Ôm chú chó màu trắng trong tay, Thuần Tưởng bất đắc dĩ than thở, không
biết có phải dạo này đầu óc cô không bình thường không, tự nhiên lại
rước phiền toái này về.
Đứng trước cửa nhà mình, lúc này Thuần Tưởng hiển nhiên không còn
lựa chọn nữa, nhưng cô vẫn có một chút do dự.
Do dự không biết có nên ôm vật nhỏ này vào trong không, rõ ràng,
vật nhỏ cô đang ôm trong tay là một thứ rất phiền phức, đại phiền
phức.
Cô vốn không phải loại người nhàn hạ thoải mái, nuôi con chó con
mèo chơi chơi, huống chi Thuần Tưởng tự nhận cô vẫn đang trong giai đoạn
xây dựng sự nghiệp, làm gì mà có thời gian trông nom nó.
Vừa rồi thật sự là không đỡ được ánh mắt vô tội đáng thương của
cậu bé kia mà…
Thuần Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu, không biết có phải dạo này cô hay
đồng cảm với người ta hay không, hay là nhất thời vọng động, dù sao
thì bây giờ cũng đã ôm về rồi, không thể mặc kệ vật nhỏ này được,
hay là quay lại tìm cậu bé kia? Chỉ sợ đã không còn tăm hơi nữa rồi.
Đang phiền não do dự nên phía sau có tiếng động, Thuần Tưởng vẫn
không chút quan tâm để ý đến.
Tô Mộc đến gần Thuần Tưởng thấy cô đứng trước nhà mãi mà không
vào, rõ ràng biết cô đang ngây người nhưng lại không hiểu cô đang suy
nghĩ điều gì.
Thật ra rất dễ hiểu, thói quen của con người vốn là như vậy, khi
một người đang suy nghĩ chú tâm, đột nhiên gặp một tiếp xúc chắc
chắn sẽ kinh hãi, gan lớn thì còn tỉnh hồn lại được, nhát gan đoán
chừng sẽ bị sợ chết, nhưng Tô đại thiếu gia của chúng ta hoàn toàn
không có tự giác ở phương diện này, chỉ cảm thấy Thuần Tưởng kỳ
lạ.
“Kêu kêu cái gì, gặp ma à?” Tô Mộc khẽ nhíu mày, càng nhìn càng
thấy Thuần Tưởng đang làm việc trái với lương tâm nên mới như vậy,
Thuần Tưởng cũng thấy hơi chột dạ một chút.
Trong lòng cô hiểu rõ, người này thích sạch sẽ, nhất định sẽ
không chấp nhận những thứ như mèo chó này, cô đứng quay lưng về phía
anh, ôm thật chặt vật nhỏ vào trong tay, không biết là do cảm giác hay
thật sự, Thuần Tưởng cảm thấy chú chó cũng đang run rẩy trong tay
mình.
“Này, cô đang làm gì thế? Gặp ma thật sao?” Tô Mộc thấy cô mãi
không lên tiếng, đành hỏi lại.
Hừ, gặp ma cũng không đáng sợ bằng gặp anh, Thuần Tưởng thầm nói
trong lòng, mặc dù âm thầm sợ hãi trong lòng như chúng ta thấy thật
sự, vô cùng, rất không có đạo lý, nhưng bạn Thuần Tưởng của chúng ta
chính là như vậy, chỉ biết sợ hãi mà không dám phản kháng.
Cô hít sâu một hơi, hắng giọng, xoay người lại: “Không có ma quỷ gì
cả, như vậy cũng bị anh hù chết rồi. Ôi thôi, chết tôi rồi!”
Tô Mộc nghe Thuần Tưởng oán hận, cẩn thận nhìn cô từ trên xuống
dưới, phát hiện lớp lông trăng trắng trong lòng cô, cười hỏi: “Là
con chó hay con mèo?”
Không nhìn thấy nét mặt chán ghét đến nỗi muốn xé nát con chó
như trong tưởng tượng, Thuần Tưởng vừa định buông lỏng một hơi, một giây
sau, lời nói của Tô Mộc lại làm cô không rét mà run.
“Cô nuôi chó, chỉ cần chủ nhà không phản đối thì tôi cũng
không nói gì nhưng nhớ kỹ, giữ chó của cô cho kỹ… Nếu không, tôi
không chắc ngày mai sẽ còn gặp lại nó… Hay là ngày mai nó có còn
nhìn thấy ánh mặt trời hay không…”
***
Quả là súc sinh, quá tàn nhẫn! Anh ta thậm chí còn có thể nói ra
những lời như vậy sao…
Thuần Tưởng ôm chú chó run run trong ngực, không khỏi nhớ đến nghề
nghiệp của tên kia – bác sĩ, bác sĩ nha! Mà theo bản năng nghề nghiệp,
bác sĩ dường như luôn là nhân vật đại biểu cho phúc hắc và biến
thái, không cần nói nhiều, chắc chắn chỉ có thể dùng từ siêu biến
thái để liên hệ.
Thuần Tưởng chỉ là người bình thường thôi, cho nên với cô mà nói,
có được suy nghĩ như vậy chắc hẳn cũng rất bình thường, được rồi,
ít nhất với cô, đây là chuyện bình thường.
Huống chi, Tô đại thiếu gia vốn không phải người đàng hoàng, mặc dù
những lời vừa rồi thoạt nghe qua thì giống như uy hiếp thôi nhưng ai
có thể đảm bảo, anh ta sẽ không thực hiện chứ?!
Nhịn không được rùng mình một cái, Thuần Tưởng vừa vào nhà liền lập
tức vứt chú chó xuống sàn nhà, muốn đi chuẩn bị đồ ăn cho nó nhưng
lại sợ nó đi vệ sinh bậy, đành vừa tìm đồ ăn, thỉnh thoảng lại quay
đầu nhìn chú chó kia.
“Cảnh cáo mày đó, tiểu tiện đại tiện cũng nên thục nữ một
chút! Nhưng mà…”Hình như cô chưa nghiên cứu xem nó là nam hay nữ thì
phải.
Một đồng tiền phẫn nộ nhìn chén sữa, dường như không có hứng lắm,
không ngừng xoay cái chén vòng vòng, Thuần Tưởng có chút buồn bực, không
hiểu nó muốn làm gì, nhưng nhìn nó cứ vờn cái chén mãi, đuôi thì
cong lên, dường như đang cố nhịn…