Triệu Cảnh Hàng mang Thuần
Tưởng đến nhà hàng của mình, Thuần Tưởng có chút câu nệ đi ở phía sau, nhưng
dần dần bị nhà hàng này hấp dẫn.
“Thế nào?” Triệu Cảnh
Hàng cùng Thuần Tưởng mặt đối mặt ngồi trong một căn phòng. Anh ngẩng đầu, có
chút chờ đợi nhìn Thuần Tưởng đang nhấm nháp thức ăn một cách tinh tế.
Thuần Tưởng hơi mím môi,
cười.
Nếu nói Thuần Tưởng không có
khiếu quản lý hay trang hoàng thiết kế thì còn chấp nhận được, nhưng cô chắc
chắn có tư cách đánh giá món ăn của nhà hàng.
“Cũng không tệ lắm.” Cô
nghiêng đầu cho một đáp án lập lờ nước đôi.
“Chỉ không tệ thôi sao?” Triệu
Cảnh Hàng có chút kinh ngạc nói: “Đây là món ăn do đầu bếp cao cấp nhất
của nhà hàng tôi làm, cô nương à, khầu vị của cô có kén quá không?”
Thuần Tưởng ha hả cười một
tiếng, tiếp tục nói: “Không phải do tôi kén ăn, cũng không phải tôi lấy tư
cách một đầu bếp để đánh giá, tôi chỉ dùng thân phận như một người ăn bình
thường để đánh giá thôi.”
Thuần Tưởng lại ăn thêm một
ngụm nữa, kiên cố với đánh giá “không tệ lắm” của mình với đầu bếp này, không
phải nói đầu bếp này làm không dễ ăn, chỉ là mọi người đến đây đều được đối xử
như những người cao cấp nhất, mà đầu bếp cao cấp nay cũng quên đi một số điều
căn bản khi nấu ăn, nghĩ rằng nấu ăn chỉ đơn giản là để bỏ đầy bụng thôi, thậm
chí chỉ là tiêu khiển.
“Không tin thì anh nếm
thử đi.” Thuần Tưởng hất càm, tiếp tục nói: “Đừng nghĩ rằng món này
do đầu bếp cao cấp nhất, cứ xem như tôi làm, thưởng thức một cách khách quan đi
nào!”
Triệu Cảnh Hàng nửa tin
nửa ngờ, nếm thử một miếng.
“Thế nào?” Thuần Tưởng
nháy mắt mấy cái, cười: “Ngươi có thể ăn ra tới.”
Triệu Cảnh Hàng bĩu môi,
khẽ mỉm cười, lau miệng: “Thiếu sót nhất là… Phụ bếp không nêm nếm mùi vị,
mặc dù thoạt nhìn rất ngon, nguyên liệu cũng thuộc hàng đẳng cấp nhưng lại mất
đi cái tinh tế của nó.”
“Bingo!” Thuần Tưởng
cười vui mừng: “Quá giỏi, như vậy cũng có thể nếm được, anh quả là nhân
tài.”
Triệu Cảnh Hàng nhìn cô: “Cũng
giống cô thôi.”
“Ha ha, không giống
đâu.” Thuần Tưởng vừa nói, vừa khoát khoát tay: “Công việc của tôi là
thế này, có thể nêm nếm được, dĩ nhiên chuyện này rất đơn giản, nhưng anh là
người bận rộn mà vẫn bỏ công nghiên cứu như vậy, bái phục bái phục!”
Nhìn Thuần Tưởng từ từ gỡ bỏ
phòng bị, Triệu Cảnh Hàng cười thầm, nói tiếp: “Ăn nhanh đi, tôi dẫn cô
đi đến vài nhà hàng nữa.”
Thuần Tưởng nháy mắt mấy cái,
thầm nghĩ: rõ ràng chỉ một cái như vậy thôi đã mắc rồi, không biết mấy cái còn
lại như thế nào, haizzz!
***
Tô Mộc còn đang ngây người,
điện thoại trên bàn bỗng rung rung lên.
“Alô.” Tô Mộc mở điện
thoại, giọng nói lạnh nhạt, không có tâm trạng gì.
“Alô, Tô Mộc phải không?!”
Giọng nói bên kia làm Tô Mộc sững sờ, thật đúng là… Vừa nghĩ đến ai, điện thoại
của người đó đã đến rồi.
“Tô Mộc? Là em…” Đầu bên
kia điện thoại thấy Tô Mộc không có phản ứng gì, la lên: “Anh cả?”
“Ừm, Tô Viễn. Gọi điện thoại…
Có chuyện gì sao?” Tô Mộc đáp lại, chứng minh mình nghe thấy được.
“Anh, hôm nay em đến muốn nói
chuyện với anh.” Tô Viễn giải thích.
Lúc này Tô Mộc mới nhớ ra
được chuyện hôm qua, Tô Viễn đúng là có gọi điện, mặc dù sau đó không liên hệ
nữa. “Có việc gì thì cứ nói.”
“Là chuyện trong
nhà. Bây giờ nói trong điện thoại thì không tiện lắm, anh rảnh không,
chúng ta hẹn gặp nhau đi.” Tô Viễn đề nghị.
Chuyện trong nhà…
Tô Mộc khẽ nhíu mày, từ sắc
mặt có thể nhìn thấy, anh không muốn nghe lắm, chỉ tiếc là Tô Viễn không nhìn
thấy được vẻ mặt anh lúc này.
“Anh, anh đừng như vậy nữa…
Đừng mâu thuẫn với cha nữa được không? Đều là hai cha con, không nói được
thì nói cho bằng được, dù sao đi nữa thì lần này anh nhất định phải
trở về!” Tô Viễn ở bên kia có vẻ tức giận: “Dù sao ông ấy cũng là cha
của anh mà! Anh không thể không quan tâm đến cái nhà này!”
“Ông ấy xảy ra chuyện gì?” Tô
Mộc nhàn nhạt hỏi.
“Dù sao… Bảy giờ tối nay, ở
nhà hàng Nguyên Sắc, em chờ anh.” Tô Viễn nói xong câu này lập tức cúp
điện thoại.
Nét mặt Tô Mộc có chút khó
xử, càng lúc càng khó xử, anh không biết ở bên nhà đã xảy ra chuyện gì mà lớn
như thế.
Từ nhỏ, Tô Mộc và cha anh đều
châm chích nhau bằng những lời lẽ độc địa, huống chi, năm đó Tô ba ba lại có
đứa con trai Tô Viễn, lại càng thêm lạnh nhạt với Tô Mộc.
Tô Mộc không thích cha, rất
rõ ràng, anh không thích người cha độc tài, không thích người cha hoa tâm,
không thích người cha lạnh nhạt, không thích tất cả những gì liên quan đến cha,
không giống những đứa bé khác, vừa nhắc đến cha liền lộ ra nét mặt vui rạo rực,
chỉ cần vừa nhắc tới cha mình, anh liền trở nên lạnh lùng, âm trầm vô cùng.
Dĩ nhiên, mặc kệ cha và Tô
Mộc không hợp nhau thế nào, chán ghét nhau thế nào thì hai người cũng là cha
con, hơn nữa địa vị trong lòng của đứa con trai lớn trong lòng Tô cha cũng
không nhẹ.
Chỉ tiếc, Tô đại thiếu gia
không rảnh để thực hiện nghĩa vụ, thậm chí còn chán ghét việc làm “Đứa con trai
lớn”, mặc dù anh không thể không thừa nhận, bối cảnh gia đình tốt mang đến cho
anh rất nhiều tốt, đó là cuộc sống trong nhung lụa và sự hâm mộ của bao người.
Không thể nghi ngờ, người
thừa kế trong lòng Tô cha chính là Tô Mộc, không sai, cho dù Tô cha và Tô Mộc
không hợp nhau thế nào, ông ta cũng hiểu rõ, Tô Mộc là người muốn đầu óc có đầu
óc, muốn tâm kế có tâm kế, tính cách đủ chín chắn, trầm ổn. Huống chi hai đứa
con khác của ông ta cũng không định tranh đoạt điều gì.
Tô cha cảm thấy đây là một
việc mà trời cao đã an bài, nước chảy thành sông, căn bản chân thật đến đáng
tin.
Chỉ là Tô Mộc lại cứ thích
phản nghịch với ông ta!
Khi Tô cha biết Tô Mộc chọn
đại học y dược thay cho đại học kinh tế thì lúc đó, Tô Mộc đã vận dụng những gì
mình có, ngồi trên máy bay bay sang Mĩ.
“Tô Mộc.” Tô Viễn đứng
ngoài cửa vẫy vẫy tay.
Tô Mộc để hai tay trong túi
quần, lắc lư lắc lư chậm rãi đi tới.
“A… Anh, sao anh càng ngày
càng du côn vậy? Rõ ràng từ nhỏ anh đã được giáo dục kiểu
quý tộc, nên ưu nhã mới đúng, anh có biết vừa nhìn thấy anh, em đã liên
tưởng đến Lương Triều Vỹ trong phim Bác sĩ lưu manh không thế?” Tô Viễn ha
hả cười nói.
“Được rồi, đùa bỡn
gì chứ. Anh thấy em đó, nếu rảnh rỗi quá thì nên đi quản lý công
ty của ông ta đi.” Tô Mộc lắc đầu, cầm ly nước lã trên tay uống một hớp.
“Ôi, em nói mà, dù thế nào đi
nữa thì anh cũng rất quan tâm đến cha. Nhưng bây giờ công ty đã có Tô
Thần trông coi, lại còn quản lý rất tốt, em không muốn chắn ngang
đâu.”
“Anh nhìn thấy em
thì đã nghĩ tới bộ phim ‘Người thầy bất lương’, bây giờ anh thật sự
nghi ngờ, người như em có thể dạy dỗ được học sinh sao.” Tô Mộc vô tình
phản kích.
Tô Viễn chỉ giả bộ
ngu: “Hả? Có phim đó sao? Sao em chưa xem nhỉ?”
“Được rồi, đừng nói nhảm nữa…
hôm nay em gọi anh đến để nói chuyện gì?” Tô Mộc đi thẳng vào vấn đề, không
muốn nói chuyện phiếm cùng Tô Viễn nữa.
“Có phải ông ta bị bệnh không?” Tô
Mộc chau chau mày, hừ hừ một tiếng.
“Anh!” Mặc dù Tô Mộc nói
như không quan tâm, nhưng Tô Viễn nghe thế nào cũng thấy không tự nhiên, cảm
giác như anh mình đang ước cha mình bị bệnh vậy, dĩ nhiên, Tô Mộc không hề có ý
nghĩ như vậy, chỉ là giọng nói khinh khỉnh đôi khi lại làm người ta hiểu lầm mà
thôi.
“Không phải là cha, nếu là
cha thì em sẽ lập tức báo cho anh, đâu có lề mề như vậy…” Tô Viễn
ngừng lại, quan sát nét mặt Tô Mộc, tiếp tục: “Thật ra là mẹ em!”
“Sao? Dì sao rồi?” Vừa
nghe Tô Viễn nói, Tô Mộc khẩn trương hỏi, còn hơn cả khi nghe chuyện về cha
mình.
“Trời ạ!!” Tô Viễn há
hốc mồm, định nói gì đó nhưng ánh mắt bay ra phía sau lưng Tô Mộc, bỗng nhìn
thấy hai bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Tô Mộc nhìn vẻ mặt Tô Viễn có
vẻ quái dị, cũng nghiêng đầu lại, ngắm nhìn theo hướng Tô Viễn chỉ.
“Triệu… Triệu Cảnh
Hàng?” Tô Viễn nhíu mày vô cùng chặt, ánh mắt nhìn đi nhìn
lại: “Anh? Chuyện gì vậy? Thuần Tưởng… Sao lại ở cùng Triệu Cảnh
Hàng?”
Tô Mộc cười nhẹ, hừ một
tiếng: “Thuần Tưởng ở với ai, em không biết sao anh biết?”
Tô Viễn bị một câu của Tô Mộc
làm cho ngậm miệng, nhìn thấy Triệu Cảnh Hàng và Thuần Tưởng cực kỳ thân thiết,
trong lòng lại thấy khó chịu.
Tô Mộc đưa tay, cầm lấy ly
nước ban nãy uống một hớp rồi đứng dậy.
“Tô Mộc anh làm gì
thế?” Tô Viễn không hiểu gì nhìn Tô Mộc.
Tô Mộc nghiêng đầu: “Nếu
gặp người quen… Không bằng mời ăn cùng bữa cơm, thói thường của con người mà.”