngồi dậy, trên ngực cậu mơ hồ có thể thấy mấy dấu vết nhàn nhạt.
Quần áo tối qua ném lung tung đã được dọn dẹp, bên giường có đặt một bộ áo sơ mi và quần dài. Mộc Tiểu Quy mỉm cười, vui vẻ mặc vào, tiện tay xếp chăn, tắt điều hòa rồi đi đánh răng.
Hôm nay trời khá tốt, sáng sủa, là một ngày thích hợp để hẹn hò, Mộc Tiểu Quy nghĩ.
Mộc Tiểu Quy rửa mặt xong liền ra ngoài, nhìn đến ban công chỗ phòng khách có người đang phơi đồ, thấy bóng dáng của đối phương, mắt cậu dâng lên sự dịu dàng.
Mộc Tiểu Quy đi qua, dừng lại cách đối phương vài bước nhìn Trình Duệ phơi đồ. Trình Duệ mặc một cái áo sơ mi rộng và một cái quần đùi, mái tóc đen ngắn bị gió thổi rối, hai chân thon dài nhìn đẹp tuyệt.
Mộc Tiểu Quy vuốt ngón tay, cảm thấy đầu ngón tay vẫn còn lưu lại cảm giác lúc cậu chạm đến làn da kia tối qua.
Trình Duệ đang phơi đến món đồ cuối cùng đã bị người ôm lấy từ phía sau, người nọ dựa người lên lưng, cằm đặt lên hõm vai của cậu.
Tầng này trừ hai người bọn họ ra thì không còn ai cả, cậu không quay đầu lại cũng đã biết là ai, cũng quen với cái tật này rồi nên không thèm để ý tiếp tục treo đồ lên, rồi ôm giỏ quay người lại.
“Tỉnh rồi hả?” Trình Duệ vừa xoay người, Mộc Tiểu Quy từ ôm sau lưng biến thành mặt đối mặt.
“Vừa tỉnh, sao em dậy sớm vậy?” Mộc Tiểu Quy cầm lấy cái giỏ trong tay cậu rồi cùng vào nhà.
“Mười giờ rồi, không sớm.”
“Hồi nãy anh mơ thấy cảnh lúc hai chúng ta gặp mặt.”
“Ừm?”
“Em nắm tay anh đòi làm vợ anh, anh không thể từ chối nên đành đồng ý.”
“…”
Trình Duệ dậy sớm, trừ giặt quần áo ra cậu còn nấu xong bữa sáng, bánh rán và bánh bao đều còn để trong nồi, cháo cũng vừa nấu xong.
“Hôm nay em có tính đi đâu không? Khó khăn lắm mới có một ngày nghỉ.” Mộc Tiểu Quy vừa ăn vừa hỏi Trình Duệ, từ khi lên đại học, Trình Duệ trừ giành học bổng ra còn cố gắng làm thêm để giảm bớt gánh nặng cho bà ngoại, phần lớn thời gian đều dành cho việc gia sư, có khi còn kiêm chức làm phiên dịch, bận túi bụi.
“Không có chỗ nào đặc biệt muốn đi cả.” Trình Duệ lắc đầu, cậu cũng không thích đi ra ngoài chơi cho lắm.
“Vậy hả?” Mộc Tiểu Quy nghĩ một chút “Vậy chúng ta đi hẹn hò đi, không thể lãng phí ngày nghỉ.”
“Ừ.” Trình Duệ cười khẽ, vươn tay xoa mái tóc quăn của cậu.
Hai người nam đi hẹn hò thì nên đi đâu? Trình Duệ không có khái niệm gì về việc này, từ lúc hai người xác nhận quan hệ đến bây giờ, hai người hẹn hò đều là do Mộc Tiểu Quy sắp xếp. Hai người đã cùng nhau leo núi, đi công viên trò chơi, rạp chiếu phim linh tinh, chắc là do đi cùng người trong lòng nên những chuyện này cho dù lặp đi lặp lại cũng không ai thấy chán.
Hai người lên đại học từ năm ngoái, vì lo lắng bà ngoại ở nhà một mình nên Trình Duệ chọn một trường ở gần nhà, Mộc Tiểu Quy cũng cùng theo. Trường học ở vùng ngoại thành, hơi xa một chút, hai người cùng trường nhưng chuyên ngành lại khác nhau, vì để cho hai người có thể chăm sóc lẫn nhau nên Mộc Nam thuê cho họ một căn chung cư.
Ngày đầu tiên vào ở, Mộc Tiểu Quy đè Trình Duệ hôn một hồi lâu, rốt cuộc có thể quang minh chính đại ở chung khiến hai người đều vui sướng, ít nhất họ không cần lo lắng bị phát hiện mà cẩn thận che dấu nữa.
“Em đang nghĩ gì thế?” Mộc Tiểu Quy hỏi, Trình Duệ ngẩng đầu thấy Mộc Tiểu Quy đang nhìn mình, không biết Mộc Tiểu Quy từ lúc nào đã cao như vậy, lần trước kiểm tra nghe nói là 1m86, cao hơn cậu hẳn 8cm. Lúc này hai người đang đứng gần cửa sổ tàu điện, một tay Mộc Tiểu Quy đặt trên tường nhìn như vì đứng cho vững nhưng thật ra là vì bảo vệ cậu không bị những hành khách khác chen đến.
“Nghĩ đến việc cuối tuần này về nhà.” Trình Duệ nói.
“Đại soái nói sẽ đến đón chúng ta, không cần lo lắng.” Mộc Tiểu Quy nói, lấy một ngón tay ngoắc ngón tay của Trình Duệ.
Trình Duệ mỉm cười, vươn ngón út ôm tay cậu, hai người dắt tay kiểu này đến trạm.
Lúc xuống xe Trình Duệ buông tay ra theo bản năng, không ngờ Mộc Tiểu Quy lại nắm lấy tay cậu dắt cậu ra ngoài.
Trạm hẹn hò đầu tiên là rạp phim. Khác với những cặp đôi khác thường xem mấy phim tình cảm hay phim văn nghệ, hai người bọn họ càng thích phim khoa học viễn tưởng.
“Em cầm này đi.” Mộc Tiểu Quy đưa vé cho Trình Duệ cầm, bản thân cậu cầm lấy bắp rang và trà sữa, hai người cùng nhau vào rạp.
“Chờ một chút.” Trình duệ gọi lại Mộc Tiểu Quy, nói dây giày bị bung liền ngồi xổm xuống.
Ban đầu Mộc Tiểu Quy tưởng dây giày của cậu bị bung, không ngờ Trình Duệ ngồi xuống là cột dây giày giúp bản thân mình.
Mộc Tiểu Quy nhìn khuôn mặt cậu, trong lòng ngứa ngáy chỉ muốn ôm lấy cậu thôi.
Rạp số 2 không nhiều người lắm, hai người đến hơi trễ, phim cũng đã bắt đầu chiếu. Trừ mấy hàng đầu có ánh sáng từ màn hình chiếu đến, mấy hàng sau đều khá tối.
Mộc Tiểu Quy không có ngồi số ghế ghi trên vé mà cùng Trình Duệ tìm một chỗ ở phía sau ngồi xuống.
Phía sau khá xa nên không có mấy người ngồi, hàng của bọn họ chỉ có một người ngồi cuối hàng mà thôi, đến nửa phim người kia còn phát ra tiếng ngáy.
Chủ đề phim khá cũ, nhưng diễn viên diễn xuất rất tốt, tuy rằng không phải bom tấn nhưng nhìn chung cũng không tệ.
Xem xong phim hai người lại tìm một quán ăn ăn cơm rồi đi dạo.
Buổi chiều Mộc Tiểu Quy kéo Trình Duệ đến một quán cà phê. Quán có hai tầng, trang trí kiểu Trung Quốc nhưng văn hóa cà phê của Âu Tây nên có vẻ rất đặc biệt.
Hai người ngồi đó cả buổi chiều, nghe nhạc hòa tấu, ngửi mùi cà phê nồng đậm trong tiệm, bên tai truyền đến tiếng sách vở lật soàn soạt, tất cả khiến Trình Duệ có loại cảm giác năm tháng tĩnh hảo.
Nhất là bên cạnh còn có người yêu mình đang ngồi.
Hạnh phúc cùng lắm chỉ thế này thôi đi, cậu nghĩ thầm.
Hai người ăn cơm rồi mới về nhà, đến gần nhà mình liền xuống xe, Mộc Tiểu Quy dắt tay Trình Duệ chầm chậm đi về.
“Lát nữa khiến em càng vui hơn.” Mộc Tiểu Quy thần bí nói, không chờ cậu lấy lại tinh thần, Mộc Tiểu Quy đã nói “Chờ anh chút.” rồi chạy vào tiệm bánh ngọt gần đó.
Trình Duệ đứng bên ngoài nhìn Mộc Tiểu Quy vào lấy một cái hộp, sau đó đi ra.
“Anh…” Trình Duệ thở dốc.
“Về nhà thôi.” Mộc Tiểu Quy ôm vai cậu cùng đi về.
Ngọn nến số 20 được châm lên, tắt đèn, ổ bánh được ngọn nến chiếu rọi có vẻ đặc biệt xinh đẹp.
“Sinh nhật vui vẻ, vợ của anh.” Mộc Tiểu Quy ôm lấy cậu từ phía sau, nói nhỏ vào tai cậu.
Giọng của Mộc Tiểu Quy khiến Trình Duệ tỉnh thần lại, cậu nhớ ra hôm nay là ngày 26 tháng 9, sinh nhật mình.
Thật ra cũng không phải ngày sinh của cậu mà là ngày cậu bị vứt bỏ ở nhà trẻ, viện trưởng nhặt được liền lấy ngày này làm sinh nhật.
Trước kia sinh nhật cậu đều cùng chúc mừng với bà ngoại, năm này bà không gọi điện bản thân cậu cũng quên, không ngờ Mộc Tiểu Quy còn nhớ rõ.
“Về sau anh đều cùng em chúc mừng.” Mộc Tiểu Quy sờ đầu cậu, nhẹ giọng hứa.
“Được.”
Hôm sau Trình Duệ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là bà ngoại gọi đến, bà ảo não nói hôm qua mải học múa quảng trường nên quên mất sinh nhật cầu, chờ cuối tuần về nhà bà sẽ đền bù.
Trình Duệ dở khóc dở cười khiến bà đừng quan tâm, mấy ngày nữa cậu sẽ về thăm bà.
Lúc Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ nghỉ, Mộc Nam lái xe đến đón bọn họ, đưa Trình Duệ về rồi mới đi.
Trình Duệ và bà Trần vẫn ở chỗ cũ, phòng đã được tân trang lại, nhìn có vẻ ấm áp và sạch sẽ.
Bà Trần tuy rằng lớn tuổi nhưng tinh thần vẫn rất tốt, hai năm gần đây còn cùng hàng xóm đi nhảy quảng trường, thân thể cũng rất khỏe mạnh. Trình Duệ vừa về bà đã thực hiện lời hứa, xuống bếp nấu một bữa tiệc lớn cho cậu.
Trình Duệ vừa ăn vừa nghe bà lải nhải nói những chuyện trong khu, con gái nhà ai lấy chồng, con cái nhà ai đánh nhau hay ai mới có cháu, con nhà ai lên đại học. Đều là những chuyện vặt vãnh nhưng bà lại nói được sinh động.
Trình Duệ vừa nghe vừa trả lời lại, thuận tiện nói về việc học của mình ở trường.
“Bà ngoại.” Trình duệ nhẹ giọng hô bà một tiếng, “Con nói ngoại nghe chuyện này.”
“Nói đi.” Bà Trần gắp miếng thịt gà cho cậu “Đừng mải lo nói, cũng lo ăn đi.”
“Bà cũng ăn đi.” Trình Duệ cũng gắp cho bà miếng thịt, do dự một hồi mới nói “…Con thích một người, bà có muốn gặp không ạ?”
Bà Trần ngừng nhai, phản ứng đầu tiên của bà chính là “Vậy Mộc Tiểu Quy làm sao bây giờ?”
“…” Trình Duệ không ngờ bà sẽ hỏi vậy liền sửng sốt.
“Nhiều năm như vậy hai người không phải rất tốt sao? Sao tự nhiên lại thích người khác?”
“…”
“Mộc Tiểu Quy biết không? Nó nói như thế nào?”
“Biết.” Trình duệ gật đầu, làm sao có thể không biết được “Cậu ấy không phản đối.”
Bà Trần im lặng một chút, thở dài “Vậy nếu rảnh thì mang người ta về ăn bữa cơm đi.” Bà nghĩ rằng Trình Duệ nói người khác.
“…Dạ.”
Hôm sau Trình Duệ mang Mộc Tiểu Quy về nhà ăn cơm, bà sửng sốt nửa ngày, cuối cùng nhéo tay Mộc Tiểu Quy đánh mấy cái khiến Mộc Tiểu Quy không hiểu ra sao.
“Bà ngoại sao vậy?” Mộc Tiểu Quy nhìn bà Trần đang ở ban công vừa hát vừa tưới hoa, quay sang hỏi Trình Duệ.
“Em cũng không biết.” Trình Duệ cong khóe miệng.
“Em nhất định là biết, nói cho anh nghe.”
“Năn nỉ đi.”
“Năn nỉ.”
Bà Trần nghe thấy hai người họ nói chuyện, mỉm cười. Nhiều năm như vậy, tình cảm của Mộc Tiểu Quy đối với Trình Duệ bà thấy rõ ràng, cũng không ngại Mộc Tiểu Quy là nam hay nữ, chỉ cần cậu thật lòng là được, so với sau khi chết giao Trình Duệ cho một người xa lạ thì thà giao cho người mình nhìn từ nhỏ tới lớn. Bà đã nghĩ đến điều này lâu rồi.