Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….

Chương 2



Muốn nói trên thân của người này có một loại khí chất đặc biệt* không khỏi có vẻ quá mức khoatrương, nhưng loại cảm giác hoàn toàn xa lạ* này lại rất rõ ràng.

(*Nguyên văn 特立独行 đặc lập độc hành: nói về đặc biệt, bất đồng với người khác. Hình dung người chí hướng cao thượng, bất đồng thói tục.)

(*Nguyên văn 格格不入 cách cách bất nhập: không ăn khớp, hoàn toàn xa lạ.)

Tôi nằm trong bồn tắm, suy nghĩ một lúc, rốt cuộc trước khi đứng dậy đã tìm được từ hình dung thíchhợp.

Bởi vì lý do cách trường học rất gần, khách thuê phòng ở chung cư này gần như đều là sinh viên trongtrường, hoặc là sinh viên mới ra trường vừa bước chân vào xã hội nghèo rới mồng tơi*, cho dù sốngtrong bóng tối vẫn mang theo tinh thần phấn chấn. Nhưng người này dễ nhận thấy độ tuổi trên dưới ba mươi, ăn mặc âu phục giống như tướng quân mặc giáp—— rất cá tính, rất khí thế, khiến người taliếc mắt là có thể tách anh ta ra khỏi đám học sinh non nớt.

(*Nguyên văn 囊中羞涩 nang trung tu sáp: trong túi ngượng ngùng, nhẵn túi, nghèo rớt mồng tơi.)

Có lẽ rất nhanh sẽ dọn đi thôi, tôi nghĩ.

Người này nhìn thế nào cũng không ra bộ dạng không trả nổi tiền thuê đắt đỏ, trái lại, anh ta từ đầu đến chân đều viết mấy chữ to” siêu xe biệt thự cao cấp đều có”.

Liên tục mấy ngày đều không gặp lại anh ta, tôi càng chắc chắn suy đoán của mình.

Tôi rất nhanh liền ném đi tiểu nhạc đệm xen vào sinh hoạt này qua sau đầu, chuyên tâm vào chuyện khác. Trường học tổ chức một trận thi đấu bóng rổ, khoa chúng tôi tìm đâu ra người chơi bóng rổ,nhưng không tham gia cũng không được, phụ đạo viên thở ngắn than dài dùng cưỡng ép gom gópmấy nam sinh cao nhất lập thành một đội, tôi thình lình bị xếp vào, hơn nữa bởi vì cao nhất đội nên được phụ đạo viên gửi gắm hy vọng nhiều nhất.

Thể nghiệm mới lạ như thế, tôi ở quê đã trải qua từng giai đoạn từ nhà trẻ đến cấp ba, cấp hai trước kia còn chưa trổ mã thì không nói tới, từ khi bắt đầu phát dục chiều cao cũng không ra khỏi mười thứhạng đầu trong lớp, nhưng cho tới bây giờ đều chưa từng đứng thứ nhất.

Không nghĩ tới lên đại học, phóng tầm mắt nhìn sẽ không thấy mặt, tất cả đều là đỉnh đầu.

Tôi đối với bóng rổ dốt đặc cán mai, có lẽ so với dốt đặc cán mai còn muốn hỏng việc hơn một chút, bởi vì đầy trong đầu tôi chỉ toàn là những quy tắc thiết lập hiếm lạ cổ quái trong phim ảnh và manga. Tráchthì trách bộ manga về bóng rổ hot nhất năm đó, hơn nữa nội dung cốt truyện trong mỗi lần thi đấu đều được tác giả đặc biệt cường điệu, quả thật không chút che dấu bản thân mưu toan thay đổi ấntượng về bóng rổ đối với người không am hiểu bóng rổ.

Hiển nhiên tác giả đã thành công đối với tôi. Ký ức tuổi thơ quá mức khắc sâu, tôi hoàn toàn không có biện pháp tách ra giữa giả thuyết cùng hiện thực.

Thời điểm học động tác căn bản thầy dạy thể dục không ngừng khen tôi, kết quả vừa đánh phối hợpliền nghẹn lời luôn rồi, sau khi quên mất quy tắc toàn bộ quá trình tôi ‘tự mình cất cánh’*, đồng đội rõràng còn phối hợp cùng tôi ‘tự mình cất cánh’, quả nhiên là lung tung rối loạn luôn cả một đội, không hề kỷ luật.

(*Nguyên văn放飞自我 phóng phi tự ngã:  Có nghĩa là làm ra một số chuyện khiến người ta mở rộng tầm mắt, những hành vi khó hiểu hoặc bản thân cất cánh, truy tìm mộng tưởng.)

Sau đó phụ đạo viên bất đắc dĩ tuyên bố tôi rời khỏi đội bóng, tôi bình tĩnh mà ở bên nghe phụ đạo viên nói chuyện, đội viên ở lại thì im như thóc, liên tục dùng khóe mắt để quan sát phản ứng của tôi.Có lẽ là để ý đến mấy động tác mờ ám của đội, phụ đạo viên càng nói càng lắp bắp, cuối cùng gần nhưlà đầu đầy mồ hôi.

Hết cách rồi, phụ đạo viên là người có tinh thần phụ trách giống như gà mẹ, người vừa mềm vừanhuyễn, muốn nói rõ từ bỏ tôi như vậy, trong lòng khẳng định có băn khoăn.

Tôi cho anh ta một nụ cười trấn an, trơ mắt nhìn xem anh ta hồng thấu mặt.

Phụ đạo viên da mặt mỏng như vậy thật sự phù hợp sao.

Dù sao tôi không có việc gì một thân nhẹ nhàng, dạo tới dạo lui mà trở về chung cư.

Dành chút thời gian trên thiết bị thể thao, trời đang lạnh ra một thân mồ hôi, bụng rỗng kêu đến sảng khoái. Tôi mở điều hòa, gọi giao hàng, sau đó nhàn nhã ngâm nước ấm đến da biến thành màu hồng,lúc đi ra tùy tiện mặc một cái quần đùi màu đen, ngồi xuống đất, liền mở tivi khởi động trò chơi.

Là chị tôi gửi tới, một bộ game mô phỏng mới nhất mà sau khi chị ấy nhậm chức ở công ty còn chưa đưa ra thị trường, tính hiện thực siêu cao. Tôi đã chơi xong bàn một, lựa chọn nhân vật vẫn là một bétrai chưa đủ vị thành niên, mơ mơ màng màng bỏ nhà đi ba ngày, mỗi lần đều dốc sức hết lực mà tự hỏinhư thế nào ở trong thành phố sắt thép tìm được một miếng ăn, buổi tối ngủ ở đâu, còn phải né tránhmèo hoang hung hãn.

Tôi còn chơi đến hăng say, trò chơi này quả nhiên rất thú vị, đặc biệt chân thật, nhân vật tôi điều khiển đang chạy trong công viên, tìm thấy không ít côn trùng kỳ quái, nhóm lửa nướng chín tất cả cho nó ăn.

Có lẽ là ăn được đi, nhân vật chính cũng không trúng độc, lần trước tôi để cho nó uống một hộp sữachua để ngoài thùng rác nó cũng bị đau bụng.

Nhưng cũng có khả năng tổ thiết kế không có cân nhắc đến, vì để phòng vạn nhất, tôi còn gửi tin nhắncho chị mình.

Người giao hàng gõ cửa, tôi cũng không ngẩng đầu, cất cao giọng: “Cửa không khóa, vào đi ạ!”

Nhưng vào cũng không phải là chú đưa cơm.

Là người lần trước gặp được.

Anh ta mặc một bộ âu phục thoải mái—— nói thật cách ăn mặc tây trang giày da này giống như đi chợmà trang điểm, nhưng anh ta khẽ mỉm cười, vẻ mặt thoải mái thản nhiên, hơn nữa bề ngoài lại cộng một điểm rất lớn cho anh ta, tôi theo thói quen cúi thấp đầu, cảm thấy người này khí chất trầm ổn, mặc đồ quản gia nhất định rất đẹp.

Ta đặt cần điều khiển trong tay xuống, chân vòng dưới đất dùng sức một cái, dễ dàng đứng lên, sau đó quay về phía anh ta.

Người này dừng bước, dứt khoát đứng bất động tại chỗ, ngẩng đầu nhìn tôi cười: “Chào cậu, hàng xóm.”

Đỉnh đầu anh ta có hai xoáy.

Tôi “Ừm” một tiếng: “Thì ra anh chính là hàng xóm mới dọn tới a.”

Anh ta cười giơ lên thứ cầm trong tay, nói: “Lần đầu ghé thăm cùng cảm ơn việc hôm trước, tôi chỉchuẩn bị một phần quà, cũng đừng chê. Tôi họ Trịnh, tên một chữ Triết. Xưng hô thế nào?”

Tôi một bên nghĩ người này quá khách sáo, một bên nói: “Đồ vật tùy tiện đặt dưới sàn là được, chỗcủa tôi không có bàn trà—— Vương Kinh Tuyên.”

Anh ta theo lời tôi đặt túi xuống dưới sàn, sau đó mới nhìn quanh trái phải.

“Ngồi ở đây.” Tôi lại ngồi xuống, ngửa đầu nói chuyện với anh ta, “Ở đây cũng không có sô fa, có mấy ghế đẩu nhỏ nhưng mà ngồi không thoải mái.”

Trịnh Triết học theo tôi ngồi xếp bằng xuống, nhìn qua một chút cũng không tốn sức, chất lượng quần thật không tồi.

Sau đó anh ta lại nhìn tôi, lại nghĩ, người này tính tình thật tốt a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.