Sáng sớm, ánh mặt trời trước sau như một lười biếng, kim sắc như sợi tơ rọi qua khe hở bức màn chiếu vào người hai nam nhân nằm trên sô pha, người đàn ông với làn da màu tiểu mạch cao lớn tráng kiện ôm trong lòng một người thanh niên thân thể ngọc bạch thon dài xinh đẹp, một trắng một nâu, một anh tuấn một thanh tú, một lạnh lùng cứng rắn một ôn hòa, vậy mà nhìn qua lại cực kỳ ấm áp hài hòa.
「 Ưm……」 Cầm Lý thoáng cau mày, không thoải mái trở người. Kỳ quái? Vì sao vốn nên là ôm gối mềm thì lại ôm thứ cứng cứng nóng nóng, hơn nữa hình như còn phập phòng? Còn có, vì sao lại có ‘cây gậy’ nào đó nằm ngay giữa cậu với cái ‘gối ôm’ vậy? Thật khó chịu……
Không yên ổn xê dịch, phát hiện thứ kia vô cùng ngoan cố vẫn như cũ bám riết không tha, cậu nổi giận, dùng lực cào một cái, năm ngón tay mảnh khảnh kéo một đường ‐‐
「 Ui a ~~~~!!!!」Buổi sáng tốt đẹp được tiếng kêu thất thanh thảm thiết của một gã đàn ông thiếu chút nữa đoạn tử tuyệt tôn bắt đầu.
[p.s Cầm Lý bình thường ham mê đàn guitar, nên lực của mấy đầu ngón tay có hơi… Ha ha]
「 Ách, anh Việt Hàn!?」 Bị tiếng kêu thê lương thảm thiết làm cho tỉnh ngủ, Cầm Lý nhìn người nọ đang chật vật ôm hạ thể đau đớn trên sô pha mà kinh ngạc,「 Anh… Làm sao??」 Mặt anh Việt Hàn vặn vẹo thật khoa trương, thật hiếm lạ nha… Ách, không đúng, đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì?
「Không, không có việc gì…」 Việt Hàn đau đến mức ngũ quan đều lệch vị trí, gian nan nói, nhưng trán chảy mồ hôi lạnh ròng ròng thoạt nhìn lại không giống như không có việc gì.
「 Để em xem xem.」 Không đợi hắn trả lời, Cầm Lý nhanh tay kéo tay hắn ra: [ Ai yo, năm đường cào], tỉ mỉ xem xét chỗ đau đớn của người nào đó, cậu thở ra một hơi:「 May mắn, không ứ cũng không đổ máu, chỉ là… Mềm mất mà thôi.」
Đỉnh dương v*t cảm nhận được luồng khí từ miệng cậu mẫn cảm run lên, như muốn đứng lên, Việt Hàn vội vàng lui về phía sau, nhanh chóng cách cái người trì độn nào đó xa một chút, thanh âm băng lãnh mang theo khêu gợi nói:「Anh không sao.」
「Vậy là tốt rồi, anh không nên để chỗ đó bị thương… A!」 Cầm Lý đột nhiên cứng đờ, vừa rồi cậu hình như… sẽ không phải là…… Việt Hàn dùng ánh mắt yên lặng khẳng định nghi hoặc của cậu.
「 Em… Xin lỗi…」 Cầm Lý đỏ mặt, thật muốn đào một cái hố chôn mình, đột nhiên, cậu cảm thấy có một loại cảm giác kỳ dị không thích hợp, cậu nhìn Việt Hàn, lại nhìn nhìn mình, liếc liếc đến thứ chất lỏng không rõ tên trên sô pha, cảm giác nơi nào đó đau đớn không phải bình thường cùng vòng eo bủn rủn, ký ức đêm qua phút chốc ùa trở lại ‐‐ bọn họ đã làm tình.
「 Em em em… chúng.. chúng ta … ngày hô hôm qua……」 Cậu lắp bắp, mặt đầy hoảng sợ hỏi.
「 Làm tình.」 Việt Hàn khẳng định nói trắng ra, bên ngoài không tỏ vẻ nhưng trong lòng thực ra đều vui vẻ tới mức nở thành một đóa cúc già, hôm qua mới phát hiện hắn thích phải trúc mã nhà mình, kết quả ngày hôm đó làm tình với người ta, xem đi, thật năng suất!
Cầm Lý nghĩ đến hành vi của mình ngày hôm qua, sắc mặt trắng bệch, cậu cảm thấy mình sai rồi, vậy mà lại bẻ cong đại ca cứng nhắc cách vách nhà bên…「Đúng, xin lỗi!」
「?」
「Anh Việt Hàn anh hẳn là thích phụ nữ đi… Đều do em khiến anh có hồi ức không tốt …」 Cầm Lý rối rắm áy náy nói.
「Anh không thích phụ nữ.」 Việt Hàn mặt người chết đáp lại.
「A?」
「 Anh cũng không thích đàn ông.」
「 Vậy……」 Vậy anh thích cái gì? Song tính nhân chắc?
「 Anh thích Tiểu Lý.」 Việt Hàn ôn nhu nhìn cậu:「 Chuyện ngày hôm qua anh cũng có sai, anh hẳn là đã muốn rời đi khi đó, nhưng anh nhịn không được, anh thích em, cho nên anh muốn thượng em.」
Cầm Lý cảm giác đầu choáng váng, anh Việt Hàn… Thích cậu?「 Chuyện từ khi nào? Sao lại… em không biết?」
「 Anh cũng không biết, hôm trước mơ một giấc mộng xuân, mộng thấy em, kết quả anh mới phát hiện anh thích em.」 Việt Hàn nhìn bộ dáng cậu lăng lăng, nhịn không được ôm cậu vào trong lòng một phen, theo dõi biểu tình ngốc lăng của cậu, sau đó hôn lên cánh môi cậu, từ mút mát đến hôn sâu, từ ôn nhu đến kịch liệt, hắn dùng lực đoạt lấy đầu lưỡi phấn nộn của cậu, cắn cắn cánh môi đỏ hồng của cậu, giống như muốn đem người trong lòng ăn luôn, cướp đoạt nước bọt trong miệng cậu, Cầm Lý bị hắn hôn thiếu chút nữa hít thở không thông, cảm nhận được lãng mạn mâu thuẫn của hắn, hung mãnh như thú lại đồng thời nhu tình như nước.
Không nỡ rời khỏi đôi môi đỏ mọng của cậu, hai người trán tựa trán nhẹ nhàng thở dốc, thở đến khi khí tức nhộn nhạo xen lẫn cùng một chỗ, tuy hai mà một, thân nật mà ấm áp. Si ngốc nhìn Cầm Lý bởi vì hôn mà hai mắt nổi lên sương mù, hắn cúi đầu mở miệng: