Cách Vách, Đừng Nhìn Trộm

Chương 6: Đa tạ! Làm phiền ngài bán đứng sắc đẹp!



“Giải quyết chuyện này… Chỉ sợ tôi không làm được.” Tô Mộc miễn cưỡng kéo ghế qua ngồi xuống, cánh tay đặt lên chỗ dựa, khóe môi nở nụ cười, nhưng nụ cười đó quỷ dị đến mức làm Thuần Tưởng run lên, không biết người này lại định ra chiêu gì nữa, dù sao từ đầu đến cuối, Tô Mộc cũng không phải người hời hợt, chỉ biết khua môi múa mép.

“Nếu mấy người muốn giải quyết chuyện gì đó thì nên đến chỗ khác, ở đây là phòng khám, dùng để xem bệnh…” Tô Mộc vừa nói, vừa hẹp hòi liếc mắt nhìn Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng suýt nữa thì phì cười ra, xoay mặt lại nhìn thấy gương mặt tức giận của người nào đó, đành phải nín cười, kết quả nín cười làm cổ họng cô càng thêm ngứa, nhịn không được ho khan một loạt.

“Sắc mặt cô không được tốt, có phải đang bị bệnh hay không?” Trương Gia đi tới, vỗ vỗ vai Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng hừ hừ một tiếng, khinh thường liếc Tô Mộc, nếu không phải anh ta thấy chết không cứu, cô cũng đâu có thảm như vậy, lắc đầu, Thuần Tưởng vẫn có hảo cảm với cô y tá này hơn: “Không có gì, không có gì, chỉ là cảm vặt một chút mà thôi, không ngờ sáng nay trở nên nặng như vậy…”

Trương Gia thấy cô kỳ kỳ, lấy tay sờ trán cô, có chút kinh hãi rút tay lại: “Nóng rần lên, chắc chắn là rất nghiêm trọng.” Xoay mặt, cô nói với Tô Mộc nói: “Bác sĩ Tô, vị tiểu thư này hình như đang nóng lên…”

Tô Mộc nhìn Thuần Tưởng một cái, Thuần Tưởng cũng hung hăng trừng mắt nhìn anh.

Lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh lập tức mở miệng: “Vị bác sĩ này, vị tiểu thư này, cho dù thế nào đi nữa thì hai người cũng không nên không để ý đến cảm giác của tôi mà liếc mắt đưa tình ở đây chứ…”

Mặt Thuần Tưởng co rúm lại, rốt cục vẫn phải quay mặt đi, nổi giận đùng đùng nói: “Vị đại thúc này! Anh nghĩ thế nào mà nói tôi liếc mắt đưa tình với tên cặn bã này chứ?!” Rõ ràng là cái nhìn nhau đầy mùi thuốc súng, cô thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng tia lửa đập bùm bùm với nhau trong không khí, sao hắn ta nói lại hoàn toàn thay đổi vậy chứ?

“Phi, tao thấy nha đầu mày không muốn sống nữa rồi!” Nam nhân xông lên trước hai bước.

Cô gái đi cùng hắn ta cũng đi theo lên, Tô Mộc xoay mặt nhìn cô gái kia, hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó mím môi, lộ ra nụ cười ôn nhu: “Vị tiểu thư này, cô đi cùng vị tiên sinh này sao? Có phải…”

“Không có, không có.” Cô gái kia nhìn chằm chằm Tô Mộc, không biết anh đang nói cái gì mà đáp liền một mạch.

Da mặt Thuần Tưởng càng co rút lại nhanh hơn, nếu cô không nhìn lầm thì phản ứng của cô gái này là ngượng ngùng, xấu hổ, rung động…

Lão thiên gia a…

Yêu nghiệt hoành hành a…

Cô gái này, không nên như vậy…

“Người này chỉ đang ngạc nhiên thôi!” Cô gái dùng sức vỗ vỗ đầu người đàn ông: “Không phải chỉ cọ rách da thôi sao? Có cần ngạc nhiên vậy không!”

“Diệp, Diệp tỷ, em…” Người đàn ông kia sờ sờ đầu, bộ dáng cuồng nộ lúc nãy đã sớm biến mất.

“Hại anh có thêm phiền toái.” Cô gái tên Diệp tỷ quay lại mỉm cười với Tô Mộc, bộ dáng ngoan độc ban nãy cũng biến mất không còn.

Wow …

Mặt mọi người đều biến sắc, Tô Mộc cũng vậy, người đàn ông kia cũng vậy, Diệp tỷ cũng vậy. Thuần Tưởng không thể không thừa nhận, mĩ nam kế của Tô cặn bã này thật sự rất có hiệu quả, vì duy trì hình tượng của mình trước Tô cặn bã, Diệp tỷ dĩ nhiên sẽ không dám gây phiền toái gì cho bọn họ. Tô cặn bã làm vậy có tính là giúp cô hay không?

“Vậy, bác sĩ Tô, anh nhìn hắn …Có cần điều trị chỗ nào không?” Diệp tỷ giả vờ non nớt hỏi, Thuần Tưởng nhịn không được quay đi, che giấu vẻ mặt muốn ói.

Vẻ mặt này vừa lúc rơi vào mắt Trương Gia, cô không khỏi cười một tiếng. Nha đầu này, hình như rất có ý tứ, không chừng Tô Mộc…

“Dĩ nhiên là cần phải trị chứ.” Tô Mộc sờ sờ cằm, hạ thấp người xuống quan sát cái cằm sưng đỏ của người đàn ông, sau đó đứng dậy trở về phòng làm việc, chỉ bỏ lại một câu: “Y tá Trương, phiền cô đưa cho người này một chai thuốc đỏ.”

Sau đó quay đầu, chỉ chỉ Thuần Tưởng nói: “Cô, theo đi vào!”

Ôi chao?! Người này muốn làm gì?

Thuần Tưởng hoài nghi nhìn Tô Mộc, chân không hề động đậy.

Tô Mộc đưa lưng về phía Thuần Tưởng, mở miệng nói: “Đi vào!”

Hai chữ thôi, cũng đủ làm Thuần Tưởng tức giận ngây người, làm gì chứ, chảnh cái gì vậy a! Anh ta nghĩ mình là ai chứ, kêu cô đi thì cô nhất định phải đi sao? Nghĩ cô là chó mèo sao?

“A! Này!” Thuần Tưởng vội vã đi theo phía sau Tô Mộc, chui vào phòng làm việc của anh, vừa âm thầm phỉ nhổ mình, lại nghe lời của anh ta đi theo vào phòng.

“Ngồi xuống!” Giọng nói ra lệnh, Tô Mộc ngồi trên cái ghế gần đó, cầm lấy cái bút trên bàn vừa chỉ cái ghế bên cạnh.

Thái độ gì chứ!

Thuần Tưởng bĩu môi, nhưng vẫn làm theo lời Tô Mộc.

Tô Mộc xoay người, đối mặt với cô: “Há mồm.”

Vẫn là giọng nói ra lệnh như cũ, Thuần Tưởng không hiểu Tô Mộc muốn làm gì, chỉ có thể ngồi đó không nhúc nhích.

“Bị bệnh mấy ngày rồi?” Tô Mộc thấy cô phản ứng chậm chạp, xoay người mở quyển sổ ghi chép trên bàn hỏi.

Người này, biết rõ còn cố hỏi! Cô bị bệnh ngày nào, người này rõ ràng hơn ai hết!!!

“Khụ khụ… Hôm qua tắm nước lạnh.” Thuần Tưởng lạnh lùng nói.

Tô Mộc không có chút ý áy náy, dĩ nhiên, anh cũng đâu cần áy náy bởi nha đầu này chết hay sống gi cũng không liên quan đến anh, mượn phòng tắm lây tình cảm, anh không thấy mình làm sai chỗ nào, dù sao bọn họ cũng không quen.

“Há mồm, a…” Tô Mộc xoay người lần nữa, nói với Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng rốt cuộc cũng hiểu Tô Mộc đang làm gì, xem bệnh thì xem bệnh, có cần thiết phải thần bí vậy không? Há miệng, Thuần Tưởng “A” một tiếng.

Tô Mộc cẩn thận quan sát, cúp ống nghe bệnh, đặt ống nghe vào phổi Thuần Tưởng, kêu cô hít sâu, Thuần Tưởng nghe theo lời anh, hít một hơi thật sâu, nhìn mặt Tô Mộc, anh khẽ mím môi, lông mi rủ xuống, cẩn thận lắng nghe, chậm rãi dời ống nghe xuống.

“Tim đập nhanh như vậy, có phải thấy nóng lên không.” Tô Mộc đột nhiên ngẩng đầu, Thuần Tưởng cả kinh, lúc này mới phát hiện bản thân mình không biết xấu hổ nhìn chằm chằm người ta nãy giờ, còn tự xưng không phải mê trai, cô vội xoay mặt đi chỗ khác để che giấu

Nhưng tên Tô Mộc kia không hề để ý đến cô đang nghĩ cái gì, xoay người bắt đầu ghi chép: “Thuần Tưởng, năm nay bao nhiêu tuổi?”

Anh không hề quay đầu, vừa viết vừa hỏi cô.

“Hai, hai mươi ba.” Thuần Tưởng ngẩn người, xoay mặt, vội vàng trả lời.

“Amiđan sưng to, trước kia hình như từng bị viêm…, bình thường phải chú ý mình một chút chứ, đừng tưởng cảm mạo chỉ là chuyện nhỏ, ho khan nhiều cũng không tốt.” Tô Mộc dáng vẻ thấm thía hiểu rõ nói.

Thuần Tưởng nhất thời không biết nên phản ứng thế nào cho phải, nhưng nếu anh ta đang nói chuyện đứng đắn với mình, vậy cô cũng không keo kiệt, huống chi… Cô không phải người tính toán chi li, nếu sau lần này mà quan hệ trở nên tốt hơn, sau này làm hàng xóm cũng sẽ hòa thuận hơn.

“Đi ra ngoài đi, tìm Trương Gia, kêu cô ấy đo nhiệt độ cơ thể cho cô, xem có nóng lên hay không.” Tô Mộc vừa nói vừa viết một tờ kê đơn đưa cho Thuần Tưởng.

Thuần Tưởng cầm lấy trong tay, nhìn một chút, chữ bác sĩ đúng là rồng bay phượng múa, cô hoàn toàn không hiểu, cũng không muốn tìm hiểu xem đó viết cái gì. Vừa định rời khỏi, Tô Mộc bỗng nhiên mở miệng nói.

“Với chuyện ban nãy, cô có cảm tưởng gì?”

“Ôi chao!!” Cái gì? Anh ta vừa nói gì? Vừa hỏi cô cái gì? Cảm tưởng?

“Đúng vậy, coi như ban nãy tôi giải vây cho cô, vậy mà chút thành ý cô cũng không có sao?” Tô Mộc cố tình trêu chọc cô, trong lòng anh rất rõ, Thuần Tưởng không phải đối thủ của anh

“Cái này…” Thuần Tưởng do dự một chút, nghĩ tới chuyện ban nãy, hình như Tô Mộc nói cũng có lý, nếu vừa rồi không nhờ anh, có lẽ hai bên còn tiếp tục dây dưa mãi, nhưng đây cũng gọi là giúp đỡ sao?! Sao cô thấy Tô Mộc đang xem kịch vui thì tốt hơn.

“Vậy… Cám ơn bác sĩ Tô ngài bán đứng sắc đẹp, giúp đỡ tiểu nữ.” Thuần Tưởng khẽ mỉm cười, hai tay ôm quyền.

Đối với phản ứng như thế của Thuần Tưởng, Tô Mộc có chút ngu ngốc, không ngờ nha đầu này có thể thản nhiên nhận công kích, không ngờ thỉnh thoảng còn có thể phản kích lại. Một khác biệt nho nhỏ làm Tô Mộc thấy thú vị, dù sao thì cãi nhau đấu võ mồm không phải là chuyện riêng, nếu một bên không phản bác hoặc không định chống đỡ thì không còn gì gọi là vui nữa.

Tô Mộc khẽ mỉm cười, gật gật đầu nói: “Khoan khoan, đưa tờ giấy cho tôi, tôi đột nhiên nghĩ nên đổi lại thuốc cho cô, như vậy sẽ có hiệu quả nhanh hơn “

“Thật sao?!” Tô Mộc đột nhiên tốt bụng làm Thuần Tưởng có chút cảnh giác, người này, biến sắc còn nhanh hơn cả lật giấy, cô không khỏi hoài nghi anh có phải lai nghĩ ra trò mới để chọc ghẹo cô không.

Giống như là nhìn thấy ý nghĩ trong lòng Thuần Tưởng vậy, Tô Mộc khẽ mỉm cười, đứng dậy nói: “Cô không cần nghi ngờ cách hành xử nghề nghiệp của tôi, dù thế nào đi nữa thì tôi cũng không làm cô từ một căn bệnh nhỏ mà châm cô trở nên tàn phế đâu.”

Lần này Tô Mộc không giao tờ giấy cho Thuân Tưởng nữa mà cầm nó đi ra ngoài phòng, sau đó chỉ chỉ cô: “Đến đây đi!”

Nhìn nét mặt kỳ quái của Tô Mộc, Thuần Tưởng thấy sống lưng mình lạnh run cả lên.

Chờ chút! Anh ta vừa nói? Châm? Châm?! Không phải là…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.