Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Chương 31: Tình địch? Lại gặp tình địch!



“Thuần Tưởng!” Một giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng lại ôn nhu, tuy không lớn nhưng từng tiếng lại cứng cáp có lực vô cùng.

Thuần Tưởng đưa lưng về phía cửa, phía sau có người gọi cô, cô nhất thời không phản ứng kịp, bởi vì cô còn đang phân cao thấp bằng trò chơi khắc hoa cùng mấy đầu bếp khác, hix… Làm đầu bếp cũng cần một số tế bào nghệ thuật, chỉ tiếc Thuần Tưởng lại không có nhiều tế bào nghệ thuật như vậy.

Viên Hiểu Phong vỗ vỗ vai cô: “Thuần Tưởng, có người gọi cô đấy!”

Thuần Tưởng lúc này mới tỉnh lại, a a hai tiếng, vội vã bỏ củ hành trên tay xuống, xoay người sang chỗ khác, thấy Triệu Cảnh Hàng đang mỉm cười rất chi là “thân thiện”.

“Hi, xin chào.” Thuần Tưởng bứt ra một nụ cười công thức hóa, hơi khom lưng: “Tới ăn cơm sao? Ra ngoài tìm một chỗ ngồi đi.”

Thuần Tưởng sớm đã không còn là phục vụ sinh mang mâm ôm chén cầm đũa chạy bên ngoài nữa, công việc ở bếp làm cô càng lúc càng thích, không cần nhìn sắc mặt của “thượng đế” nữa, cũng không cần xuất đầu lộ diện, chỉ cần chuyên tâm làm chuyện mình thích là được rồi. Mặc dù cô ghét khắc hoa nhưng so với bưng đồ ăn lên cho người, cô tình nguyện dồn sức để chiến đấu với củ cải còn sướng hơn.

Triệu Cảnh Hàng đến dùng cơm sao? Nghĩ cô ngốc lắm sao? Ai ăn cơm mà lại vào bếp trực tiếp thế chứ? Ít nhất cũng chứng minh anh ta không chỉ đơn thuần là dùng cơm, dù đúng là sự thực, nhưng không phải 100%.

“Được, tí nữa tôi đi. Ăn cơm là một phương diện, tôi không gấp lắm, thật ra hôm nay tôi đến là có chuyện khác.” Triệu Cảnh Hàng khẽ mỉm cười, mở miệng ra đúng là như những gì Thuần Tưởng suy nghĩ.

“A, vậy chắc là anh đến tìm Vương sư phụ rồi!” Thuần Tưởng gật đầu, làm như hiểu rõ lắm.

“Cô thấy thế nào?” Triệu Cảnh Hàng cười “thân thiện” lần nữa, không những không đi ra ngoài mà còn bước vào.

“À… Không biết.” Thuần Tưởng cầm lấy củ hành vừa để xuống, tiếp tục chiến đấu.

“Không biết?” Triệu Cảnh Hàng chau chau mày, nét mặt có chút kỳ quái, tới gần Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng không ngẩng đầu lên nên không thấy vẻ mặt lúc này của Triệu Cảnh Hàng, chỉ tùy tiện “ừ” một tiếng. Thực ra thì cô cũng đang nói thật đấy thôi, Thuần Tưởng cảm giác mình không phải con giun trong bụng Triệu Cảnh Hàng, làm sao mà biết mục đích anh ta đến đây cơ chứ.

“Thuần Tưởng, cô… Hình như không thích tôi?” Triệu Cảnh Hàng không chút uyển chuyển, đi thẳng vào vấn đề.

Thuần Tưởng kinh ngạc ngẩng đầu lên, nháy mắt mấy cái mới lúng túng nói: “Không có, nhưng tại sao tôi phải ‘thích’ anh chứ?”

Triệu Cảnh Hàng mím môi, cười mà không nói.

Thuần Tưởng bổ sung thêm: “Ông Triệu, vẻ ngoài ông nhìn được mắt, lại vừa có gia thế vừa có tiền, ai mà không thích ông được chứ.”

Có lệ, tuyệt đối là nói cho có lệ! Triệu Cảnh Hàng hiển nhiên không hài lòng với đáp án của Thuần Tưởng, cầm lấy con gà nhỏ trên bàn mà Thuần Tưởng vừa khắc xong, chanh chua nói.

“Con gà con này làm rất giống.” Triệu Cảnh Hàng vừa thưởng thức củ cải trắng trong tay, vừa nhìn Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng liếc nhìn anh ta một cái, ánh mắt lại càng thêm phức tạp, đưa tay giật lấy ‘con gà con’ trong tay Triệu Cảnh Hàng ném thẳng vào thùng rác.

Triệu Cảnh Hàng hơi kinh hãi nhưng vẫn duy trì tư thế cũ, không đụng tới.

Ha, cô gái nhỏ này, xem ra cũng khá là nóng tính!

***

Đứng một bên nhìn Thuần Tưởng chiến đấu cùng củ hành, Triệu Cảnh Hàng cười cười, không hiểu sao mình lại thích trêu chọc nha đầu này đến thế.

“Tức rồi sao?” Triệu Cảnh Hàng có chút vô tội hỏi.

“Hả?! Cái gì?” Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái, vẻ mặt còn vô tội hơn cả Triệu Cảnh Hàng

“Cái đó đó…” Triệu Cảnh Hàng đưa tay chỉ lấy “con gà con” mà Thuần Tưởng vừa vứt vào thùng rác.

“À… Cái đó thì…” Thuần Tưởng khô khốc cười một tiếng, sờ sờ cổ: “Cái đó… Là con thỏ…” Nói xong câu đó, gương mặt Thuần Tưởng không khỏi ửng hồng.

Triệu Cảnh Hàng hơi sửng sốt, sau đó phá lên cười, có ý tứ, cô gái này thật là có ý tứ. Thì ra vừa rồi không phải bất mãn với anh mà là vì bất mãn với tác phẩm của mình.

Bất quá… Có thể khắc con thỏ thành con gà con, Thuần Tưởng quả là có tài năng thiên phú!!!

“Cười cái gì chứ!!!” Bị cười nhạo, Thuần Tưởng dĩ nhiên không vui, cau mày, quyết định phải dùng ánh mắt này giết chết người.

“Ha ha, thật, thật xin lỗi.” Triệu Cảnh Hàng hắng giọng, buông buông tay nói: “Chỉ là thấy cô quá đáng yêu, không nhịn được mà thể hiện ra thôi.” Cần gì phải che giấu chứ, ít nhất trước mặt Thuần Tưởng thì không cần.

“Vậy anh cũng có thể… Á…”

Củ hành không cẩn thân rớt xuống, cây dao hung hăng đâm vào da thịt làm Thuần Tưởng đau đến nỗi nhíu chặt chân mày, vội vàng nắm chặt ngón tay đang chảy máu.

“Không sao chứ?” Triệu Cảnh Hàng có chút khẩn trương, vội vàng kéo Thuần Tưởng đi ra ngoài.

“Hử? Đi đâu?” Thuần Tưởng vừa đau, vừa không muốn quan tâm người này đưa mình đi đâu.

“Đến phòng khám bên cạnh, chảy máu nhiều như vậy, làm sao mà để yên được chứ!” Vẻ mặt Triệu Cảnh Hàng nghiêm túc, có chút gấp gáp.

Mà lúc này, trong đầu Thuần Tưởng trừ chữ “đau” ra, mấy chữ “phòng khám bên cạnh” cứ luẩn quẩn trong đầu mãi…

***

“A… Nhẹ, nhẹ chút đi.”Vẻ mặt Thuần Tưởng đau khổ, nhìn Tô Mộc tự mình xử lý vết thương, trong lòng thầm lẩm bẩm, rõ ràng vừa rồi người cô gặp là Trương Gia, sao bây giờ người ngồi trước mặt cô, xử lý vết thương cho cô lại là Tô Mộc chứ.

“Chưa từng thấy ai ngu xuẩn như vậy!” Tô Mộc cau mày, lại cau mày, không có ngẩng đầu, tiếp tục xử lý vết thương nhìn qua thì rất nghiêm trọng nhưng trên thực tế thì chả là gì cả.

“Cái gì chứ! Ít nói hai câu thì anh chết sao? Ta đâu có nhỏ nhen…” Thuần Tưởng không biết có phải do mất máu quá nhiều hay không, tính tình hơi nóng một chút, đưa tay đẩy đẩy bả vai Tô Mộc: “Không cần cẩn thận như vậy, quăng cho tôi hai cái băng dán cá nhân là được rồi.”

Tô Mộc vẫn không ngẩng đầu, thuận tay bắt lấy móng vuốt của cô trên vai mình: “Vết thương tuy không lớn nhưng rất sâu, không xử lý tốt thì sẽ để lại sẹo, đừng nói nhảm với tôi!”

Thuần Tưởng ngậm miệng, rụt tay bị Tô Mộc bắt lấy về, tiếp tục nhìn Tô Mộc đến ngẩn người.

Từ đầu đến cuối, trong cuộc nói chuyện này của hai người không có một người nào, không có một nhân vật quan trọng xuất hiện, hay nói đúng hơn là đã quên mất một nhân vật.

Nhân vật này nhìn người bệnh trước mắt, lại nhìn vị bác sĩ trước mắt, mới phát hiện quyết định của mình sai lầm đến cỡ nào, nhưng vừa nãy nhìn ngón tay Thuần Tưởng chảy nhiều máu như vậy, anh cũng không cách nào bình tĩnh được.

Triệu Cảnh Hàng xử sự trầm ổn tỉnh táo, chỉ riêng lần này, anh lại hành động hệt như người bình thường, thậm chí là còn kinh hoảng hơn cả người bình thường, tuy vết thương của Thuần Tưởng chỉ là vết thương nhỏ nhưng anh cũng không cách nào tỉnh táo được.

Triệu Cảnh Hàng nhìn Thuần Tưởng, dần dần dời mắt về, rơi xuống người Tô Mộc trên người, không biết sao lại cảm giác Tô Mộc đang vô cùng đắc ý.

Người nầy…

Triệu Cảnh Hàng bĩu môi, thu tất cả vào mắt rồi bắt đầu phân tích, kết quả là… Rất nhiều chuyện, tự hiểu rõ trong lòng.

“Thuần Tưởng, không sao chứ?” Giọng nói Triệu Cảnh Hàng ôn nhu, hoàn toàn khác hẳn với khí thế mạnh mẽ của Tô Mộc.

“Ừm… Không có gì đâu… Thật ra đây cũng không phải lần đầu tiên, chỉ không hiểu sao nó lại sâu đến thế thôi.” Thuần Tưởng sờ sờ ngón tay vừa được Tô Mộc băng bó xong, lắc đầu như không có chuyện gì.

“Nhìn qua cũng đã biết không chỉ một lần rồi, làm người nên thông minh một chút, đừng để người khác gặp phiền phức vì mình.” Tô Mộc vẫn không từ bỏ cơ hội chọc ghẹo cô.

Nhưng Thuần Tưởng cũng đã quen rồi, chỉ làm mặt quỷ với Tô Mộc: “Xì, quỷ đáng chán!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.