Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút

Chương 28: Làm Lành





Hạ Tử Du dỗ Đàm Ngôn Tư ngủ, nhưng con bé một mực không chịu xuống khỏi người Hạ Tử Du, cô cười giọng dịu dàng dỗ con bé, “ Liễu Nhiên, mẹ không rời đi, con vừa mới hạ sốt, con xuống giường nằm được không?”Đàm Ngôn Tư lắc đầu, giọng ai oán như trước đây con bé nói, “ Mẹ lừa con, mẹ bỏ con đi lâu như vậy, ba và bà dì cũng lừa con...”Hạ Tử Du nghe trong miệng bé chỉ là ba và bà dì, mà cô không hề nghe bé nhắc đến bà nội, cô hay là người khác trong miệng bé.Đàm Dịch Khiêm nhìn Hạ Tử Du, anh biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh không vội nói cho cô nghe, anh tiến đến ôm Đàm Ngôn Tư, con bé hốt hoảng giãy giụa, tay nhỏ bé bám chặt cổ Hạ Tử Du, Đàm Dịch Khiêm nghiêm giọng nói, “ Liễu Nhiên, con mà không xuống là mẹ con sẽ rất mệt.”Đàm Ngôn Tư, ngẩng đầu từ trên vai Hạ Tử Du, đưa đôi mắt ngây thơ lo lắng nhìn cô, nhỏ giọng hỏi nói, “ Mẹ không được bỏ Liễu Nhiên đi.” Con bé tuột xuống khỏi người Hạ Tử Du, ngoan ngoãn leo lên giường nằm, nhưng đôi mắt vẫn luôn mở to nhìn Hạ Tử Du.Đàm Dịch Khiêm ngồi xuống mép giương nghiêm túc nói, “ Ba hứa với con, ba sẽ không để mẹ rời chúng ta nữa bước được không?”Hiếm khi Hạ Tử Du thấy được vẻ mặt này của Đàm Dịch Khiêm, dù là ba năm trước anh cũng không lộ vẻ mặt này trước mặt con gái.Đàm Ngôn Tư nhìn Đàm Dịch Khiêm một cái, bé biết, mặc dù ba bé luôn bận rộn nhưng có thời gian liền chơi cùng bé, còn có ba luôn giữ lời hứa với bé, chính vì vậy con bé yên tâm gật đầu, từ từ nhắm mắt ngủ.

Đàm Dịch Khiêm yêu thương hôn lên trán Đàm Ngôn Tư, điều chỉnh góc chăn cho con bé, sau đó mới đứng dậy nhìn Hạ Tử Du.Hạ Tử Du bị anh nhìn có chút không được tự nhiên, nghĩ đến cảnh hôn lúc chiều của hai người ở bờ biển, thoáng chốc khuôn mặt cô ửng hồng.Đàm Dịch Khiêm nhín cô, lúc lâu mới từ tốn mở miệng, “ Chúng ta còn chưa nói xong chuyện.”Hạ Tử Du hốt hoảng, chẳng phải anh biết hết rồi sao, còn muốn cô nói gì nữa?Hạ Tử Du không yên lòng, bất giác lùi về sau một bước, đề phòng nhìn anh, “ Chẳng phải chị Dư và tổng giám đốc Kiều đã nói cho anh biết hết rồi sao? Anh còn muốn nói gì?”Đàm Dịch Khiêm cười thầm trong lòng vì bộ dáng bây giờ của Hạ Tử Du rất giống bộ dáng lần đầu anh gặp cô, nhút nhát sợ hãi nhưng là vẫn ngoan cố tỏ ra không sợ.Anh thích bộ dáng này của cô hơn là bộ dáng lạnh lùng bình tĩnh của cô.Đàm Dịch Khiêm bước từng bước đến, Hạ Tử Du sợ hãi lùi lại, đột nhiên anh ôm chầm lấy cô, nhỏ giọng nói, gần như là kiềm nén, “ Vì sao vì anh làm nhiều việc như thế mà không cho anh biết, vi sao biết chuyện lúc nhỏ không nói với anh?”Hạ Tử Du hít sâu, giờ phút này cô không thể rơi được một giọt nước mắt, cô không biết vì sao? Nhưng trái tim cô luôn muốn mình làm theo, không muốn anh phải vì cô mà mệt mỏi, không muốn anh vì cô mà khó xử, nghĩ đến Đường Hân, nghĩ đến Đan Nhất Thuần, hai người này đều có mối quan hệ mập mờ với anh, cô không thể làm người thứ ba chen chân vào được.Hạ Tử Du dùng giọng hết sức bình thản nói, “ Đàm Dịch Khiêm, đã có lúc tôi từng nghĩ sẽ nói ra tất cả để anh ân hận, để anh cắn rứt lương tâm vì đối sử với tôi trước đây, thậm chí ngay lúc tôi biết mình mất đứa nhỏ tôi muốn anh đi cùng…”Đàm Dịch Khiêm đẩy nhẹ cô, nhưng tay anh vẫn giữ chặt vòng ôm, anh mím môi nói, “ Vậy tại sao không làn như vậy?”Hạ Tử Du cười chua xót, “ Tôi làm không được.


Đàm Dịch Khiêm, anh coi như hai năm tù anh đưa tôi vào để trả lại mười năm tôi dùng thân phận của Đường Hân, tôi cũng đã bị Đường Hân trả thủ rồi.

Còn có, chúng ta không ai nợ ai, tôi làm mọi việc như vậy anh coi như tôi trả giúp bà ấy, bà ấy cũng đã dùng mạng mình mà đánh đổi.

Buông tha cho tôi được không? Tôi hiện tại chỉ muốn Liễu Nhiên vui vẻ mà lớn.”Đàm Dịch Khiêm vì câu nói của cô chọc giận, anh lạnh lùng nhìn cô, “ Em nghỉ ngơi đi.” Sau đó anh sải bước ra khỏi phòng, nhưng anh lại dừng bước, giọng trầm trầm vang lên, “ Kí ức của Liễu Nhiên dừng lại ba năm trước anh ôm em đến bệnh viện, sau đó vì sự việc kia anh đưa con bé cho mẹ anh chăm sóc, Liễu Nhiên vẫn không ngừng quấy khóc đòi mẹ, vì vậy Đàm Tâm đề nghị tì đến bác sĩ tâm lí, nhưng cũng là tạm thời, cho đến khi chị Dư đề nghị anh tìm dì Lô.


Cho tới ba năm sống trong Đàm gia, Liễu Nhiên đều không quan tâm ai, cũng không mở miệng cùng ai, càng không thân thiết như một đứa nhỏ bình thường, ngoài dì Lô ra con bé không hề thân thiện cùng ai.

Anh đã dùng toàn bộ tâm tư mới khiến con bé nhìn anh nhưng miệng luôn mở ra là đòi gặp mẹ.” Anh đóng cửa rơi đi, để lại Hạ Tử Du sụp đổ dưới sàn nhà lạnh bang, cô đưa mắt nhìn bé con của cô, cái bóng bị mẹ bỏ rơi theo con bé suốt ba năm, bé con của cô đã không còn hoạt bát đáng yêu như năm nào suốt ba năm, bé con của cô suốt ba năm luôn miệng đòi mẹ, bé con của cô suốt ba năm chưa bao giờ quên người mẹ là cô.Tối đó Đàm Dịch Khiêm không quay lại phòng, Hạ Tử Du lại một đêm không hề chợp mắt.


Liễu Nhiên có vài lần tỉnh giấc, thầy Hạ Tử Du không có bỏ bé đi nữa cho nên con bé an tâm ngủ đến sáng hôm sau.Sáng sớm hôm sau.Hạ Tử Du giúp Đàm Ngôn Tư vệ sinh cá nhân thay quần áo.“ Cốc cốc.” Bên ngoài có tiếng gõ cửa, Hạ Tử Du đứng lên đi ra mở cửa, Đàm Ngôn Tư liền lẽo đẽo theo sau, không rời cô nữa bước, Hạ Tử Du nhìn con bé cười.“ Hi, Tiểu Du.” Bên ngoài là vẻ mặt cười vui vẻ, mang theo nét yêu nghiệt của Robert.“ Tổng giám đốc Kiều, anh tìm Đàm Dịch Khiêm sao? Tối qua anh ấy rời đi rồi.” Hạ Tử Du nhẹ nhàng lên tiếng.Kiều Sở Ngạn nhìn cô cườ, “ Không, tôi tìm cô.” Robert đưa mắt nhìn xuống, thấy đôi mắt to tròn long lanh đáng yêu của Đàm Ngôn Tư đang nấp phía sau chân Hạ Tử Du, anh vui sướng nói, “ Đây chẳng phải Liễu Nhiên sao? Chào con, chú là bạn của ba mẹ con.” Anh cúi người hướng Đàm Ngôn Tư nhẹ nhàng nói.Đàm Ngôn Tư nhìn Robert thật lâu, sau đó ngẩng đầu nhìn mẹ.Hạ Tử Du cúi người nhìn bé mỉm cười nói, “ Con chào chú Kiều đi.”Đàm Ngôn Tư cười đáng yêu, ngoan ngoãn hướng Robert, “ Chào chú Kiều.”Kiều Sở Ngạn hưng phấn, vui sướng liền ôm bé lên cao, khiến bé con vui vẻ cười khanh khách, Hạ Tử Du hạnh phúc nhìn con bé, đây mới là tiểu gia hỏa của cô..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.