Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang

Chương 37: Chương 37




Vừa nhìn thấy Tần Thư Dao, Hạ Phồn Dịch lập tức tươi cười xán lạn chào hỏi nàng, không chút che giấu sự nhiệt tình của mình.
Lúc quay đầu lại phát hiện Nhan Thời Oanh và Việt Tu Ninh cũng ngồi xuống ghế bên cạnh cậu.
Cậu do dự hỏi, "Hai người cũng có hẹn với Dao Dao hả?", vừa nói ánh mắt nhanh chóng lướt qua nhóm người Việt Tu Ninh.
Việt Tu Ninh bình thản gật đầu chào Tần Thư Dao, vẻ mặt không chút hoảng loạn.
Hạ Phồn Dịch nhìn thoáng qua Tần Thư Dao, muốn nói lại thôi, mà Tần Thư Dao vốn không hề để ý đến cậu.
"Oanh Oanh!", Tần Thư Dao trực tiếp cầm tay Nhan Thời Oanh lên, mặt đầy áy náy nhìn cô, "Tớ hẹn cậu ra đây là vì có một tin xấu muốn nói với cậu, tiệc sinh nhật của cậu mấy ngày tới...!Tớ có lẽ không đến được", ánh mắt nàng đầy vẻ xin lỗi nhìn cô, "Tổ chức CUR gửi thông báo cho tớ, hôm đó tớ phải đi phỏng vấn, không thể vắng mặt được, thật ngại quá, Oanh Oanh"
CUR là một trong những tổ chức âm nhạc nổi tiếng nhất thành phố A, Nhan Thời Oanh biết, những lời mời như vậy, Tần Thư Dao nhất định không thể từ chối.
Cũng vì biết điều này, cô mới cố ý chọn đúng ngày sinh nhật của cô và cho Tần Thư Dao cơ hội này.

Lựa chọn của Tần Thư Dao quả nhiên không khiến cô thất vọng.
Nhan Thời Oanh ngoài mặt không giấu được vẻ mất mát, nhưng vẫn cười an ủi nàng, "Không sao, đương nhiên buổi phỏng vấn của CUR quan trọng hơn, cậu yên tâm đi đi"
Trong lòng lại nghĩ, cô thật muốn nhìn xem, nếu Tần Thư Dao không thể tham gia bữa tiệc sinh nhật của mình, Nhan phụ Nhan mẫu chưa từng gặp Tần Thư Dao, vậy tình tiết về thân thế thật sự của nàng làm thế nào xuất hiện.
"Chẳng qua khoa của tớ tuần sau vừa hay có tổ chức hoạt động du lịch ba ngày, số người hiện tại không đủ, tớ có thể mời mọi người đi chung không?", Tần Thư Dao nhìn về phía Hạ Phồn Dịch và Việt Tu Ninh.
Hạ Phồn Dịch lập tức xốc lại tinh thần, "Anh đương nhiên không thành vấn đề, chỉ là...!Vì sao phải mời thêm người này chứ?", cậu có chút buồn bực nhìn Việt Tu Ninh.
Nhan Thời Oanh tràn đầy hứng thú nhìn Việt Tu Ninh.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Hạ Phồn Dịch đến bây giờ hẳn còn không biết người anh em tốt của mình cũng đang giành Tần Thư Dao với mình nhỉ? Từ phản ứng ban nãy của Hạ Phồn Dịch liền có thể thấy, Việt Tu Ninh giấu giếm chuyện này cực tốt, cô thật muốn nghe xem hắn trả lời thế nào.
Không ngờ lại là Tần Thư Dao giành lên tiếng trước, "Bởi vì anh ấy là bạn tốt của anh, cho nên em cũng mời đi chung", nàng dừng một chút, có chút nghi hoặc chớp chớp mắt, "Sao vậy...!Không được sao?"
Việt Tu Ninh cũng dùng vẻ mặt đương nhiên, phụ họa gật đầu.
Nhan Thời Oanh không khỏi âm thầm cảm thán Tần Thư Dao thật là một tay quản lý ao cá tài ba.

Dù sao khi nàng lần đầu tiên đến Thánh Bạc, nàng đều đã gặp qua ba người, nên dù nói vậy dường như cũng không thể bắt bẻ.

Nhìn tình hình này, nàng hẳn không định từ bỏ ai cả, cho dù cùng đi du lịch, nhưng chỉ cần có mặt cô, đã đủ làm một lá chắn tuyệt diệu cho nàng chu toàn mọi thứ.


Nhan Thời Oanh có chút hiểu được nguyên nhân vì sao ba nam chính trong cốt truyện gốc đều không thể buông bỏ Tần Thư Dao.
Chẳng qua vì đã được cô tiết lộ nên Hạ Phồn Dịch đã sớm biết việc Tần Thư Dao thích Quý Lạc Thanh, nhưng về phần Việt Tu Ninh dường như lại không biết gì.
Ngay cả cô, người bạn thân trên danh nghĩa, cũng phải dùng đủ các loại nói bóng nói gió cũng như suy đoán, mới có thể khiến Tần Thư Dao chủ động nói với cô mình thích Quý Lạc Thanh.

Ngày thường nàng cũng rất hiếm khi gặp Quý Lạc Thanh trước mặt hai người họ, việc nàng yêu thầm Quý Lạc Thanh được giấu rất kĩ.
Vừa lúc có chuyến du lịch ba ngày này, cô quả thật rất muốn biết, nếu Việt Tu Ninh phát hiện mình cũng là một con cá trong ao, hắn sẽ có phản ứng gì.
Nghĩ vậy Nhan Thời Oanh nói, "Có lẽ tớ không đi được rồi"
Tần Thư Dao cực kì kinh ngạc hỏi, "Vì sao?"
"Xin lỗi, tớ đã có hẹn với người khác rồi", Nhan Thời Oanh đầy tiếc nuối lắc đầu nhìn Tần Thư Dao, "Mọi người cứ đi đi, tớ không đi đâu"
Dù nói thế nào đi nữa, cô cũng sẽ không đi làm lá chắn cho Tần Thư Dao, cô chỉ đào sẵn hố, chuẩn bị nhìn nàng nhảy xuống thế nào thôi.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Cô vừa dứt lời, Việt Tu Ninh bỗng nhiên hỏi, "Hẹn với ai?"
Nhan Thời Oanh ngẩn ra.
Hắn nhàn nhạt cười nhìn cô, như vô ý nói, "Hiếm khi có cơ hội được đi chơi chung, chi bằng cũng dẫn người bạn đó của em theo?"
Hạ Phồn Dịch cũng phụ hoạ, "Đúng vậy, em thật sự không đi với bọn tôi sao?", cậu nhìn Tần Thư Dao, như thể cũng muốn nàng giúp đỡ khuyên bảo.
Tần Thư Dao hơi ngẩn ra, trầm ngâm vài giây mới cười mở miệng, "Oanh Oanh, nếu không..."
"Mọi người cứ đi chơi đi", Nhan Thời Oanh cười khẽ, lắc đầu, ý từ chối hoàn toàn hiện rõ.
Điều này càng khiến Hạ Phồn Dịch thêm tò mò, "Rốt cuộc là ai vậy? Nếu không đợi lát nữa đối diễn, em nói riêng với tôi?"
"Còn nói riêng với anh? Nếu em thật sự nói cho anh vậy có khác gì toàn câu lạc bộ đều sẽ biết chứ"
"Nào có! Tôi sẽ không nói cho người khác đâu!"
"Ai bảo vậy, lần trước tôi nói chuyện với cậu ta xong, không biết vì sao mấy câu lạc bộ xung quanh đều biết cả.

Cho nên nếu nói với cậu ta chi bằng em nói với tôi..."

Bọn họ anh một câu tôi một câu, dần dần khiến Tần Thư Dao không thể nói chen vào một câu nào.

Nhìn họ càng nói càng hăng, nụ cười trên mặt Tần Thư Dao chậm rãi phai nhạt.
Nàng cúi đầu siết chặt góc váy, khi nghe thấy mấy người họ nói cười rôm rả, đáy lòng hơi đau nhói, nàng bỗng nhiên đứng phắt dậy.
Họ đều dừng nói, có chút kinh ngạc nhìn nàng.
"Mọi người cứ nói chuyện đi, em còn có chút việc, đi trước", Tần Thư Dao cúi đầu nhỏ giọng nói xong liền vội vã rời đi.
Hạ Phồn Dịch cảm thấy phản ứng của nàng không thích hợp.

Trong lúc còn đang ngẩn người, cậu nghe thấy Việt Tu Ninh nhàn nhạt nói, "Còn không mau đuổi theo đi?"
Hạ Phồn Dịch vội vàng đuổi theo Tần Thư Dao, trong nháy mắt chỉ còn lại hắn và Nhan Thời Oanh.
Hạ Phồn Dịch vừa rời khỏi, Việt Tu Ninh liền tháo lớp mặt nạ dường như không có việc gì kia xuống.

Hắn đột nhiên trầm mặt, ép Nhan Thời Oanh sát vào cây cột trắng phía sau.

"Đã có hẹn?", vẻ mặt hắn như băng sương phun ra mấy chữ trên, hắn nâng cằm cô lên, ép cô nhìn thẳng hắn, "Sao tôi không biết chuyện trong chuyến du lịch ba ngày sắp tới em còn có hẹn với người khác? Hửm?"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Nhan Thời Oanh giống như có chút kinh ngạc, nhưng tròng mắt vẫn trong veo nhìn hắn, "Anh hiểu lầm rồi..."
Thái độ có chút xa cách kia khiến hắn đau đớn, Việt Tu Ninh ánh mắt đông lại, bất chấp việc cô chưa nói xong đã cúi người hôn xuống.
Vào khoảnh khắc hai môi chạm vào nhau, Việt Tu Ninh liền cảm nhận được một xúc cảm có chút tê dại.

Mới mấy ngày không chạm vào cô mà thôi, hắn có chút cmn hoài niệm hương vị của cô.
Việt Tu Ninh không kiềm được một tay ôm eo cô lên đặt trên bậc thang, để tiện cho hắn có thể hôn cô sâu hơn.


Hắn tham lam lại thô bạo, không ngừng đòi hỏi từ cô, môi lưỡi vội vàng lại cực nóng dây dưa, đến tận khi cô vì hô hấp khó khăn mà rên một tiếng, hắn mới buông cô ra, chậm rãi ngồi dậy.
Không ngờ câu đầu tiên cô nói lại là, "Hạ Phồn Dịch còn sẽ quay lại sao?"
Việt Tu Ninh giận đến bật cười, "Em còn có tâm trạng đi quan tâm người khác?"
Tuy nói như thế nhưng hắn như cũ chú ý động tĩnh xung quanh.
Lúc này đang là giờ nghỉ trưa, đại đa số đều đến căn tin dùng cơm, hiếm ai sẽ đến nơi này, bốn phía vô cùng yên lặng.
Việt Tu Ninh lười biếng lau đi vết nước bên khóe miệng cô, "Cậu ta hiện tại có lẽ đang ở cạnh Tần Thư Dao, đại khái sẽ cùng đi ăn cơm, hẳn sẽ không trở về đâu...", khi thấy cô dùng ánh mắt ngập nước cùng gương mặt đỏ bừng nhìn mình, hắn lại không kiềm được cúi người, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đã bị mút hồng của cô.
"Thành thật nói với tôi, có phải em có bạn trai không? Người mà em hẹn rốt cuộc là ai?", Việt Tu Ninh rũ mắt, thanh âm dị thường ôn hòa, "Em yên tâm, tôi chỉ là muốn nghe em nói thật, sẽ không làm gì em hết"
- - mới là lạ.
Việt Tu Ninh ôm chặt eo cô, ánh mắt như vô tình đảo quanh mặt cô.
Lại thấy Nhan Thời Oanh hơi mang vẻ đau xót nhếch môi, "Em chỉ vì sợ Dao Dao sẽ hiểu lầm mà thôi...", cô quay đầu đi, lạnh nhạt nhìn về nơi xa, thanh âm rất khẽ, "Dao Dao dường như cảm thấy gần đây em quá thân thiết với anh, em không muốn cậu ấy hiểu lầm anh"
Việt Tu Ninh ngẩn ra, ánh mắt nặng nề chăm chú nhìn cô, "Cô ấy chính miệng nói vậy với em?"
Nhan Thời Oanh lắc đầu, trầm mặc.
Tuy cô không để lộ quá nhiều chi tiết, nhưng Việt Tu Ninh vẫn rất nhanh đã từ đôi câu nói của cô rút ra được rất nhiều suy nghĩ.

Ngay cả việc hôm nay Tần Thư Dao chủ động hẹn gặp mặt hắn, hắn đều nghĩ đó là nàng đang cố ý cảnh cáo mình.
Khó trách hôm nay ba người lại đến cùng nhau.
Việt Tu Ninh trong lòng hiểu rõ, hắn nhìn Nhan Thời Oanh, chỉ cảm thấy bộ dáng mím môi, đau khổ nói không nên lời kia của cô khiến nội tâm hắn không khỏi mềm nhũn, "Ban nãy là tôi trách lầm em"
Hắn kiềm chế sự nóng nảy, kiên nhẫn giải thích chuyện lắc tay với cô, lại mềm giọng dỗ dành cô, "Oanh Oanh, đừng giận tôi, được không?"
Hắn tiến đến gần, hơi hôn môi cô, mặt Nhan Thời Oanh đỏ lên, nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng.
Việt Tu Ninh yên lặng đợi trong chốc lát lại phát hiện Nhan Thời Oanh thế nhưng không đưa ra bất kì yêu cầu gì với hắn, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Trước đây, tình nhân hoặc bạn gái hắn, nếu phải chịu loại oan khuất tương tự, lúc này không chừng đã bắt đầu đưa ra đủ loại yêu cầu với hắn, hoặc cũng lôi lại chuyện cũ mà làm nũng, muốn hắn dỗ dành.
Nhưng Nhan Thời Oanh cái gì cũng không có, thậm chí ngay cả quà cũng chẳng thèm đòi.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Như thể thứ mà cô mong muốn, chỉ có hắn mà thôi.
Khi suy nghĩ kia dần hình thành trong đầu, ánh mắt Việt Tu Ninh không khỏi tối xuống, lần thứ hai cúi người đè lên người cô.
Hắn ngậm lấy cánh môi cô mà liếm mút vài cái, sau đó theo khe hở đưa lưỡi sâu vào trong, quấn chặt lấy lưỡi cô thật mạnh liếm mút, hô hấp bất giác dần nặng nề...
Kỳ quái, rõ ràng đã hôn cô rất nhiều lần, vì sao vẫn thấy hương vị của cô, vĩnh viễn đều nếm không đủ...
Cảm giác được cô bất giác dán sát vào lòng mình, Việt Tu Ninh sâu nơi đáy mắt dâng lên ý cười, càng nhiệt liệt cùng cô dây dưa...

Nụ hôn này sau khi kết thúc, Nhan Thời Oanh chân mềm đến nỗi có chút đứng không vững.
Cô dựa vào người Việt Tu Ninh, không kiềm được thở dốc, để mặc hắn ôm chặt mình.
Nếu không phải sẽ gây bất lợi cho kế hoạch của mình, Nhan Thời Oanh thật sự muốn ngủ với hắn, nếm thử mùi vị của hắn.
Tuy chỉ muốn lợi dụng hắn hủy diệt lõi thế giới, nhưng Nhan Thời Oanh không thể không thừa nhận, sự thành thục cùng kinh nghiệm của Việt Tu Ninh trong phương diện này đều khiến cô rất vừa lòng.

So với một người trong sáng chẳng khác gì giấy trắng như Quý Lạc Thanh, nụ hôn của Việt Tu Ninh xét về kỹ xảo cùng thể lực đều không gì có thể bắt bẻ.
......Chỉ là hôm nay, hắn cực kì nhiệt tình với cô.
Việt Tu Ninh tuy cũng đang thở dốc, nhưng rất nhẹ, qua vài lần hô hấp mới có thể điều chỉnh lại như bình thường.
Hắn cúi đầu nhìn Nhan Thời Oanh, Nhan Thời Oanh sóng mắt lóng lánh, sắc mặt ửng hồng, đôi mắt giống hồ ly mê ly nửa híp, hấp dẫn đến nói không nên lời, sự xinh đẹp kia khiến hắn có chút thỏa mãn.
Việt Tu Ninh không kiềm được lại cúi người xuống, khi sắp chạm vào môi cô, đã bị cô vươn một ngón tay ngăn lại.
"Em phải đi ăn cơm", Nhan Thời Oanh sâu xa nhìn hắn, "Bằng không sẽ có người nghi ngờ"
Việt Tu Ninh hơi ngẩn người, còn định nói gì đó, Nhan Thời Oanh đã không đợi hắn lên tiếng, dứt khoát đẩy hắn ra.
Trong lòng chợt trống rỗng, Việt Tu Ninh ánh mắt nặng nề nhìn theo bóng Nhan Thời Oanh không chút lưu tình rời đi, hắn dùng sức nhắm mắt, hít thở vài cái, mới cảm thấy dục vọng len lỏi khắp thân thể dần dịu xuống.
Nhan Thời Oanh móc gương ra, vừa đi vừa cầm son môi bổ trang, thời gian này, mọi người hẳn đều đi ăn cơm cả rồi, dọc theo đường đi, cô một người cũng không nhìn thấy.
Bốn phía cũng có vẻ cực kì yên tĩnh, yên tĩnh đến mức cô có thể nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Chính vào lúc này, Nhan Thời Oanh nghe được một âm thanh nhỏ đến không dễ phát hiện.
Nàng không khỏi quay đầu, lại chỉ nhìn thấy nơi xa có một bụi cây lắc lư một chút, tựa hồ có người từng đứng ở đó.

Nhan Thời Oanh ánh mắt trầm xuống, lập tức cất gương, nhanh chóng đi đến chỗ bụi cây kia.

Khi đẩy bụi cây ra, cô chỉ nhìn thấy một đám cánh hoa bị giẫm nát nằm lẻ loi trên mặt đất.
Bông hoa kia tựa hồ bị người nọ siết chặt trong lòng bàn tay, cả đóa hoa đều trở nên vặn vẹo, có vài cánh hoa còn bị giẫm dơ rơi vãi đầy trên đất, vừa nhìn liền biết ban nãy có ai đó đã ở đây.

Nhan Thời Oanh bỗng nhiên nghĩ đến gì đó, trong lòng nhảy dựng, bước vào trong lùm cây, đứng ngay nơi đóa hoa bị giẫm nát, sau đó nhìn ra ngoài liền phát hiện, vị trí này thế nhưng có thể nhìn trọn góc đứng của cô và Việt Tu Ninh ban nãy.
Ánh mắt Nhan Thời Oanh không khỏi chứa đầy sự nghiêm túc.
Rốt cuộc là ai trốn ở đây....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.