Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Chương 4: Ngu ngốc! Chiến đấu cần cấp bậc!



“Cô là Thuần Tưởng?” Lão nhân ngắm cô bé trước mặt hỏi.

“Dạ… Con … Khụ khụ… Con là Thuần Tưởng.” Thuần Tưởng liên tục gật đầu, thỉnh thoảng không nhịn được lại ho khan

Lão nhân này chính là sư phụ già ở công viên Thuý Hương, món tủ tổ truyền bốn đời Lý gia, đến đời ông ta là đời thứ năm, vẫn kinh doanh món tủ của mình nhưng không mở rộng, cũng không cho một nhà hàng nào biết công thức, món tủ của Lý gia không có quy củ gì cả, chỉ có riêng một tiếng cơm truyền từ đời này đến đời khác. Không xây lại, không sửa lại, càng không mở rộng vì bọn họ muốn giữ nguyên hương vị của món ăn, và đây cũng là một trong những thủ đoạn của họ.

Thấy Thuần Tưởng như vậy, lão nhân kia nhíu mày, hỏi tiếp: “Bị bệnh?”

“Khụ khụ, dạ có một chút, hơi ho khan.” Thuần Tưởng nói xong, quay mặt đi, cổ họng lại ho khan liên tiếp.

“Nhìn cô như vậy mà cũng muốn học làm đầu bếp sao? Có phải cô nghĩ nó đơn giản lắm hay không? Làm học trò của ta không chỉ xào hai quả trứng là được.” Lão nhân khinh thường nhíu mày: “Làm đầu bếp, tối thiểu phải giữ được vệ sinh và an toàn cho khách hàng. Cho nên thân thể khỏe mạnh rất quan trọng…”

“Cái kia… Khụ khụ… Khụ khụ… Con, hiểu… Khụ khụ…” Thuần Tưởng định giải thích gì đó, nhưng hít phải hơi lạnh, hại cô càng ho mạnh hơn

“Được rồi được rồi.” Lão nhân ghét bỏ khoát khoát tay, ý bảo cô dừng lại.”Nếu không phải nể tình cô… Thôi, cô cứ vào phòng bếp đi, bưng thức ăn thì không được, trước hết, cô cứ quét dọn như dì dọn vệ sinh đi!”

“Con…” Mặt Thuần Tưởng biến sắc, còn nghĩ mình đến đây sẽ được làm trợ thủ, làm một số chuyện vặt, nhưng từ đầu tới giờ, ngay cả chân phụ bếp cô cũng không có.

Lão nhân xoay mặt, nhìn Thuần Tưởng, sắc mặt dĩ nhiên là không vui, lắc đầu, không nói thêm gì nữa, xoay người bỏ di

Thuần Tưởng vội vàng chạy đến trước mặt ông ta, giải thích nói: “Con không muốn làm việc vặt, khụ khụ… Cho dù là làm việc vặt, con cũng muốn làm việc vặt trong bếp… Khụ khụ… Con…” Cô đến đây không phải để đi làm!!! Cô đến đây là để hoc kỹ xảo nấu ăn!!!

“Thế nào? Không hài lòng với sự sắp xếp của ta? Không hài lòng… Thì cứ đi đi.”

Thuần Tưởng không nói thêm gì nữa, trong lòng hiểu rõ ấn tượng đầu tiên đã biến mất.

“Thật là xui xẻo!” Cô nhịn không được thầm rủa một câu, dĩ nhiên, người bị cô giận chó đánh mèo chính là tên khốn kiếp đó.

Lại cúi đầu, mọi chuyện hình như là như vậy, nghe cứ như thật, bắt đầu từ khi gặp tên hàng xóm ác độc Tô Mộc đó, cô dường như gặp ác mộng liên tục, chẳng lẽ… đây là khắc tinh trúng mục tiêu trong truyền thuyết?

***

Tô Mộc đi đến trước cửa phòng khám bệnh, cửa phòng mở ra, y tá Trương Gia đã tới trước.

“Tô bác sĩ, anh đến rồi.” Trương gia quay đầu thấy Tô Mộc, gật đầu với anh.

Tô Mộc cũng gật đầu lại, sau đó đón lấy áo khoác trắng Trương Gia đưa đến, đi vào phòng làm việc.

Cởi áo khoác ra, thay đổi trang phục, cậu ấm bốc đồng ban nãy thay đổi chỉ trong chớp mắt, biến thành vị bác sĩ chững chạc trưởng thành.

Tiêu sái đến trước cửa sổ, Tô Mộc kéo sợi dây rèm cửa, “tách” một tiếng, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào. Theo bản năng nhìn ra cửa sổ, đập vào mi mắt là quán ăn đối diện, khí thế ngất trời.

Không ngờ, già rồi mà làm ăn vẫn tốt như vậy, khóe môi Tô Mộc dừng không được hất lên, đột nhiên, một bóng dáng quen thuộc xông vào tầm mắt của anh

Mặc đồng phục của quán ăn, hồng xanh giao nhau… Khụ khụ… Tô Mộc tạm dừng không nói, nhưng thật sự rất quen thuộc, nhìn ở đâu rồi nhỉ?

Tô Mộc không mình có người quen làm trong tiệm ăn này, thậm chí có từng tiếp xúc hay chưa, mặc dù trưa nào cũng đặt đồ ăn bên đó, nhưng trưa nào cũng là Trương Gia đem đến

Người kia đưa lưng về phía anh, cầm trong tay cái khăn lau, khom người, hồng hộc dùng sức kéo, bộ dáng cũng rất nghiêm cẩn, nhưng không biết tại sao, Tô Mộc cảm giác, cảm thấy có chút thấy tức cười, giống như nhất định sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, người kia vì chăm chú quá mức đến công việc mà không để ý thấy vị khách đứng từ phía sau.

Mạnh mẽ hạ xuống, người nọ dùng cái cây lau, hung hăng đâm lên cằm vị khách

Hí…

Tô Mộc nhịn không được chau mày, sờ sờ cằm mình, nha đầu kia đúng là bạo lực, bị một kích trí mạng như vây, không biết sẽ lùn đến mức nào.

Sửng sốt chừng nửa phút, cô gái bạo lưc kia mới trì độn, ý thức được mình vừa làm gì, vội vàng xoay người lại, bộ dạng bối rối, cúi cúi chào chào, không biết nói gì.

Khi cô gái đó quay mặt lại, Tô Mộc không khỏi ngẩn người, sau đó cười một tiếng, phải cảm thán, oan gia ngõ hẹp a!

Lại là cô ta …

***

Thuần Tưởng ngơ ngác nhìn người đàn ông tức giận đang che cằm trước mặt, vội vàng cúi đầu xuống, vẫn cúi chào vẫn nói xin lỗi.

Cô gái đứng bên cạnh người đàn ông kia, mùi nước hoa không hề kém mùi rượu, cô ta vươn tay ra, bẻ cổ người đàn ông qua, phẫn nộ nhìn, sau đó chuyển sang Tưởng Tưởng, cười cười nói: “Xem ra vết thương không nhẹ đây!!! Cô bồi thường thế nào đây?”

Thuần Tưởng lui về sau một bước, cho dù không tin nổi cũng nhìn ra, những người này đã có dã tâm từ trước, chỉ chờ con mồi sập bẫy thôi…

“Thật sự xin lỗi, tôi không phải cố ý, thật sự không cố ý.” Thuần Tưởng vừa nói, vừa đến trước mặt người đàn ông kia, hỏi: “Vị tiên sinh này, ngài không có chuyện gì chứ?”

“Không có chuyện gì?! Cô nhìn tôi giống không có chuyện gì lắm sao!” Người đàn ông kia che cằm, giọng nói khàn khàn, chùi mặt, lại đổi tay che cằm, tay kia thì chỉ vào mặt Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng nhìn vết máu trong tay người đàn ông kia, khóe miệng cứng ngắc giật giật, sợ là đánh chết con mũi cũng nhiều hơn cái này, đúng là còn tính toán chi li hơn cả cách vách của cô.

“Dù sao… Nếu các người không cho chúng tôi giải thích rõ ràng, chúng tôi sẽ không đi.” Cô gái kia khoát khoát tay, xoay người ngồi lên ghế, nhếch chân lên, nhàn nhã nói.

Hừ, sao ngày thứ nhất đi làm đã gặp vô lại như thế chứ?!

Thuần Tưởng khẽ nhíu mày, đặt cây lau nhà trong tay sang một bên, vội vàng nói: “Đây là ân oán cá nhân của chúng ta, không liên quan đến tiệm ăn, có gì các người cứ tìm tôi thì được rồi…”

“Ơ, rồi thế nào? Muốn giải quyết riêng a?” Cô gái giương mắt nhìn Thuần Tưởng: “Cô xem anh ấy đi, bị biến thành như vậy, nhất định phải vào bệnh viện chứ, tiền thuốc tiền xe rồi tiền này nọ vân vân. Nhìn cô nghèo như thế, chúng tôi cũng không nỡ làm khó, cứ theo con số này đi rồi chúng ta giải quyết riêng.”

Cô gái không chút do dự, vươn năm ngón tay ra quơ quơ trước mặt Thuần Tưởng

“Cái gì?! Năm trăm! Muốn cắt cổ sao!” Thuần Tưởng mở to hai mắt, kêu to.

“Năm trăm cái gì…” Cô gái nhìn lại đầu ngón tay của mình, nói: “Một đầu ngón tay của tôi chỉ đáng giá một trăm thôi sao? Tôi nói là năm ngàn!”

Năm ngàn?! Cái gì chứ!

Thuần Tưởng nhịn không được muốn nói tục, có lầm hay không, đây là cây lau hàng thật giá thật, không phải là Kim Côn bổng của Tôn Ngộ Không! Một cây gậy có thể đánh ra 5 ngàn, bọn họ đúng là cắt cổ giết người không cần dao mà!!!

“Lừa đảo cũng không cần như vậy chứ! Năm trăm thì năm trăm, cho cô đây, mau cút đi cho tôi.” Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, Thuần Tưởng cắn răng, lấy tiền trong túi ra, coi như là cô xui xẻo đi!!!

“Cô đợi đi ăn xin đi!” Cô gái khẽ nhíu mày, lấy một gói thuốc lá ra, tư thái chiến đấu hăng hái.

“Shit!” Thuần Tưởng đi lên một bước, muốn lý luận với cô gái này.

Người đàn ông kia cộng thêm một người đàn ông nữa tiến lên chặn cô lại.

Thuần Tưởng, cắn răng chịu đi, người tốt không nói chuyện cùng chó!

Người đàn ông bị Thuần Tưởng đánh trúng buông tay xuống, Thuần Tưởng len lén nghía hắn một cái, cằm của hắn tuy không chảy nhiều máu nhưng sưng lên môt cục lớn.

“Còn gì để nói chứ!” Thuần Tưởng ngẩn người nói tiếp: “Vậy, nếu các người đã lo lắng cho người này như thế, không bằng chúng ta đưa hắn đến bệnh viện cạnh bên đi!!!”

Phải bắt hắn đi mới được, nếu cứ ở trong tiệm mãi thì sẽ cản trở việc làm ăn, Thuần Tưởng quan sát chung quanh, phát hiện cho dù là thực khách trong nhà hàng hay là nhân viên đều đang nhìn cô chằm chằm, làm người khác chú ý như vậy, cô cũng không thích, huống chi, đa số mọi người đều dùng thái độ xem kịch vui để nhìn cô, làm cô càng thấy bực mình.

Khi mới đến, cô đã thăm dò thử địa hình xung quanh, bên trái công viên Thuý Hương có một bệnh viện, bên phải là tiệm cho thuê sách, bây giờ, cách tốt nhất để bắt mấy người này đi là dẫn đến bệnh viện bên cạnh.

Bên này, Tô Mộc vẫn âm thầm quan sát trò cười hay, ngoài cười nhạo ra, cũng nhịn không được mà châm chọc.

Trò xiếc như thế cũng có thể dọa cô ta! Cô gái này, đúng là đồ ngu ngốc, chiến đấu cũng cần cấp bậc mới đúng!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.