Mặc kệ là người nổi tiếng hay là người bình thường, thì rất nhiều xì căng đan về tình yêu đều bắt đầu từ chuyện "tiếp xúc", sau đó dần dần tăng nhiệt độ rồi cuối cùng biến thành tình yêu.
Mặc dù Úc Trí Thăng cùng với Lại Bái Khiết chưa đạt tới mức độ người yêu, nhưng mà với tần số Úc Trí Thăng xuất hiện tại phòng làm việc của Thịnh Hâm, và tình huống mỗi tuần đặc biệt đưa Lại Bái Khiết trở về Đài Bắc, thì xem ra ngày hai người phát triển thành người yêu sắp tới rồi.
Úc Trí Bình rất nhanh đã phát hiện ra sự chuyển biến kinh người của em trai, cho nên luôn nhân lúc Úc Trí Thăng trở về công ty, đặc biệt đến phòng làm việc của anh để quan tâm chăm sóc.
"Gần đây có vẻ như em rất tích cực đối với dự án của Thịnh Hâm nha! Nghe nói trong một tuần lễ mà có tới tận năm ngày ở bên đấy liền, hơn nữa còn đột nhiên không thèm quen giường, mà ngày ngày ở khách sạn...... Đúng rồi, nghe nói em còn trăm cay nghìn đắng mà tự mình lái xe trở về, hơn nữa tất cả những thứ này đều chỉ là vì một người đẹp đúng không?"
Dùng từ "nghe nói" không chỉ không cần chịu trách nhiệm, mà còn không liên lụy đến việc Tiêu Giới Thiên tiết lộ tin tức cho anh ta.
Bởi vì phát hiện ra sự khác thường của Úc Trí Thăng, cho nên anh ta mới đặc biệt gọi điện thoại cho Tiêu Giới Thiên để tìm hiểu tình hình, nên mới biết thì ra là có một người đẹp xuất hiện, khiến cho em trai cam tâm tình nguyện ngày ngày trình diện ở công trường, cuối cùng còn dứt khoát ở trong khách sạn, sau đó mỗi cuối tuần lại đưa người đẹp về Đài Bắc.
Anh ta đương nhiên vui mừng khi thấy em trai rốt cuộc cũng có một đoạn tình cảm "bình thường", nhưng mà những nhân viên công trường được cử đi Thịnh Hâm như Tiêu Giới Thiên lại kêu khổ thấu trời. Úc Trí Thăng ngày ngày trình diện làm cho bọn họ mỗi ngày đều run run rẩy rẩy, áp lực lớn không chịu nổi, vì vậy trong điện thoại Tiêu Giới Thiên đã ám hiệu rõ ràng, là hi vọng anh ta có thể tìm những chuyện khác khiến cho Úc Trí Thăng phân tâm, không cần phải đặt toàn bộ lực chú ý vào dự án của Thịnh Hâm nữa.
Cho nên...... Anh ta liền xuất hiện ở nơi này!
Gần đây tâm tình của Úc Trí Thăng rất tốt, cho nên không ngại nghe giọng điệu kêu gọi thức tỉnh chua lòm của anh trai."Tích cực không tốt sao?"
Nếu như tích cực mà anh trai đang nói là chỉ chuyện theo đuổi Lại Bái Khiết, thì thật ra việc nghiêm túc đuổi theo một cô gái vô cùng thú vị và có tính khiêu chiến nha!
"Rất tốt, chỉ là không biết em đang tích cực trên mặt công việc hay là trên mặt tình cảm?"
Không hổ là anh trai, thật đúng là hiểu rõ anh.
Úc Trí Thăng thản nhiên cười."Hình như anh còn rõ ràng chuyện của em hơn cả em đấy chứ?" Anh cũng không giấu giếm bất kỳ chuyện gì với anh trai.
"Nhưng mà nghe em nói tương đối kích thích." Anh sợ nếu nói nhiều thì sẽ không cẩn thận khai ra ngọn nguồn của tin tức.
"Cũng chẳng phải là một câu chuyện xưa, có gì mà kích thích với cả không kích thích?" Tính từ đầu đến nay, thì anh và Lại Bái Khiết chưa có xảy ra chuyện gì kích thích cả, chỉ ngoại trừ chuyện điều chỉnh ghế ngồi lần trước dẫn tới đau thắt lưng mà thôi.
"Ủa? Đổi tính à! Trước kia đều oanh oanh liệt liệt, làm cho người của toàn thế giới biết được em đang ở chung một chỗ với ai, nhưng mà làm sao lần này lại biết điều như vậy?" Đối với công to việc lớn trước kia của em trai thì chỉ có thể dùng bốn chữ nghĩ lại mà kinh để hình dung.
"Lần này hoàn toàn khác biệt, đừng có nói khó nghe như vậy." Nói mấy cô gái bên cạnh anh lúc trước như thế nào cũng không quan trọng, nhưng mà lần này tuyệt đối không được, cũng không thể nào lấy mấy "bạn chơi" kia để so sánh với Bái Khiết được.
"Ôi. Nghiêm túc à!" Đây là lần đầu tiên Úc Trí Thăng cư xử nghiêm túc với một người khác phái như vậy.
Đang có thói quen bất cần đời, nhưng lại phải đột nhiên thừa nhận tấm lòng thì có chút lúng túng, cho nên anh dứt khoát nói sang chuyện khác."Tìm em làm gì? Sẽ không phải là vì muốn xem náo nhiệt chứ?"
"Đúng vậy a! Chính là vì chuyện này nên mới tới, muốn xem em sẽ tự mình chủ động nhận tội, hay là muốn bị ép cung khai báo?" Dĩ nhiên chuyện tình cảm của em trai mới là quan trọng nhất.
Úc Trí Thăng có chút ngoài ý muốn khi thấy anh trai vì chuyện này mà đặc biệt tới tìm anh."Không có gì đáng nói, chưa có tiến triển gì cả."
"Làm sao có thể như vậy?! Em là Úc Trí Thăng mà!" Đến người có tâm cứng như sắt cũng sẽ kinh ngạc?! die ndannl equ yydo n
"Đã nói với anh rồi, cô ấy không giống như vậy!" Anh cũng rất khổ não nha, mặc dù nghĩ hết tất cả các biện pháp để có thể gặp Bái Khiết mỗi ngày, hẹn cô đi ăn cơm, thứ sáu cùng cô trở về Đài Bắc, nhưng mà vẫn cứ dậm chân tại chỗ như vậy, thậm chí đến ngay cả khi ăn cơm cũng đều tự trả tiền riêng, anh cảm thấy vô cùng thất bại khi cứ ở trong trạng thái trì trệ không có chút tiến độ này.
Úc Trí Bình nguội lạnh nói một câu: "Không ngờ vào lúc em gặp được tình yêu đích thực thì trở nên ngu ngốc như vậy."
Trời cao đúng là công bằng, ai bảo anh có một quá khứ phong lưu thành tính cơ chứ, đả thương không biết bao nhiêu trái tim của phụ nữ, cho nên ông trời mới có thể trừng phạt anh vào lúc này.
Úc Trí Thăng khổ não hút một điếu thuốc. Gần đây số lần anh hút thuốc giảm đi rất nhiều, có lúc thậm chí còn cả một ngày không hút lấy một điếu thuốc, thay đổi như vậy đương nhiên là vì Lại Bái Khiết — — cô không thích mùi thuốc lá, cho nên anh liền cố gắng thay đổi, dù sao thì hút thuốc lá cũng không phải là chuyện gì tốt.
"Không thể nào? Đối phương thật sự khó trị như vậy sao?" Đây là lần đầu tiên anh ta thấy bộ dạng không có lòng tin như vậy của em trai.
"Cô ấy là một cô gái tốt, em rất thích cô ấy, nhưng mà không biết phải làm như thế nào để biểu đạt nó ra mà không dọa cô ấy sợ chạy mất." Xuyên qua làn khói mờ ảo lượn lờ liếc nhìn Úc Trí Bình.
Ở trong quá khứ anh căn bản không cần phải khổ não như vậy, vì dù như thế nào đi chăng nữa thì anh cũng không thiếu bạn gái, đi một, thì tự nhiên sẽ có một đống chủ động lần lượt đến bổ sung; nhưng mà bây giờ anh lại không có hứng thú đối với những người phụ nữ tự tìm đến cửa đó, lập tức đến ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn, mà cũng không có thời gian để nhìn, bởi vì toàn bộ suy nghĩ của anh bây giờ đều đặt hết lên người Lại Bái Khiết rồi.
Thấy em trai như vậy, Úc Trí Thăng trở nên nghiêm túc."Cô ấy tình nguyện đi ăn cơm với em, điều này chứng tỏ ấn tượng của cô ấy đối với em không tệ lắm."
"Thật sao? Vậy thì vì sao phải tự trả tiền, mà không để cho em mời? Đừng nói là một bữa tiệc lớn, mà ngay cả một bữa sủi cảo cũng đều không cho em mời."
"Uhm......" Đây là lần đầu tiên được nghe nói."Có thể là do cô ấy chịu nền giáo dục của phương tây, cho nên có thói quen tất cả đều phải tự trả tiền." Úc Trí Bình không nhịn được thay đổi phương hướng tìm lý do.
Úc Trí Thăng lắc đầu."Chắc chắn là ở Đài Loan, tốt nghiệp khoa quản lý công nghiệp* của một đại học trong nước."
(*)mình không rõ các khoa của đại học cho lắm nhưng khi tìm kiếm thông tin trên mạng thì cái này là khớp nhất.
"Vậy......" Vốn từ của anh ta nghèo nàn không nghĩ ra được lý do.
"Ban đầu anh theo đuổi chị dâu như thế nào?" Biết đâu anh có thể dùng để tham khảo.
"Theo đuổi?! Em cảm thấy khi đó anh có thời gian rãnh rỗi để nói chuyện yêu đương sao?" Anh ta bận đến nỗi hận không thể phân thân ra để san sẻ công việc.
"Thế tại sao lại có chị dâu? Chẳng lẽ nhặt được ở ven đường sao?" Đây là nói đùa.
Mặc dù cuộc sống trong quá khứ của anh rất phong phú, không quan tâm đến chuyện tình cảm của anh trai, nhưng mà anh trai vẫn luôn rất thương chị dâu, nói bọn họ không có trải qua yêu đương mà lập tức kết hôn ư?! Lừa gạt ai vậy!
"Xem mặt rồi kết hôn, sau khi cưới thì mới chậm rãi bồi dưỡng tình cảm." Anh ta không cảm thấy phương thức này có gì không ổn, vừa tiết kiệm thời gian lại vừa có thể giải quyết chuyện hôn nhân đại sự, đương nhiên, cũng cần phải gặp được đối tượng dịu dàng nhã nhặn tốt bụng giống như vợ anh ta mới được. d-đ-l-q-đ
"Trời ~~ quá vớ vẩn* đi? Thậm chí còn có dũng khí để cứ như vậy mà quyết định hôn nhân đại sự sao?!" Anh tuyệt đối không thể nào chấp nhận cái kiểu xem mặt kết hôn này.
(*) nguyên gốc là 屌, nghĩa là bộ phận *tự hiểu* của nam (nói tục), ý trong câu nói của anh nam 9 là nói tục nhưng mình thấy hơi ghê nếu giữ nguyên nên đổi lại.
"Cho nên không có cách để cung cấp ý kiến cho em." Giọng nói Úc Trí Bình ngoài lạnh nhạt còn mang theo một chút phiền muộn, thật ra thì anh ta cũng không thấy hối hận vì đã tùy tiện bước vào hôn nhân như vậy, chẳng qua là cảm thấy đặc biệt có lỗi với vợ, vì đã hy sinh cho anh nhiều như vậy.
"Ưmh." Hiển nhiên kinh nghiệm của anh vẫn phong phú hơn so với anh trai.
"Em cứ làm việc đi. Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé?" Anh ta đã lâu lắm rồi không ăn cơm cùng em trai.
Úc Trí Thăng dập thuốc."Không được, em còn phải đến Thịnh Hâm nữa, một chút nữa sẽ đi."
"Thật sự tích cực như vậy sao?" Úc Trí Bình còn chưa thích ứng được với sự chuyển biến của em trai."Chờ đến khi nào ổn định rồi thì nhớ mang về đây để cho anh cùng với chị dâu của em nhìn một chút nhé."
"Ừ." Vậy thì cũng phải chờ đến khi nào anh theo đuổi được rồi hãy nói chứ!
Lúc Úc Trí Bình rời khỏi phòng làm việc rồi thì mới nhớ tới ám hiệu của Tiêu Giới Thiên." À đúng rồi, anh rất tán thành chuyện em theo đuổi bạn gái, nhưng mà tần số em xuất hiện tại Thịnh Hâm quá cao, làm cho thần kinh của đám quản lý Tiêu mỗi ngày đều bị căng thẳng, đã bắt đầu có người điên cuồng gào thét là không chịu nổi, em phải cân nhắc một chút. Còn nữa, em cũng nên chạy đi chạy lại chỗ những khách hàng khác đi, để tránh khiến cho người ta cho rằng chúng ta không coi trọng họ."
"Những khách hàng khác vẫn luôn giữ vững liên lạc, hôm nay chính là vì muốn lấy tài liệu của ‘Trí Chuẩn’ cho nên mới trở về phòng làm việc, về phần công trường bên kia thì em sẽ đi khai thông tư tưởng bọn họ, chẳng qua là do bọn họ chưa từng tiếp xúc với em, cho nên mới không biết rằng em là một vị cấp trên hiền lành như thế nào thôi." Mặc dù ngày ngày ở công trường, nhưng anh cũng rất ít khi gây trở ngại cho đám quản lý Tiêu.
"Đừng có đi sang bên kia quá nhiều. Tóm lại lời anh cũng đã nói xong, tự em nghe mà thực hiện đi!" Nếu như có thể, anh cũng không muốn phải làm người xấu.
Úc Trí Thăng thuận miệng đồng ý, thu xếp tài liệu rồi đi theo anh trai ra khỏi phòng.
Anh phải nhanh chóng lên đường, bởi vì nếu như tới kịp, anh sẽ hẹn Lại Bái Khiết cùng nhau ăn trưa.
"Buổi trưa ăn cái gì?" Phương Oánh Tú quay đầu lại hỏi Lại Bái Khiết đang ngồi ở bên cạnh."Ai ~~ quả thật là có đạo lý khi nói cái chết thảm nhất trên thế giới này là cái chết do phiền não khi không biết buổi trưa nên ăn cái gì."
Mỗi ngày đều vì không biết buổi trưa nên ăn cái gì mà phiền não.
"Tôi có việc." Lại Bái Khiết quăng cho cô một nụ cười xin lỗi. dien/dan/le/quy/don
"Lại có việc? Cô đã liên tục mấy ngày liền đều có việc rồi! Hơn nữa còn thật trùng hợp, khi mỗi ngày đều có việc với quản lý Úc...... Có phải các người ở chung một chỗ hay không?" Chỉ khi yêu một người khác thì mới có thể lúc nào cũng ở chung một chỗ mà không bị ngán, hơn nữa còn nhìn mãi không chán.
"Tôi đắc tội với cô lúc nào?" Lại Bái Khiết vỗ một cái vào cánh tay của cô."Lớn tiếng như vậy là muốn hãm hại tôi à! Hơn nữa tôi muốn ở lại phòng làm việc để sắp xếp những giấy phạt vào sáng nay, cho nên mới không thể đi ăn cơm cùng cô được, không cần phải chụp mũ tôi như vậy."
"Làm ơn đi ~~ ở chung một chỗ chính là ở chung một chỗ, đây là chuyện mà bao nhiêu người tha thiết mơ ước, cần gì phải sợ hãi rụt rè như vậy? Hơn nữa nếu tôi không nói thì bọn họ sẽ không biết sao? Đừng có dại dột! Mọi người đều biết mỗi ngày vào lúc buổi trưa quản lý Úc sẽ xuất hiện ở bên ngoài phòng làm việc, và vào lúc tan sở sẽ đỗ xe cố định ở dưới cột đèn bên kia đường để chờ cô, đã như thế rồi thì còn có cái gì để không thừa nhận nữa chứ." Phương Oánh Tú không thích thái độ lập lờ nước đôi (lấp lửng) như vậy của Lại Bái Khiết, nếu như là cô, thì cô đã sớm cầm loa thông báo khắp nơi rồi.
"Vấn đề là căn bản chúng tôi không có ở chung một chỗ, muốn tôi thừa nhận cái gì?" Lại Bái Khiết thấp giọng phủ nhận.
Cô cũng rất khổ não đối với tình huống hiện tại, cô không thể phủ nhận là cô cảm thấy rất vui khi ở chung một chỗ với Úc Trí Thăng, nhưng mà nếu anh không hề nói bất kỳ cái gì về việc phát triển quan hệ, thì cô biết phải chủ động mở miệng như thế nào?
Phương Oánh Tú cực kỳ khoa trương lắc đầu."Rõ ràng chỉ mới hai mươi, ba mươi tuổi, mà khi nói tới chuyện yêu đương lại như người già hết một lượt, thậm chí đến ngay cả quản lý Úc nổi tiếng là ‘chuyên gia phong lưu’ cũng như vậy! Thật không hiểu nổi các người đang làm cái gì?"
Lại Bái Khiết chỉ có thể cười khổ đáp lại, bởi vì cô cũng không biết rốt cuộc chuyện này sẽ phát triển như thế nào.
Nhưng mà sau khi càng ngày càng thường xuyên tiếp xúc với Úc Trí Thăng, thì đáy lòng cô luôn có một âm thanh nho nhỏ đang nhắc nhở cô rằng, phải gắt gao giữ chặt lấy đối tượng thích hợp khó gặp này.
Mặc dù trong lòng gấp, nhưng bên ngoài cô vẫn luôn rất bình tĩnh, tất cả đều là vì chờ Úc Trí Thăng mở miệng trước!
"Tôi muốn đi ăn mì ở quán đối diện, có muốn tôi thuận tiện mang về giúp cô không?"
"Ồ, được thế thì tốt." Lại Bái Khiết đáp nhẹ.
Phương Oánh Tú đôi lúc nói chuyện hơi lớn tiếng một chút, nhưng thật ra là một đồng nghiệp rất tốt.
Sau khi Phương Oánh Tú rời đi, trong phòng làm việc chỉ còn dư lại mấy đồng nghiệp đang ăn trưa, Lại Bái Khiết lấy những giấy phạt sáng nay ra để sửa sang lại.