Thuần Tưởng hơi mất tự nhiên, vội vàng nói: “Không có gì, không
có gì, cũng đâu có nổi bong bóng, anh khẩn trương thế làm gì?”
Câu phía sau của Thuần Tưởng dường như đang nhắc nhở Tô Mộc, Tô Mộc
dừng lại nhưng không hất tay cô ra, chỉ lạnh lùng nói: “Đây không
phải khẩn trương, đây chỉ là bản năng xuất phát từ nghề nghiệp thôi.”
“Bản năng nghề nghiệp?” Thuần Tưởng hỏi ngược lại.
“Cứu người…” Thuần Tưởng bĩu môi, nhỏ giọng nói: “Tôi đâu có
thấy đại gia anh có nhiều lòng tốt như vậy.”
Tô Mộc nghe Thuần Tưởng lầu bầu lẩm bẩm, âm hiểm cười một tiếng, lực trên
tay tăng lên một ít, mặt Thuần Tưởng trắng bệch, vội vàng kêu
to: “A A A A A … Đau quá! Nhẹ chút đi.” Phi, người nầy, vậy mà
gọi là cứu người sao!
“Đừng mà, đau… Anh hai à, bây giờ anh đang làm tôi bị thương
đó!” Thuần Tưởng thương xót kêu.
Dĩ nhiên, Tô Mộc dù cố tình dạy dỗ cô nhưng lực đạo tăng thêm rất
nhẹ, anh không cùng cô so đo nữa, chỉ hỏi: “Trong nhà có thuốc không?
Nghe cô nói vậy chắc là thường xuyên bị phỏng, chắc cũng phải có
vài thứ chứ…”
Có chứ, nhưng đã là đồ cổ rồi, dám chắc bây giờ mở hộp ra còn
có thể thấy được nấm xanh trên đó. Thuần Tưởng lắc đầu: “Không có,
tôi thấy không có gì đáng ngại mà”
“Không có gì đáng ngại?!” Tô Mộc bĩu môi một cái, cô bé này, ấn
tượng mới tốt lên một chút, anh đột nhiên nhớ lại hình ảnh lần đầu
tiên hai người gặp nhau, còn không biết tự chăm sóc gương mặt mình,
thân là một cô gái, khi bị phỏng, để lại sẹo là chuyện kiêng kị,
nhưng nhìn cô ta đi, nét mặt vẫn bình thản, rất rất bình thản, hơn
cả bình thản nữa.
Thuần Tưởng dĩ nhiên không biết Tô Mộc đang suy nghĩ gì trong lòng,
cô cũng lười đoán, chỉ rút tay lại, may mà thuận lợi, rút tay lại,
lòng cô cũng thấy nhẹ nhàng đi chút.
“Bác sĩ Tô?” Giọng nói của Trương Gia vang lên dồn dập, tay thì
liên tục gõ cửa.
“Hửm? Có bệnh nhân à?” Tô Mộc đáp một tiếng, tận lực kéo
hàng lông mày đang dính chặt vào.
“À không… Vâng…” Trương Gia ngập ngừng: “… Bác sĩ Tô… Cậu
ba đến…”
Thuần Tưởng nhìn sang kem đánh răng bên cạnh, vừa đi vừa bôi, ngẩng
đầu lên đã thấy một chiếc xe Ferrari.
“Xe tốt.” Nhịn không được gật đầu tán thưởng, thầm nghĩ người bây
giờ thật sự là quá xa xỉ, toàn mua những thứ đắt tiền này.
Nhưng chiếc xe này cô rất thích, cô hắc hắc cười, trong những hãng
xe, cô thích nhất là Ferrari, cho dù mấy xe khác phong cách bao nhiêu,
cao bao nhiêu, cô cũng không bao giờ chảy nước miếng như khi nhìn nhãn
xe này.
Không nhớ từ khi nào, cô đã thích tấm bảng này, có lẽ là vì F1
đi. Thật ra cũng đều giống nhau thôi, con gái với xe hơi, phi cơ hay gì
gì đó đều không có hứng thú.
Không biết từ khi nào, cô bỗng chú ý đến con số F1 nhàm chán này?
Cô nghĩ không ra, như vậy thì có gì đáng chú ý.
Nhưng Tô Viễn lại thích…
Không hiểu sao lại thích…
Tô Viễn thích F1, thích Ferrari, Schumacher, khi chưa giải ngũ, anh ta
thích Schumacher, sau khi giải ngũ lại thích MaMa Maso, nhưng không bao
giờ anh ta lại thích Alonso danh tiếng.
Thuần Tưởng không hiểu nhiều lắm. Chỉ biết đồng chí Schumacher rất
tuấn tú, hai cái còn lại thì không dám khen tặng, nhưng chỉ cần Tô
Viễn thích, cái gì cô cũng theo một cách mù quáng.
Kết quả, cô yêu ai yêu cả đường đi, thích F1, thích Ferrari…
Nhớ đến Tô Viễn, Thuần Tưởng thật không biết nên thể hiện bằng
nét mặt nào cho phải, cô không phải người thích níu kéo, nhưng cũng
không dễ dàng quên đi quá khứ.
Nói đến Tô Viễn… Không hiểu sao, Thuần Tưởng lại nghĩ đến vị bác
sĩ biến thái nhà bên, khà khà, cô đúng là có duyên cùng họ Tô, hai
người kia không chỉ cùng họ mà bề ngoài cũng tương tự mấy phần, nếu
không phải có tính cách khác nhau, sợ rằng cô cũng nghĩ họ là anh em.
Thuần Tưởng vẫy vẫy đầu, dời đi lực chú ý của mình, không biết chủ
nhân của chiếc xe trước mắt này là người thế nào, là bà già nhà giàu
hay là ông nào nhà giàu? Tốt nhất là một anh chàng đẹp trai…
Thuần Tưởng cúi đầu, nhìn người đàn ông mặc quần áo màu lam
nhạt, thân hình thon dài đang đi về phía chiếc xe, mái tóc xoã tung
dưới ánh nắng mặt trời trở nên nâu nâu, mặc dù nghiêng mặt, nhưng
toàn bộ diện mạo của người này đều ánh vào mi mắt của Thuần
Tưởng.
Tô, Tô Viễn…
Người cô cứng đờ…
Trời ạ, đây là oan nghiệt sao?! Ông trời à, bọn họ đã sớm đi qua
giai đoạn đó rồi, đừng để bọn họ gặp nhau rồi thành kẻ thù chứ?
Thuần Tưởng nơm nớp lo sợ nhìn phía trước, khoan đã! Tại sao cô phải sợ
chứ…
Dũng cảm nghênh đón, Tô Viễn nhìn thấy một nụ cười cực kỳ xinh đẹp
dành cho anh, sau đó là một câu thân mật, không gọi là khiêu
chiến: “Này! Thật là trùng hợp!”.
Được, nếu đã vậy thì cùng nói vài câu đi.
“Đúng là trùng hợp, không ngờ lại gặp em ở đây.”
“Đúng vậy đúng vậy, thật không ngờ thật không ngờ...”
“Mua tã không thấm mà đi xe
Ferrari, thật khôi hài…”
Khôi hài! Thuần Tưởng cắn
răng nghĩ, chấm dứt đợt suy nghĩ lan man liên miên lúc nãy. Đi trông con
đến chết đi!
“Lạch cạch”, cây chổi
rơi xuống đất, phát ra tiếng vang không nhỏ. Cũng may lúc này không có
ai ngồi gần, nhưng mấy vị khách đằng trước vẫn tặng cho cô một ánh
mắt tức giận.
Bĩu môi, Thuần Tưởng xoay
người lại nhặt, trong giây lát liền thấy Tô Viễn đang định rời khỏi xoay
người đi vào tiệm ăn.
“Trời!” Cô thở nhẹ một
tiếng.
Người này đang chuẩn bị
đi thì thấy đói sao? Không trùng hợp vậy chứ?
Thuần Tưởng vội vàng xoay
người chạy, vừa lúc Viên Hiểu Phong bưng đồ ăn từ trong đi ra, thấy vẻ
xun xoe chạy của Thuần Tưởng rất thắc mắc.
Cháy nhà à? Không đúng,
cháy nhà thì sao cô ta lại chạy vào bên trong? Chẳng lẽ mấy người kia
lần trước làm phiền cô lần này lại đến nữa? Viên Hiểu Phong muốn
kéo Thuần Tưởng lại hỏi cho rõ, nhưng ngẫm lại thì thôi, người ta
đang “chạy trối chết”, không chừng cô kéo lại làm hỏng việc tốt của
người ta thì không hay. Cho nên chỉ có thể dùng đôi mắt trông mong nhìn
Thuần Tưởng chạy vào sau bếp.