“Hi Mai, bệnh của
nàng còn chưa khỏi hẳn sao? Là lang băm ở đâu vậy, chữa lâu như vậy mà
bệnh của nàng vẫn chưa khỏi, ta đi tìm hắn tính sổ!” Lúc mới tân hôn
Đinh Lập Hi còn chưa chán dáng người mềm mại của thê tử, mong chờ có thể cùng nàng sung sướng mấy lần, khiến cho nàng yếu đuối vô lực nằm dưới
người của hắn.
Hắn không nhìn thấy đáy mắt của thê tử lóe lên sự
chán ghét, chỉ quan tâm đến thê tử có thể ngủ cùng giường với hắn hay
không, để cho hắn được nếm thử tư vị mất hồn của thức ăn tươi ngon, nàng bệnh hơn một tháng, hắn sắp không còn kiên nhẫn để đợi nữa rồi.
Còn về Đông Hương, Thu Ý hắn đã sớm chơi chán rồi, bàn tay dâm loạn của hắn đã với tới nha hoàn hầu hạ bên người thê tử, Cầu Hi Mai từ nhà mẹ để
mang theo hai nha hoàn hồi môn, một trong hai người là Ấu Hồng đã là
người của hắn.
Ấu Hồng còn trộm vui mừng, cho rằng thần không
biết quỷ không hay, chờ mong có thai thì sẽ có thân phận di nương, đáng
tiếc việc nàng ta phản bội đã sớm rơi vào trong mắt Cầu Hi Mai, nàng
biết rõ kết cục của Ầu Hồng, Ấu Hồng không có thai, càng không thể lên
làm di nương, Hồng Tuyết Bình một bước vào Đinh phủ, nàng ta sẽ là nha
hoàn đầu tiên bị đánh chết.
Mà nàng tuyệt đối không thông cảm cho nàng ta, tất cả đều do nàng ta gieo gió gặp bão, nếu không phải là có
tâm tư không nên có, nàng ta ít nhất còn có thể giống như Thanh Miêu gả
cho quản gia ở thông trang.
Thanh Miêu, một nha hoàn khác của
nàng, mặc dù trung thành nhưng hay bị xúi dục, nhiều lần bị người khác
giựt dây thiếu chút nữa hại đến Hi Lan, Hi Trúc, cuối cùng bị nàng lấy
lý do lập gia đình đuổi ra ngoài.
Chẳng qua là lúc này hai nàng
vẫn là đại nha hoàn nhất đẳng bên người nàng, hầu hạ sinh hoạt thường
ngày và ăn uống của nàng, là hai đại phiền toái bên người.
Bời vì Ấu Hồng và Thanh Miêu thường hầu hạ hai bên, cho nên Cầu Hi Mai muốn
giả bệnh thật ra vô cùng khó khăn, vài lần thiếu chút nữa bị lộ, không
kịp nằm trên giường giả vờ làm người bệnh gầy yếu, việc nàng lén ra
ngoài bán tranh ngày càng khó, phải nghĩ được cách tách được hai nàng ấy ra.
”Khụ khụ...Là do sức khỏe của thiếp không tốt, một khi bị
cảm lạnh sẽ không chịu được, không trách đại phu được, Mã đại phu rất để tâm kê đơn, ta vừa uống xong, ngực cũng bớt khó chịu hơn nhiều rồi.”
Nàng giả vờ ho vài cái, ho đến mức đỏ cả mặt lên.
”Khi nàng vừa
tới rõ ràng không có tật xấu này, thân thể tốt đến mức có thể thức trắng đêm không ngủ chăm sóc đệ đệ bị sốt, tại sao sau khi thành thân lại
thành thế này?” Sớm biết nàng yếu ớt như thế vậy thì đã không cưới, cưới rồi cũng không thể đụng vào, chiếm vị trí chính thế lại còn không thể
khai chi tán diệp, đối với tiền đồ của hắn cũng không giúp gì được.
”Việc này biết nói sao được, thiếp cũng không muốn như vậy, nhưng mà bệnh tới không phải do người quyết định.” Cầu Hi Mai “suy yếu” che miệng ho,
dung nhan tiều tụy, “Vì bệnh mà thiếp không quan tâm được phu quân,
thiếu người ở cạnh giúp người thêm cơm thêm áo, thiếp tự biết phụ đức
của mình có phần thiếu xót, chi bằng đưa Ấu Hồng cho người, để ban đêm
có người hầu hạ người.”
”Ấu Hồng a....” Hắn có vẻ không quá tình
nguyện, vụng trộm thì vô cùng kích thích, nếu như để bên người thì sẽ
không còn thú vị như vậy nữa.
So với Đinh Lập Hi đang nhíu mày,
Ấu Hồng một thân quần áo hồng đứng bên cạnh lại đang vui mừng đến mức
cười không thấy mắt, lập tức chỉnh lại váy, khẽ sờ châm bạc trên đầu,
mặt mày hớn hở, vô cùng đắc ý, bình thường khúm núm giờ thì kiêu ngạo
nâng cằm hướng lên trời.
Nàng ta còn không biết đại thiếu phu
nhân ban tặng khiến cho nàng ta đắc tội với Đông Hương và Thu Ý, sau này hai nàng sẽ bắt tay với nhau, nàng ta sẽ khổ không chịu được, quay đầu
muốn cầu xin chủ tử thu lưu thì không còn kịp nữa rồi, nhưng những việc
đó để sau này nói, “Tướng công, để cho Ấu Hồng thay thiếp thân chiếu cố
sinh hoạt ăn uống thường ngày của người, khi sức khỏe của thiếp tốt hơn
sẽ tự mình hầu hạ người.” Đôi mắt đẹp của nàng khẽ hạ xuống, nhẹ giọng
nói, yếu đuối đáng thương khiến cho tim phu quân đập thình thịch.
Làm phu thê với nhau ba năm, Cầu Hi Mai còn không hiểu đước tính tình của
trượng phu sao? Nàng học theo Hồng Tuyết Bình làm nũng, khóe mắt như có
như không quyến rũ, giả bộ e lệ, quả nhiên Đinh Lập Hi lập tức buông đao đầu hàng.
”Được, được, vi phu chờ nàng, nàng tĩnh dưỡng cho tốt, đừng để cảm lạnh nữa.”
Vừa quay đầu lại, vẻ mặt từ tình nồng ý mật đối với thê tử lập tức đổi
thành khẩu khí mất kiên nhẫn, “Còn không đi, thiếu phu nhân còn đang bị
bệnh, không được khiến cho nàng ấy tức giận.”
Ấu Hồng vẫn đang
chìm đắm trong việc được ra ngoài nên không phát hiện là điều gì khác,
hành lễ với Cầu Hi Mai, vui mừng đi theo Đinh Lập Hi, ngay cả tỷ muội
thân thiết là Thanh Miêu cũng không nhìn lấy một cái, tự cho rằng bám
được cành cao hơn người khác, đối với bằng hữu cùng nói cùng cười ngày
xưa hiện giờ lại trong lòng lại có sự khinh thường.
Điều này khiến cho Thanh Miêu thẳng tính cảm thấy khổ sở, hai mắt đỏ lên, không dám tin Ấu Hồng lại trở thành như vậy.
Nhưng là tình người không đoán trước được, ai rồi cũng sẽ thay đổi, ngăn không được.
”Thanh Miêu, trong ngăn tủ của ta có một tấm Tuyết Thanh gấm, ngươi lấy đi may váy đi.” Thanh Miêu có thể hầu hạ nàng không nhiều lắm, trước khi rời
khỏi phủ nàng sẽ thu xếp tốt cho nàng ấy.
Trong túi có ngân phiếu hai trăm lượng, Cầu Hi Mai có chút lo lắng về việc hòa ly, nàng thầm
nghĩ nên dùng cách gì để rời đi, nên chuẩn bị nhà ở bên ngoài trước, hay là nên cất ngân lượng kiếm được thật kỹ, chờ đến khi thành công thoát
thân ra ngoài lại làm nữ hộ, để cho đệ muội yên tâm có một mái nhà?
”Thật sự là cho nô tỳ sao?” Thanh Miêu vô cùng vui mừng.
”Cầm đi đi, ngươi cũng nên chú ý đến ăn mặc của mình, qua năm đã là mười bảy rồi, nên tìm nhà chồng thôi.” Tư sắc của nàng ấy không tồi, nên việc gả đi không khó.
Nói đến chuyện hôn nhân, Cầu Hi Mai cười khổ khi nhớ lại mình cũng đã từng
hi vọng về một cái kết đẹp, nhìn bóng lưng của Thanh Miêu đi xa, nàng
chỉ mong người ngốc có ngốc phúc, chủ tới ba người có một người có chỗ
dừng chân tốt.
”Được rồi, hai tiểu quỷ các ngươi còn không đi
vào, trốn ở bên cửa lén lút nhìn cái gì?” Hai cái đầu nhỏ lúc ló ra lúc
rụt lại, làm như nàng không nhìn thấy vậy.
Nghe nàng nói vậy, hai bóng dáng chạy như bay vào nhà.
”Tỷ tỷ, muội có giỏi không có giỏi không? Là muội quấn lấy người kia hỏi
đông hỏi tây, nên hắn mới không phát hiện tỷ không có nhà.”
Cầu Hi Lan vẻ mặt kiêu ngạo tranh công.
Cầu Hi Trúc không cam lòng cướp lời, “ Còn có đệ, còn có đệ, nhị tỷ bảo đệ giả vờ đau bụng, chúng ta không để tỷ phu đến đây.”
Tỷ phu...không lâu nữa sẽ không còn nữa rồi, nàng khẽ nói trong lòng, “May là có hai đứa giúp tỷ, nếu không tỷ bị lộ mất rồi.”
Nàng bị dọa một phen, thiếu chút nữa là bị phát hiện, bị người ta bắt ngay
tại trận, nhớ tới kết cục nếu bị phát hiện, lưng của nàng liền ướt đẫm
mồ hôi.
”Tỷ tỷ, sau này muội sẽ cùng tỷ ra ngoài, miệng muội ngọt thế này, nói lời dễ nghe sẽ giúp tỷ bán được tranh.”
Cầu Hi Lan nhu thuận giúp tỷ tỷ lau mồ hôi.
”Đệ cũng phải đi, đệ cũng đi, đệ có sức lực, thay tỷ tỷ mang giỏ trúc.” Cầu Hi Trúc không muốn bị bỏ lại sau cao giọng nói.
Nhìn đệ đệ và muội muội còn nhỏ đã hiểu chuyện, hai mắt Cầu Hi Mai nóng lên, “Được, có cơ hội tỷ tỷ sẽ mang hai đứa đi dạo...”