Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 1: Ra Tù Và Biết Anh Là Người Đưa Cô Vào Vòng Luân Lý





Từ lúc trong tù Hạ Tử Du đã có ý nghĩ là ra tù việc đầu tiên cô làm là tìm anh giải thích mọi chuyện, cô luôn nuôi hi vọng rằng do anh hời giỗi chuyện cô dùng thân phận của Đường Hân không giải thích rõ ràng cho anh cho nên anh mới không vào trại giam thăm cô lần nào, cô sẽ nói cho anh biết họ còn có một đứa trẻ rất đáng yêu.Hạ Tử Du may mắn khi được chính tay chăm sóc đứa trẻ trong trại giam, mặc dù ban đầu lúc cô mang thai phải chịu đựng sự bắt nạt, đánh đập của bạn tù đến xém chút xảy thai, nhưng thật may là đứa nhỏ rất kiên cường muốn cùng cô trải qua cuộc sống này.Hạ Tử Du ban đầu có nghĩ đến chuyện nhờ viện trưởng Trần ở trại trẻ mồ cô chăm sóc đứa nhỏ của cô, nhưng vì không nỡ nên cô cầu xin trưởng cai trại giam để cô chăm sóc đứa nhỏ đứa khi mãn hạn tù hai năm.Từ khi đứa nhỏ của cô ra đời mọi người trong trại giam đều rất thích đứa nhỏ, con bé xinh xắn đán yêu khiến ai cũng thích, thậm chí là những người bắt nạt cô, đánh đập cô cũng vì sự hiện diện của đứa nhỏ mà không còn ra tay ức hiếp cô nữa.Vừa mãn hạn từ Hạ Tử Du liền ôm con đến trại trẻ mồ côi lúc trước cô từng ở, viện trưởng Trần là người biết rõ chuyện cô mang thai và có đứa nhỏ, Hạ Tử Du gửi con gái cho viện trưởng Trần để cô tìm kiếm một công việc ổn định trước tiên sau đó mới đến tìm cha của đứa nhỏ.Hạ Tử Du dù tốt nghiệp trường xx tốt nhất ở mĩ nhưng cô quên rằng mình là người mang án tù vì tham ô công quý, một tội danh rất nhạy cảm khiến cô không được một công ty nào nhận.Bước ra từ công ty thừ mười trả hồ sơ, Hạ Tử Du bất lực không biết làm sao? Bé con của cô cần có cuộc sống tốt hơn ở trại giam, cô có lỗi với bé con là sinh ra và để bé trong trại giam với cô cho nên khi ra tù cô muốn bé con có cuộc sống tốt hơn, điều kiện tốt hơn, nhưng hiện tại công việc cô còn chưa tìm được cô không thể cứ làm phiền viện trưởng mãi được.Thật may mắn là có người giới thiệu cô đến chợ lao động tìm công việc thử, rất có thể có công việc phù hơp với cô, nói đúng hơn là phù hợp với những người mới mãn hạng tù như cô.Trong lúc đi đến tìm người quản lí Hạ Tử Dun không ngờ gặp lại dì Lưu, quản gia của Hạ gia cũng là người chăm sóc cô mười năm khi cô ở Hạ gia.“ Dì Lưu” Hạ Tử Du dường như là lao vào ôm lấy dì Lưu người mà cô thương yêu coi bà như người thân.“ Tiểu thư!” Dì Lưu nghẹn ngào không thể tin nhìn người phụ nữ trước mặt, cô gầy như một tờ giấy lại còn xanh xao, bà biết hai năm qua cô ở trong tù không tốt.Hai người cùng hàn huyên một lúc Hạ Tử Du mới biết dì Lưu đã không còn làm quản gia ở Hạ gia khi Đường Hân về Hạ gia, cũng từ miệng dì Lưu cô mới biết hóa ra người đưa cô vào vòng luân lý chính là người đàn ông suốt hai năm qua cô nhớ nhung không ngày nào quên.Hóa ra tiếp cận cô khiến cô yêu anh lại là kế hoạch anh đã lên sẵn chỉ để trả thù cô thay cho Đường Hân, hóa ra ba tháng chung sống kia đều là kế hoạch của anh.


Vậy mà cô ngốc ngếch ôm mộng là anh giận dỗi cô thôi, Hạ Tử Du bàng hoàng vẫn không thể tin là sự thật, cô muốn chính từ miệng anh nói ra, vì vậy cô cầu xin dì Lưu giúp cô gặp anh.Khách sạn Tứ Quý, tại phòng 1618.Quản lí của khách sạn mở cửa phòng cho Đàm Dịch Khiêm còn niềm nở nói căn phòng dù hai năm anh không đến nhưng khách sạn vẫn giữ phòng này lại cho anh và thường cho người quét dọn.Đàm Dịch Khiêm ngồi lên ghế salon trước giường, đưa mắt nhìn cảnh đêm rực rỡ của đô thị phồn hoa, mọi thứ vẫn không thay đổi, hai năm trước anh từng nói anh sẽ không muốn quay lại đây nữa nhưng hiện tại tối nay anh lại đến.Nhìn mọi thứ xung quanh đều quen thuộc, hình ảnh Hạ Tử Du đột nhiên hiện lên rất nhiều, trên giường lớn cô ôm anh ngủ, dáng vẻ say ngủ điềm tĩnh đáng yêu.Hình ảnh chiế giường lớn vắng vẻ kéo anh về với thực tế, anh đang định đưa mắt đi chỗ khác, đôi mắt nhạy cảm phát hiện một tập giấy dày cộm trên tủ đầu giường, anh đi đến đưa tay lấy tập giấy mở ra xem, bên trong toàn là những bức thư có nét chữ nữ viết ba chữ” Đàm Dịch Khiêm”.

Anh lật xem từng bức có đến vài chục bức thư, đều gửi từ bưu điện trại giam nữ.


Đàm Dịch Khiêm mở ra vài bức thư, bên trong dường như bức nào cũng thấm đẫm nước mắt đã khô.Hôm sau.Đàm Dịch Khiêm lái xe đến nhà họ Hạ, anh chậm rãi lái xe ánh mắt chăm chú nhìn về phía trướ, gần như chỉ cần một cái liếc mắt anh liền có thể nhận ra đó là Hạ Tử Du.Hạ Tử Du đứng giữa đường không nhúc nhích, đây là con đường duy nhất để đến khu nhà cao cấp nhà họ Hạ, cuối cùng Đàm Dịch Khiêm cũng dừng xe lại trước mặt cô.Không biết là do từ miệng dì Lưu nghe được thông tin mà hiện giờ cô nhìn anh đến bình tĩnh như vậy, mặc dù trong lòng cô đau đớn muôn phần.Đàm Dịch Khiêm mở cửa bước xuống xe, anh vẫn như xưa, cao ngất, tuấn lãng còn cô bây giờ trở nên ốm yếu gầy gò vì hai năm tai họa giam cầm, sinh con và chăm sóc con.Anh đứng nhìn cô cất bước đi về phía mình, cuối cùng Hạ Tử Du dừng lại cách anh một mét.


Hương nước hoa nhè nhẹ và hơi thở nam tính quen thuộc quanh quẩn nơi chớp mũi, hơi thở này đã khiến cô mê luyến hai năm trong tù chưa bao giờ phai.Trong hai năm cô luôn ôm hi vọng hai người gặp lại nhau, cô giả thích cho anh nghe mọi chuyện, thậm chí cô còn mơ cảnh cả nhả ba người đoàn tụ vui vẻ hạnh phúc, bỗng dưng cô muốn ôm lấy anh uất ức mà nói anh nghe hai năm khốn cùng của cô, nhưng lời nói bên tai của dì Lưu vẫn còn vang vọng, Hạ Tử Du ép xuống ý nghĩ muốn khóc muốn tham lam ôm lấy anh.“ ...Đã lâu không gặp.” Cô ép mình mỉm cười nhẹ nhàng lên tiếng.Đàm Dịch Khiêm không lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn cô đầy thâm trầm.Cô đứng thẳng người, cất giọng bình tĩnh đến mức cô không thể tin “ Ngày em ra tù có đến Đàm thị tìm anh nhưng mà nghe mọi người nói suốt hai năm anh đều ở mĩ, gần đây mới trở về.”Vẻ mặt anh lạnh lùng như cũ, môi mỏng khẽ cong lên hững hờ nói “ Nói vào chủ đề chính đi.”Giọng nói của anh hiện giờ khác với trong trí nhớ của cô, cô nhớ giọng nói của anh vừa trầm ấm vừa bá đạo lại vừa dịu dàng, mà nay lại lạnh lùng xa cách, không mang thai một cảm xúc nào, như thể băng tuyết ngàn năm khiến người ta cảm thấy lạnh mà không dám lại gần.Biết anh luôn là người thông minh, giỏi nhìn thấu suy nghĩ người khác cô cười lạnh, giọng bình tĩnh “ Em chỉ đến để xác minh anh là thay Đường Hân trả thù em, đặt bẫy từng bước dụ em bước vào, sau khi em trầm luân mê luyến ỷ lại vào anh, anh liền một cước tống em vào ngục tù?”Anh không nghĩ cô sẽ hỏi thẳng anh như vậy, nếu là cô của cách đây hai năm sẽ chất vấn anh vì sao đối xử với cô như vậy, khóc lóc đáng thương trước mặt anh.

Anh hờn hợt, dường như nói ra một từ không quan trọng mà cũng không kiên nhẫn “ Phải.”“ Tốt, nói cách khác từ lúc bắt đầu mọi thứ đều nằm trong kế hoạch quá hoàn mĩ của anh nhỉ?” Cô nhếch môi cười châm biến, cô cười chính bản thân mình ngu ngốc u mê mà bị anh trầm luân vây hãm trong lòng bàn tay mà không hay biết.“ Cô đến đây tìm tôi coi như cũng nhận được đáp án rõ ràng rồi.” Anh không hề có ý phủ nhận.“ Vậy ba tháng sống chung kia, anh có tình cảm với em không?” Hạ Tử Du nhìn sâu vào mắt anh nhỏ giọng hôi.“ Tôi tưởng rằng trải qua hai năm trong trại giam cũng đủ cho cô tiếp nhận sự thật này rồi chứ, huống chi cô có để ý đến vấn đề này sao, hai năm trước cho dù tôi không có tình cảm vời cô, cô vẫn ở bên cạnh tôi với thân phận Đường Hân là thế thân của cô ấy.” Ngữ điệu của anh mang đầy vẻ chăm chọc.Rốt cuộc cô cũng đã hiểu, họ cho cô là thế thân của Đường Hân, anh cũng coi cô la thế thân của Đường Hân, cuộc đời cô gắn liền với hai chữ thế thân này.


Hạ Tử Du cười, cười đến đau thương.“ Đàm Dịch Khiêm, cám ơn anh vì đã để tôi xác nhận sự thật, nếu không tôi còn ôm ảo tưởng sống đến hết đời cơ đấy.” Giọng cô lạnh lòng cô cũng lạnh, tất cả những thứ xung quanh cô đều lạnh, Hạ Tử Dun xoay người cất người rời đi, bóng lưng gầy gò ốm yếu thẳng tấp khiến lòng Đàm Dịch Khiêm dâng lên một cảm giác u buồn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.