Cách Tuần Phủ Lừa Thê

Chương 14-1



"Hoàng thượng..."

Trong ngự thư phòng, hoàng thượng mặc long bào đang vung bút như múa, phê chỉ thị trên một bản tấu chương.

"Đi đi, qua một bên chơi, đừng làm phiền trẫm, vừa thấy ngươi trẫm liền đau đầu, ngươi nghĩ cách giúp trẫm giải quyết hậu cung đang oán khí tận trời kia đi." Nói là mâu thuẫn nội bộ tuyệt đối không nói quá, nữ nhân càng nhiều, hoàng thượng cũng nhiều việc hơn, dập lửa khắp nơi.

Một nam tử trẻ tuổi mặc quan phục màu thanh thiên ngồi bên cạnh long ỷ, vẻ mặt vô lại kéo vạt áo bào phục của hoàng thượng. "Thần biết hoàng thượng đang rất vui vẻ, khóe miệng nâng lên mấy ngày vẫn chưa hạ xuống, hại thái hậu lo lắng bảo thái y xem cho hoàng thượng một cái, sợ miệng bị liệt rồi."

"Xú tiểu tử, còn không đứng dậy, ngay cả trẫm mà cũng dám nói đùa, trẫm dung túng ngươi quá rồi đúng không?" Khẳng định là lão gia hỏa Quản Tế Thế kia dạy thành, khiến tính cách của con trai càng lớn càng lệch lạc, không có nửa điểm uy nghi của đại thần trong triều, chỉ biết hồ nháo chơi xấu.

"Nam tử hán đại trượng phu, nói không dậy liền không đứng, trừ phi hoàng thượng cho thần một tờ thánh chỉ." Chơi xấu là sở trường của hắn.

Hoàng thượng bực mình bật cười, "Cuối cùng thì ngươi là hoàng thượng hay trẫm là hoàng thượng, nam tử hán đại trượng phu là dùng như vậy sao? Đi về hỏi lại phụ thân ngươi đi."

Không đúng, hỏi phụ thân hắn cũng như không hỏi, đó là một tên sợ lão bà, Cao Thịnh Hầu có thể dạy dỗ được mầm mống gì tốt chứ, chỉ sợ cha con giống tính nhau.

"Hoàng thượng đừng hại chết thần, đương nhiên người là hoàng thượng, thần chỉ là một con sâu dưới chân người, quân muốn thần chết thần chết, thần liền nuốt mỳ chết cho hoàng thượng xem." Quản Nguyên Thiện không có chút khí chất quan lớn nào ngồi cọ chân hoàng thượng, ánh mắt chớp chớp tỏa sáng.

"Đừng tưởng rằng ngươi ôm chân trẫm thì trẫm sẽ tha thứ cho việc ngươi gây họa, trẫm bề bộn nhiều việc, đừng làm phiền trẫm." Hoàng thượng nói đến chân, làm bộ muốn đem sủng thần người tin tưởng nhất đá ra.

"Hoàng thượng, thần lập công lớn, tìm ra được tội phạm quan trọng tội tham ô đưa ra công lý, hoàng thượng ở trước mặt văn võ bá quan khen thần là năng thần, có tài vì hoàng thượng phân ưu, là hai cánh của hoàng thượng."

Án tham ô ở Giang Nam đã phá được, chủ mưu quả nhiên là Vương Khải, vụ án này liên lụy đến hơn năm trăm quan viên Giang Nam, bọn họ đều bị áp giải vào kinh, không sót một ai, bao gồm cả người vừa mới thăng quan lên chức tri châu không lâu Đinh Vượng Hải.

Chiếc hộp lấy được từ trong nhà Vương Khải quả nhiên là chứng cứ ông ta phạm tội ăn hối lộ, hơn mười bản sổ sách tên số người tới lui, hướng đi của bạc trong mấy năm nay, theo đó điều tra, lôi toàn bộ gốc rễ lên, quan trường Giang Nam gặp một trận đại biến, rối thành một đống.

Chẳng qua là từ đầu hoàng thượng đã nói rõ nghiêm tra khinh phán, bởi vậy hơn nửa tham quan bị phán quay về quê hoặc nháy mắt hạ ba cấp, phạt ba năm lương bổng, nộp một nửa gia sản cho quốc khố, công có thể đền tội, cần tạo phúc cho dân, làm cầu đường, giúp dân thoát nghèo.

Nhưng mà có hành vi phạm trọng tội vẫn bị bắt vào nhà lao, Vương Khải là tên cầm đầu bị cấm gặp người khác, bất luận là người nào, bao gồm cả người nhà cũng không thể lén thăm viếng, từ chỗ giấu tiền của Vương Khải tìm được bảy ngàn lượng bạc cùng năm triệu sáu trăm ngàn lượng hoàng kim, đồ quý hiếm nhiều vô số, gần bằng hai năm thu hoàn chỉnh quốc khố, có thể thấy ông ta tham đến mức độ nào!

Đường làm quan của Vương Khải xem như chấm dứt, một khi thẩm ra ra được lập tức giáng xuống làm thứ dân, tài sản sung công, phán lưu đày Bắc Cương mười năm, nhiều hơn tòng phạm vài năm.

Nhưng mà nữ nhi của Vương Khải là Thục phi nương nương ngày đêm khóc lóc nỉ non cầu tình, khó qua khỏi cửa mỹ nhân hoàng thượng ngoại lệ khai ân, sửa án thành lao động bảy năm, ngay tại Vạn Thọ Sơn cách kinh thành ba trăm dặm, nơi đó là nơi cằn cỗi, người sống thưa thớt, mặc cho ông ta có bản lĩnh thông thiên cũng không làm nổi gì.

Nhưng Lễ quốc công lại chống gậy đứng bên ngoài cửa cung hô to hoàng thượng bất công, bởi vậy để cho công bằng, Thục phi xuống làm Tiệp dư, chuộc lỗi cho phụ thân.

Đến như Đinh Vượng Hải cũng bị thả về, nhưng mà quan của hắn là mua về, cho nên cũng bị lấy lại, Đinh phủ hiện tại không phải là quan gia, mà là thương nhân, tiểu Lỗ thị vì thế khóc lóc ba ngày ba đêm, còn kêu Hồng Tuyết Bình để Quản Nguyên Thiện ra mặt nói hộ cho.

Căn cứ lời khai của Lỗ Trí Viễn, phụ mẫu của Cầu Hi Mai quả thật là bị Vương Khải phái người sát hại, bởi vì Cầu phụ muốn tố giác Vương Khải tham ô, ông ta một là không làm, hai là ra tay hiểm ác đến cùng, lệnh cho thủ hạ động tay động chân trên càng xem, khiến cho xe bị lật.

Quốc khố thu được một lượng lớn hoàng kim bạc trắng, hoàng thượng tất nhiên là cao hứng khen ngợi, nhưng ông đang vui sướng thì lại đồng thời nghe tin các tòa dinh thự của Vương Khải bị một trận lửa đốt cháy sạch sẽ, ngay cả cục gạch cũng không còn, "nghe nói" người phóng hỏa là Quản Nguyên Thiện.

Nhưng có thể đem quan Giám Sát Ngự Sử vừa mới lập công vào tù sao? Bởi vậy hoàng thượng có ý che dấu, chỉ có thể lấy lý do "nghe nói", không đủ chứng cứ, không tiện truy ra, tuy nhiên rất nhiều người đã nhìn thấy hắn cho người xếp củi, đổ dầu hỏa trong ngoài nhà người ta, do chính mắt châm lửa.

Vương Khải xui khiến đầy tớ giết người nhưng chưa lấy mạng đền mạng bị phán trảm lập tức hành quyết, Quản Nguyên Thiện muốn báo thù thay cho Cầu Hi Mai.

Quản Nguyên Thiện vui vẻ, hoàng thượng không thoải mái, Thục phu...Vương tiệp dư lại bắt đầu khóc lóc, vì thế hoàng thượng đau đầu, mắng to xú tiểu tử chỉ biết tìm phiền toái cho ông. "Trẫm không phải đã ban cho ngươi một bộ hoàng mã phái (quan phục), vạn lượng hoàng kim, ngàn mẫu đất trong khu vực săn bắn hoàng gia, một tòa thôn trang ôn tuyền, ba con bảo mã cho Đại Thực tiến công, tơ lụa, đồ quý giá mỗi thời một ít rồi sao?" Hắn vẫn chưa thấy đủ?

"Hoàng thượng..."

Hoàng thượng vung tay lên, một giọt mực bay lạc từ ngòi bút, rơi thẳng xuống mặt của Quản Nguyên Thiện, "Cho ngươi thăng chức ngươi lại không cần, phong Hầu thưởng Tức lại lắc đầu, vừa kết thúc án tham ô ngươi cũng dỡ xuống chức vụ tuần phủ, hồi kinh làm quan Ngự sử đại nhân của ngươi, ngươi muốn trẫm thưởng cái gì?"

"Tứ hôn." Hắn không quanh co lòng vòng, trực tiếp thỉnh cầu hoàng thượng.

Hoàng thượng vừa nghe, vuốt râu cười nhẹ. "Hai năm trước muốn ngươi thành hôn giống như muốn mạng của ngươi, thà chết cũng không theo, dùng lý do chưa đủ lớn cho qua, mấy tháng trước bị lão phu nhân bức đến nóng nảy trốn đi, trẫm để cho ngươi xuôi nam, ngược lại lại có tiến bộ rồi."

"Lúc thế này, lúc thế khác, tính tình của lão thái gia nhà thần hoàng thượng cũng không phải không biết, nhân gia là sống càng già càng tinh, bà ấy càng lớn càng hồ đồ, mặc kệ là thơm, thối, thiếu tay thiếu chân, chỉ cần đối phương eo thô cho rằng dễ sinh, nhất định muốn nhét vào phòng thần, hoàng thượng cũng thử nghĩ xem, nếu thắt lưng Chu quý nhân còn to hơn người đến hai lần, dù là tắt đèn mù mờ, người có thể chịu được ta đầy mỡ sao?" Quản Nguyên Thiện tỏ vẻ ủy khuất, nói xong liền phì phì vài cái, chỉ kém không phun nước miếng vào mặt hoàng thượng.

Chu quý nhân là tân sủng của hoàng thượng, vừa mới 16, thân hình mảnh ai được đế vương yêu thích, eo nhỏ không đến nửa cánh tay, so với Thục phi, nay là Vương tiệp dư càng lấy được sự sủng ái của đế vương, hoàng thượng thích dùng tay ôm chặt eo nhỏ.

Nghĩ đến Chu quý nhân eo nhỏ biến thành cây cột, hoàng thượng cảm thấy gió lạnh thổi qua. "Được được, tiểu tử ngươi biết cách dọa trẫm, còn nói năng bậy bạ nữa trẫm sẽ đem nữ nhi của Trương tướng quân thưởng cho ngươi, nghe nói cả người nàng ta luyện thành tráng kiện không khác nam nhân, một bữa có thể năm nửa thùng cơm trắng."

"Hoàng thượng, người đừng trêu chọc thần nữa, chỉnh thần đến nửa sống nửa chết, xem còn ai có thể giúp ngài không phí sức lại có kết quả tốt, đi một một chuyến Giang năm, người hận thần nhiều thêm không ít." Hắn nhổ tận gốc gác, gốc còn theo cả đất!

Luôn luôn có chút quan hệ thông gia, anh em đồng hao bị liên lụy, vẫn luôn đối với kẻ đầu sỏ là hắn nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cắn một miệng thịt.

"Nói bậy."

"Hoàng thượng trong lòng cũng rõ, những lời thần nói đều là thật, cũng không thêm một câu, nếu không phải lão thái gia nhà thần quá coi trọng môn hộ, nhất định làm khó dễ hôn sự của thần, thần cũng sẽ không đến nỗi hết cách xin hoàng thượng ban ân, hoàng thượng sao có thể nhìn thần tử yêu quý của người một bó tuổi không có lão bà, không có nhi tử, đầu giường lò sưởi, thần gối đầu một mình khó ngủ." Quản Nguyên Thiên chơi xấu lau vết mực hoàng thượng làm rơi trên mặt hắn xuống, lau về phía hốc mắt, tạo thành vẻ mặt mất ngủ trầm trọng, bày tỏ hắn không lấy lão bà thì sẽ ra sao.

"Việc này nói sau." Đại hạn phương bắc còn chưa giải quyết, ông vẫn đang buồn rầu làm thế nào để đục giếng, để dân chúng cho nước uống, gạo lúa có nước để tưới.

"Hoàng thượng, thần đã nhiều ngày ăn của người rồi." Không đạt được mục đích không bỏ qua, hắn ăn khá nhiều, dù sao đồ trong cung rất tốt.

Thấy hắn không chịu buông, hoàng thượng vỗ trán thở dài, "Không phải trẫm không hiểu tình lý, ngươi cũng ngẫm xem trẫm khó xử, ngươi vừa mới bắt phụ thân nhà người ta, phi tử của trẫm ngày nào cũng nháo, nếu là trẫm vì ngươi tứ hôn cho một nữ nhân không thân phận, hậu cung còn không nổ tung sao."

"Ý của hoàng thượng là, bảo thần tìm cho bảo bối của thần một chỗ dựa vững chắc?" Quản Nguyên Thiện thông minh như thế nào, hoàng thượng chỉ cần ám chỉ một chút hắn liền hiểu, nở một nụ cười, quân thần ngầm hiểu đến mức không cần nói.

"Ừm, cũng không ngu ngốc!" Ông khen ngợi điều này.

"Thần lĩnh mệnh, thần nhất định không phụ sự ưu ái của hoàng thượng." Có hy vọng cưới vợ rồi.

"Đi đi, lão thái gia nhà ngươi có điều bất mãn thì kêu bà ấy đến tìm trẫm tâm sự, trẫm ban thưởng cho bà ấy tám, mười tiểu thái giám môi hồng răng trắng, hầu hạ bà ấy cho tốt." Người quá nhàn rỗi thì sẽ nghĩ đông nghĩ tây, có chút việc để làm cũng tốt.

"Hoàng thượng đối với thần thật tốt, thần rất cảm động, thần dập đầu tạ ơn hoàng thượng, thần trở về chuẩn bị hôn sự, hoàng thượng tới uống ly rượu mừng."

Nhìn ái khanh dập đầu ba cái liên tiếp rồi đứng dậy rời đi, hoàng thượng có chút há hốc mồm, vừa rồi có phải hắn nghe nhầm không, ông còn chưa tứ hôn liền vội vàng vui vẻ rồi?

Tiểu tử này, tiểu tử này... Trong mắt không có thiên uy nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.