Cái Bóng - Phi Thiên

Chương 20: Lời hứa



“Ăn, nhưng đừng cho nhiều ớt, tôi không ăn được đồ quá cay.”

Nói xong, Lâm Minh Viễn giơ ngón trỏ và ngón út ra hiệu nghe điện thoại với Đỗ Siêu. Sau đó tìm một chỗ ít người, tiếp tục nói chuyện với Dịch Nguyên.

“Hai người ăn ở phố ẩm thực à? Đỗ Siêu đâu rồi, đưa cậu đi ăn mà không tìm nhà hàng cho tử tế. Lại dẫn cậu đi phố ẩm thực. Anh ta là đang chê tiền lương ít quá đúng không?”

Lâm Minh Viễn nhìn Dịch Nguyên nhíu mày ngó tới ngó lui sau lưng cậu. Hắn ngồi ngoài ban công, có thể trông thấy biển xanh nắng vàng, mang hương vị tươi mát lãng mạn ở Ý trong màn hình.

Cậu hơi buồn cười bảo: “Anh Siêu vốn định đặt chỗ bên nhà hàng. Nhưng tôi muốn ăn ở đây nên anh ấy mới phải đưa tôi đi.”

Dịch Nguyên nhìn cậu như nhìn người ngoài hành tinh: “Nhà hàng có điều hoà, có view đẹp, có đầu bếp chuyên nghiệp nấu ăn, có người phục vụ, còn vệ sinh nữa. Vậy mà cậu lại muốn ăn ở chỗ này?”

Lâm Minh Viễn đang định trả lời hắn. Bỗng, có một người phụ nữ trung niên và một người đàn ông, trông có vẻ như là vợ chồng. Bộ dạng khắc khổ, ôm theo xấp giấy dày cui đi đến trước mặt cậu. Người phụ nữ vừa khóc vừa chìa tờ giấy in hình một cô bé tầm mười mấy tuổi, khuôn mặt xinh xắn như búp bê cho cậu xem.

Người phụ nữ nói: “Cậu gì ơi, cậu có từng nhìn thấy đứa trẻ trong hình này ở đâu không?”

Thấy người phụ nữ khổ sở như vậy, chắc là mẹ của cô bé này. Cậu cầm lấy tờ giấy tìm người thân, nghiêm túc nhìn kỹ tấm hình, rồi lắc đầu nói: “Dạ không ạ. Nhưng nếu con có trông thấy em ấy, con nhất định sẽ liên lạc với chú và dì.”

Người phụ nữ lại lần nữa suy sụp, chồng bà ôm vai an ủi mấy câu rồi cảm ơn cậu. Cả hai tiếp tục đưa tờ giấy cho một cặp tình nhân trẻ khác. Lặp lại cùng một câu hỏi và nhận về cùng một câu trả lời.

Lâm Minh Viễn không đành lòng, nhìn hình ảnh cô bé kia trong tờ giấy. Cậu giơ lên cho Dịch Nguyên xem, hỏi: “Dịch Nguyên, anh có từng nhìn thấy bé gái này không?”

Hắn im lặng nhìn hình ảnh cô bé xinh xắn được in trên mặt giấy chốc lát, rồi cầm ly nước trái cây uống một ngụm, nói: “Không thấy.”

Cậu cẩn thận gấp nhỏ tờ giấy cho vào túi quần, nhíu mày nói: “Tội nghiệp quá, bị mất tích hơn một tháng rồi. Bố mẹ thì khổ sở đi tìm khắp nơi. Mong là họ sớm tìm được con mình.”

Dịch Nguyên không nói gì.

Lâm Minh Viễn thở dài: “Một bé gái, lại còn nhỏ tuổi như vậy. Cầu trời con bé không gặp phải tổ chức buôn người hay bị tên biến thái nào làm hại. Hi vọng là con bé sẽ bình an trở về với gia đình…”

Dịch Nguyên nói: “Này, cậu vẫn còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đó.”

“À.” Lâm Minh Viễn cười cười, “Phố ẩm thực có nhiều món ngon mà, nhiều đồ ăn vặt mới lạ nữa. Tôi cảm thấy vừa dạo phố vừa gặm đồ ăn vặt rất vui. Anh chưa ăn ở đây bao giờ à?”

Dịch Nguyên lắc đầu ngờ vực: "Chưa. Phố ẩm thực sầm uất nhất ở thành phố Tây Dương được lên TV mãi mà tôi còn chưa đi ăn, huống chi là ở chỗ này.”

Lâm Minh Viễn hỏi: “Sao vậy, anh không thích nơi đông người hả?”

Dịch Nguyên: “Không hẳn, chật chội chen chúc quá thì tôi mới không thích. Quan trọng là tôi cảm thấy đồ ăn ở mấy chỗ đó không đảm bảo vệ sinh. Hơn nữa, cũng chẳng biết tay nghề có tốt bằng đầu bếp không.”

Cậu chìa camera qua quán gà nướng cũ kỹ bên kia đường, rồi xoay lại, cười nói: “Nếu tôi bảo ông chủ quán gà nướng đó, tay nghề tốt như đầu bếp trong nhà hàng thì sao?”

Dịch Nguyên trợn mắt: “No way!” Hắn đầy ngờ vực liếc xéo cậu một cái, “Không lí nào đồ ăn đường phố lại ngon như nhà hàng được.”

Lâm Minh Viễn: “Vậy hôm nào tôi dẫn anh đi trải nghiệm. Nếu không ngon thì tùy anh xử lý.”

Dịch Nguyên cười gian. Đang định nói gì đó thì thấy Ngôn Diệp Thành mở cửa đi vào phòng. Hắn vốn không muốn tới mấy chỗ đó, nhưng mấy ngày nay đi Ý lạnh nhạt cậu. Trước đó hắn còn hủy hẹn xem phim cùng cậu, đành cắn răng đồng ý.

“Được, đi thì đi. Đợi tôi về rồi đến đó thử. Nhưng mà đi lúc nào không quá đông người ấy. Vậy nhé, tôi bận việc, cúp máy đây.”

Lâm Minh Viễn đeo tai nghe nên có thể nghe thấy rõ ràng tiếng mở cửa bên kia.

Trong phòng Dịch Nguyên có người.

Hẳn là người hôm đó bốc hắn đi. Và cũng là người khiến hắn thất hứa, hủy hẹn xem phim cùng cậu. Dịch Nguyên nói hắn đi công tác nước ngoài. Nhưng có lẽ hắn không hề đi công tác. Mà là đi du lịch với người kia.

Thì ra, mấy ngày nay bọn họ đều ở khách sạn cùng nhau.

Lâm Minh Viễn siết chặt điện thoại, đến gần như bóp nát nó trong tay. Cậu rũ mắt, nhìn dáng vẻ vội vàng như sắp bị bắt gian tại trận của Dịch Nguyên. Cho đến tận khi trông thấy gương mặt lạnh lùng của chính mình, phản chiếu trên màn hình điện thoại tối đen đã tắt từ lúc nào.

Dịch Nguyên, anh sợ lạnh như vậy sao?

Đến mức, đi đâu cũng không thể thiếu người làm ấm giường cho mình!

Đỗ Siêu cố tình nhường các cô bé mua trước, để cho Lâm Minh Viễn có không gian riêng nói chuyện với Dịch Nguyên. Ban đầu trông bọn họ trò chuyện rất vui vẻ. Ai ngờ ngay sau khi cúp máy, Lâm Minh Viễn lập tức thay đổi sắc mặt, từ thẫn thờ đến lạnh tanh. Cứ thế mà đứng nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại không chớp mắt.

Ánh mắt trống rỗng dần chuyển sang phẫn nộ. Rồi lại giống như đang cố đè nén cơn giận dữ của mình xuống. Đỗ Siêu cảm thấy chắc bọn họ lại có chuyện gì rồi. Anh đưa tiền cho ông chủ, suy nghĩ xem nên an ủi hay nói gì để tâm trạng cậu khá hơn. Lúc định nhận lấy hộp đồ nướng ông chủ đưa, thì chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh của một cô gái.

“Áaaaaaa! Cướp, ăn cướp!”

Đây là chuyện thường trong thành phố. Nhất là phố ẩm thực này còn nằm gần ngay khu ổ chuột. Hút chích, trộm cắp, cướp giật xảy ra như cơm bữa. Đỗ Siêu không thấy tên cướp, nhưng nơi này đông người như vậy, mà chẳng ai dám đứng ra làm anh hùng đuổi theo tên cướp kia. Chứng tỏ tên đó có mang theo dao.

Anh không quan tâm, dù sao cũng không phải chuyện của mình. Vừa nghĩ vậy xong, liền trông thấy Tiểu Lý Gia Hân đuổi theo tên cướp với tốc độ bàn thờ.

“…”

Hộp đồ nướng trong tay Đỗ Siêu suýt chút nữa rớt xuống đất. Anh ném cho chủ quán, rồi vội vã đuổi theo. Từ xa chỉ để lại một câu.

“Lát nữa tôi quay lại lấy sau.”

Đùa à, anh dẫn bạn trai nhỏ của Dịch Nguyên đi ăn mà để cậu bị rụng mất cọng lông nào, chắc chắn sẽ bị hắn xử đẹp.

Lâm Minh Viễn không đến mức ốm yếu, trói gà không chặt. Nhưng cậu nhóc này nhỏ tuổi, tính tình quá hiền lành. Nhìn không giống người có khả năng tự vệ trước bọn xấu ngoài xã hội. Mà tên cướp kia tám chín mươi phần trăm là có mang theo dao. Đến cả dân học võ thấy dao cũng phải chọn kế chạy là thượng sách. Huống chi là Tiểu Lý Gia Hân trắng trẻo, vừa đi vừa khóc như hoa lê trong mưa kia!

May mà thể lực Đỗ Siêu tốt, anh chạy rất nhanh. Lách qua đám đông, chạy thêm một đoạn nữa liền nhanh chóng trông thấy cậu đang đuổi theo tên cướp ở phía trước.

Tên cướp chạy như bay tới chỗ chiếc xe máy. Sau đó nhảy lên yên sau để người còn lại lái chiếc xe đó phóng đi. Quả nhiên, gã có đồng bọn.

Anh hơi thả chậm bước chân, tưởng đâu Lâm Minh Viễn đã chịu từ bỏ. Ai ngờ cậu vậy mà lại nắm lấy thanh sắt gỉ sét ở bãi phế liệu bên cạnh. Nhấc chân đạp mạnh một cái, bẻ gãy thanh sắt. Rồi phóng thanh sắt đó về phía chiếc xe đang chạy.

Thanh sắt cứ như được tua chậm vậy. Nó bay thẳng một đường, trúng vào ngay căm xe phía sau. Hai tên cướp và đồng bọn lập tức mất lái, ngã văng cả người lẫn xe.

Sự việc diễn ra nhanh như một cái chớp mắt. Chiếc xe kia rõ ràng đang lái với tốc độ cao, chỉ mới chạy chưa được ba mét. Hiện tại đã trở thành mớ hỗn độn chẳng nhận ra hình dạng ban đầu.

Lâm Minh Viễn nhấc chân, dùng loại sức lực không phải của con người, đá vào bụng tên đồng bọn như đá bao cát. Làm tên đó văng ra xa, lưng đập mạnh vào vách tường đối diện, rồi dội ngược về phía trước, ngã xuống đất bất tỉnh. Lúc trông thấy tên cướp lồm cồm đứng dậy, rút dao găm lao tới muốn đâm lén sau lưng cậu. Đỗ Siêu kinh hãi, anh vừa hét lớn vừa rút súng trong áo khoác ra, mở chốt định bắn.

“Đằng sau!”

Lâm Minh Viễn phản ứng cực nhanh. Cậu nghiêng người né được một nhát đâm kia. Tiếp đó, bẻ quặt cổ tay tên cướp, tước vũ khí của gã. Đá con dao dưới đất văng ra xa, rồi thụi một đấm vào mũi, khiến gã loạng choạng ngã chổng vó. Máu mũi trào ra như suối.

Đỗ Siêu kinh ngạc, nhất thời không thể tin vào mắt mình. Anh không kịp tiêu hóa sự thật mà chính mình vừa mới đào ra được từ mớ hỗn độn này. Cứ thế đứng chết trân tại chỗ, nhìn Tiểu Lý Gia Hân giống hệt như đang trút giận. Dùng vẻ mặt lạnh lùng vô cảm lôi tên cướp kia dậy, đấm liên tục bốn năm phát vào mặt gã.

Phản ứng nhanh nhạy, hành động dứt khoát, ra tay tàn nhẫn. Cùng với vẻ mặt lạnh như tiền đó, quá giống với một người Đỗ Siêu từng biết.

Cuối cùng, anh cũng hiểu vì sao Dịch Nguyên lại đặc biệt giữ cậu nhóc này ở bên cạnh lâu như vậy rồi. Nghĩ đến đây, anh bỗng cảm thấy có chút thương hại Lâm Minh Viễn.

Nhác thấy cậu đá một phát vào tên cướp kia, làm gã nằm lật ngửa ôm bụng rên rỉ. Anh mới hoàn hồn, vội cất súng rồi chạy đến, hét lớn.

“Tiểu Lâm, đủ rồi!”

Đúng lúc này, Lâm Minh Viễn toàn bộ quá trình đều lặng thinh đột nhiên ngừng lại. Cậu ngẩn người nhìn tên cướp kia chốc lát. Mệt mỏi hít sâu một hơi, gằn giọng, nói: “Đưa đây.”

Tên cướp mặt sưng vù, mũi miệng toàn máu, không nói được câu nào. Gã chật vật móc ra một sợi dây chuyền vàng, run rẩy đưa cho cậu.

Đợi đến khi Đỗ Siêu và Lâm Minh Viễn quay trở về tìm cô gái kia để đưa sợi dây chuyền. Trở lại quán nướng lấy hộp đồ nướng. Rồi đến công viên nhỏ gần đó ngồi xuống nghỉ ngơi. Thì đã là một lúc lâu sau.

Hai người im lặng ngồi trên ghế sắt, không ai nói câu nào. Đỗ Siêu ăn xong phần đồ nướng của mình, tiếp tục nhắn tin với bạn gái. Ngồi thêm chốc nữa, Lâm Minh Viễn mới bắt đầu chậm chạp mở hộp ra ăn.

Anh nhìn bộ dạng thẫn thờ, nhai thức ăn mà như nhai rơm của cậu. Giống con thỏ nhỏ bị chọc tức, không dám cắn chủ nhân, mà chỉ có thể túm đại một con vật khác, cắn xé nó để trút giận. Sau đó chui vào trong góc, cuộn mình đỏ mắt tự liếm vết thương của mình. Trông có chút đáng thương.

Lúc này, Lâm Minh Viễn đã điều chỉnh lại trạng thái, thoải mái hỏi: “Anh thấy đồ ăn ở đây thế nào, vừa miệng không?”

Đỗ Siêu gật đầu nói: “Ngon, ban đầu thật sự không nghĩ đồ ăn ở chỗ này lại ngon đến vậy. Lát nữa tôi phải mua đem về cho bạn gái ăn thử.”

Nhớ tới chuyện vừa rồi, anh hơi tò mò: “Nhìn cậu không giống như mới đánh nhau lần đầu. Cậu từng đánh nhau rồi à?”

Anh cảm thấy Lâm Minh Viễn không giống người thích bạo lực. Thật khó tưởng tượng cậu sẽ dùng cách đánh ai đó để giải quyết vấn đề. Điều này càng làm anh tò mò, rốt cuộc phải như thế nào mới khiến con thỏ trắng này xù lông cắn người?

Lâm Minh Viễn ngừng nhai chốc lát, gật đầu.

Đỗ Siêu: “Có thể nói cho tôi biết lí do vì sao không?”

Lâm Minh Viễn nuốt xuống, cười bảo: “Vậy trao đổi điều kiện nhỏ đi. Tôi kể cho anh nghe, anh quên chuyện hôm nay. Dịch Nguyên hỏi cũng không được nói.”

Đỗ Siêu cũng cười: “Chuyện hai người cãi nhau rồi cậu dùng tên cướp và đồng bọn để trút giận hả?”

Lâm Minh Viễn bất lực, tặc lưỡi: “Chậc, tôi không có cãi nhau với Dịch Nguyên!”

Đỗ Siêu cười một hồi, rồi bảo: “Không tiện nói à?”

Lâm Minh Viễn thở dài. Dù sao anh ta cũng là người của Dịch Nguyên. Làm sao có thể chỉ vì muốn ăn dưa mà giấu giếm hắn điều gì chứ. Anh ta cứ như mọi khi, không ai hỏi thì cũng không nói là tốt lắm rồi.

Cậu xé bịch khăn giấy ướt lau miệng và tay, vứt hộp rỗng cùng khăn giấy ướt vào thùng rác, xong mới nói: “Ầy, không phải. Chuyện cũng lâu rồi, khoảng mấy tháng sau khi ba và em trai tôi bị tai nạn.”

Lâm Minh Viễn nhìn mấy đứa con nít chạy tới chạy lui, sôi nổi chơi cầu trượt ở đằng trước, nói: “Lúc đó em tôi vừa xuất viện về nhà. Anh cũng biết đó, nó… không thể đi lại như xưa được nữa.”

Đỗ Siêu gật gật đầu.

Lâm Minh Viễn: “Nhà tôi chỉ còn lại tôi và bà nội thay phiên nhau chăm sóc nó. Thỉnh thoảng bà nội ghé bệnh viện thăm ba, tôi sẽ ở nhà trông nó. Có một hôm nó đòi ăn sữa chua, mà chỗ bán cách nhà tôi rất xa, đi bộ khá tốn thời gian. Tôi nghĩ nếu điều đó có thể làm nó vui dù chỉ một chút, thì dẫu xa cách mấy tôi cũng sẽ đi.”

Cậu rũ mắt, hơi nhíu mày vuốt mặt một cái, nói: "Thế nhưng, khi tôi trở về. Phát hiện ra nó đang cố cắt cổ tay tự tử.”

Đỗ Siêu giật mình, mở to mắt ngẩng đầu lên nhìn cậu.

Lâm Minh Viễn dùng hai tay vừa làm động tác mô tả vừa nói: “Nó dùng con dao gọt trái cây mà tôi hay dùng gọt táo. Con dao đó chỉ nhỏ như thế này. Anh biết không, bình thường tôi dùng dao, rất thích mài cho thật bén. Cái kiểu bén mà thả tờ giấy xuống là đứt làm đôi ấy. Đó lại là con dao tôi thích dùng nhất.”

“Nó cầm con dao đấy, cứ thế vừa khóc vừa rạch xuống từng nhát từng nhát trên cổ tay. Đó là lần đầu tiên tôi tận mắt chứng kiến quá trình tự tử của một người. Đến tận bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ, vẻ mặt của nó lúc ấy. Cắt cổ tay mình mà giống như đang cắt cổ tay của người khác vậy. Máu thì văng tung tóe khắp nơi.”

“Tôi vẫn luôn tự hỏi, nếu mình về trễ thêm một chút nữa thì sẽ như thế nào. Nếu mình không đi thì chuyện đó sẽ không xảy ra…”

Đỗ Siêu nói: “Không phải lỗi của cậu. Hơn nữa lúc đó cậu cũng còn nhỏ, làm sao biết được đi mua một hộp sữa chua thì sẽ xảy ra chuyện gì chứ.”

Lâm Minh Viễn cười cười: “Phải, nếu biết trước tôi chắc chắn sẽ không đi đâu hết.”

Đỗ Siêu im lặng chốc lát, mới hỏi: “Rồi sao nữa?”

“Sau khi đưa nó đến bệnh viện, đợi nó khỏe và tinh thần ổn định đôi chút, tôi mới hỏi. Vì sao em làm vậy? Vì sao em lại muốn rời bỏ anh?”

“Ban đầu tôi cứ cho rằng nó cảm thấy tổn thương vì mất đi đôi chân, nên mới nghĩ quẩn. Thế nhưng không phải vậy, nghe nó kể xong tôi mới biết. Thì ra trước đó vài ngày, bà nội đi chợ, còn tôi thì đang rửa chén ở sau nhà. Nó ngồi trên xe lăn nhìn ra ngoài cửa sổ, đúng lúc thằng nhóc hàng xóm đi ngang qua nhà tôi…”

Lâm Minh Viễn nhìn đám con nít chơi đuổi bắt vòng quanh xích đu, nói: “Thằng đó giả què, lết qua lết lại, nhảy tới nhảy lui trước mặt nó. Rồi cười cợt, bảo nó là quỷ cụt giò.”

Đỗ Siêu nhíu mày, lại nghe thấy Lâm Minh Viễn nói tiếp: “Thằng đó lớn hơn tôi hai tuổi, nhưng vào lúc ấy tôi chẳng quan tâm nó lớn hay nhỏ. Càng chẳng quan tâm nó có ý thức được những gì mình đã làm hay không. Tôi chỉ muốn đánh nó một trận.”

Đỗ Siêu gật đầu: “Đáng bị đánh, bố mẹ không dạy thì để xã hội dạy.” Đoạn, anh hỏi, “Nó lớn hơn cậu, chắc là cao hơn cậu nhỉ. Cậu đánh lại nó không?”

Lâm Minh Viễn cười cười: "Không may là nó cũng khỏe lắm. Trong trường nó thỉnh thoảng hay đánh nhau với mấy đứa khác nên coi như là có số má, cũng có kinh nghiệm. Tôi đánh nó, đồng thời cũng bị nó đánh. Lần đầu đánh nhau mà, tôi không có kinh nghiệm gì cả. Về căn bản là so sức lực xem ai khỏe hơn, ai chịu đựng được lâu hơn thôi.”

Một con mèo vàng không biết chui từ đâu ra nhảy lên ghế, ngẩng đầu nhìn cậu. Không biết là mèo nhà ai chạy vào công viên chơi hay là mèo hoang. Nó không sợ người, ngược lại còn rất quấn người. Chưa gì đã leo lên đùi cậu nằm, cứ như đã quen thân lắm vậy.

Đỗ Siêu nghe xong cảm thấy thú vị, hỏi: “Vậy ai thắng?”

Lâm Minh Viễn ngừng cười: “Tôi.”

“…”

“Tôi đạp gãy mắt cá chân nó trong lúc ẩu đả.” Cậu rũ mắt xoa đầu con mèo, nói, “Tôi cố ý đó.”

Đỗ Siêu thoáng ngẩn ra, rất nhanh liền lấy lại tinh thần, nhướng mày: “Nó có mách bố mẹ qua bắt nhà cậu bồi thường không? Chắc có nhỉ, gãy cả mắt cá chân mà.”

Lâm Minh Viễn gãi gãi cằm con mèo, làm nó híp mắt ngẩng cao đầu hưởng thụ. Cậu cười bảo: “Nó không dám mách. Vì tôi chọn lúc nó cúp học đi chơi điện tử. Đợi nó chơi xong, tôi đi theo nó đến một đoạn vắng vẻ rồi mới đánh nó.”

“Nếu nó mách, thì sẽ lộ ra chuyện cúp học. Ba nó chắc chắn sẽ đánh nó nhừ xương. Nó sợ ba nó nhất, cho nên thà chịu thiệt cũng không dám hó hé nửa câu.”

Cậu ôm con mèo, vuốt lông nó, nói: “Thật ra nếu ba mẹ thằng đó là người đàng hoàng tử tế và hiểu lí lẽ. Thì dù tức giận cách mấy, tôi cũng sẽ không đạp gãy mắt cá chân nó.”

Đỗ Siêu: “Kiểu “Con nít thì biết cái gì” ấy hả, loại này tôi cũng gặp nhiều rồi.”

.

“Tôi mà có con, chắc chắn tôi sẽ không bao giờ dạy con tôi kiểu đó đâu.”

Ngôn Diệp Thành bóc vỏ tôm rồi đặt vào chén của Dịch Nguyên, cười bảo: “Nghe cậu nói, sao tôi có cảm giác cậu không thích con nít cho lắm thì phải.”

Hắn nhướng mày: “Không thích cái gì, là ghét, rất ghét! Nít ngoan thì miễn cưỡng chung sống hòa bình.”

Ngôn Diệp Thành: “Vậy sao cậu làm ba được. Cậu là con một mà, chắc chú và dì cũng có bàn về vấn đề sinh con nối dõi rồi nhỉ.”

Dịch Nguyên thở dài: “Có, từ hồi biết tính hướng của tôi, mẹ tôi đã lên kế hoạch bắt tôi đi trữ đông t*ng trùng để sau này thụ tinh nhân tạo rồi.”

Ngôn Diệp Thành cười: “Vì nhìn cậu không giống người sẽ lập gia đình và có con sớm hả?”

Hắn gắp thịt cho vào chén của anh ta, nói: “Ừ, nhưng ba không chịu tha cho tôi. Ổng cho tôi kỳ hạn đến ba mươi tuổi.” Đoạn, hắn xòe năm ngón tay, “Thời gian nhìnnnnn thấy Nữ thần Tự do của tôi chỉ còn lại năm năm ngắn ngủi thôi đó!”

Ngôn Diệp Thành cưng chiều nhéo nhéo má hắn, nói: “Vậy thì năm năm này tôi sẽ bù đắp lại hết cho cậu.”

Hắn cười cười nhích đến gần, bảo: “Chỉ có năm năm thôi sao?”

Ngôn Diệp Thành nhìn hắn chốc lát, mới khẽ nói: “Vậy thì cả đời.”

Ăn uống xong, Dịch Nguyên cùng Ngôn Diệp Thành đi dạo ngắm cảnh. Bọn họ chụp với nhau rất nhiều hình đẹp. Sau đó trở về khách sạn, trút bỏ hết quần áo rồi quấn lấy nhau, làm tình từ hoàng hôn cho đến tận khuya.

Không biết ngủ được bao lâu, Dịch Nguyên vì khát nước mà tỉnh giấc. Hắn dụi mắt ngồi dậy, quay đầu nhìn Ngôn Diệp Thành trần trụi nằm sấp kế bên, trên lưng đầy những dấu hôn. Trong một thoáng, hắn nhầm anh ta là Lâm Minh Viễn. Suýt chút nữa đã bảo anh ta dậy đi rót nước cho mình.

Dịch Nguyên ngẩn ra chốc lát, hắn cúi đầu bóp trán. Bây giờ mới biết thói quen thật đáng sợ. Một tháng ngắn ngủi, nhưng lại là quãng thời gian dài nhất mà hắn chung sống với người khác. Mỗi sáng thức dậy, mở mắt ra đều nhìn thấy cùng một gương mặt. Mỗi đêm giật mình tỉnh giấc, cũng là gương mặt quen thuộc đó nằm cạnh mình. Đột nhiên thay đổi, hắn nhất thời không quen.

Mấy ngày nay hắn cứ nhầm như vậy suốt. Giật mình tỉnh giấc nhìn thấy bên cạnh là một người khác. Trong lòng bỗng hoảng hốt, bồn chồn không yên. Cảm giác đạp vào khoảng không lại xâm chiếm lấy hắn.

Đột nhiên cảm thấy rất nhớ Lâm Minh Viễn.

Dịch Nguyên nhẹ nhàng xuống giường. Hắn mặc áo choàng ngủ, khoác thêm áo ấm, mang dép đi trong nhà vào. Tự rót cho mình ly nước, rồi cầm theo điện thoại. Mở cửa ra ngoài ban công gọi cho Lâm Minh Viễn.

Âm thanh tút tút nhàm chán cứ kéo dài mãi. Trễ thế này chắc cậu cũng ngủ say rồi, có lẽ sẽ không bắt máy. Hắn đang định tắt thì đầu dây bên kia đã bắt máy.

“Tôi nghe đây…”

Khi giọng nói ngái ngủ trầm khàn quen thuộc ấy vang lên. Lòng bàn chân hắn mới dần tìm lại được trọng lực. Cảm giác bức bối khó chịu chợt tan biến, tựa như chưa hề tồn tại.

“Dịch Nguyên?”

Hắn dựa vào lan can, nói: “Ừ.”

Lâm Minh Viễn hơi lo lắng hỏi: “Anh làm sao thế, có chuyện gì vậy?”

Dịch Nguyên híp mắt nhìn ra biển, khẽ nói: “Liệu có phải… cậu bỏ bùa tôi không?”

Lâm Minh Viễn tưởng mình nghe nhầm: “Hả?”

Nói xong, hắn ngây người chốc lát, hơi lúng túng bảo: “Hả cái gì. Tôi nói cậu ngốc!”

Lâm Minh Viễn còn chưa kịp phản ứng thì lại nghe hắn nói: “Cậu chẳng biết dùng chiêu trò quyến rũ tôi gì cả.”

Lâm Minh Viễn hơi bối rối: “Hở?”

Dịch Nguyên tiếp tục bất mãn: “Lẽ ra ban nãy tôi gọi thì cậu không nên bắt máy mới đúng.”

Mặc dù không hiểu gì sất, nhưng hắn trẻ con như vậy làm cậu thấy hơi buồn cười, hỏi: “Vì sao?”

“Vì tôi nhớ cậu.”

“…”

Lâm Minh Viễn ngẩn người, trái tim đập thình thịch. Khóe môi vô thức cong lên. Hai gò má cũng nóng bừng, nhất thời không biết nói gì.

Dịch Nguyên nói nhớ cậu.

Hắn nhớ cậu!

Thế nhưng, “nhớ” này của hắn là ý gì? Là nhớ cậu giống như cậu nhớ hắn. Là muốn làm với cậu. Hay là… nhớ vật thay thế của Hoa Phong Nhã?

Lâm Minh Viễn chợt bừng tỉnh. Hẳn là ý sau nhỉ.

Suýt chút nữa cậu đã quên rằng, hiện tại Dịch Nguyên đang nằm cạnh ai. Nghĩ đến đây, lồng ngực cậu khẽ nhói lên. Dù luôn dặn lòng phải nhớ kỹ mình là thứ gì. Nhưng mà, những lời nói vu vơ đó của hắn, vẫn khiến cho cậu không kiềm được mà nhen nhóm tia hi vọng. Để rồi lại thất vọng tột cùng.

Dịch Nguyên lên tiếng, phá vỡ sự yên lặng trước: “Sao không nói gì rồi?”

Lâm Minh Viễn ngước đôi mắt ngấn nước lên, cậu khe khẽ hít sâu một hơi, nói: “Tôi… vẫn đang nghe anh nói đây. Đi chơi không vui sao?”

“Lẽ nào đi chơi không vui thì tôi mới nhớ cậu à?” Nói đến đây, hắn liền nhận ra không ổn, vội bảo, “Với lại, tôi đi công tác chứ đâu phải đi chơi!”

“Ừm.”

Ban nãy chột dạ, trả lời mà không hề suy nghĩ. Một tiếng “ừm” nhẹ nhàng này của Lâm Minh Viễn, như thể đang gián tiếp vạch trần lời nói dối của hắn. Bây giờ, hắn mới chợt nhận ra, có lẽ cậu đã sớm biết chuyện hắn ở cùng Ngôn Diệp Thành rồi.

Rốt cuộc cậu biết những gì, biết đến đâu và vì sao cậu lại biết được? Hành động hay lời nói nào của hắn làm cậu phát hiện ra? Hay là do hắn chột dạ nên mới thần hồn nát thần tính?

Hai người tiếp tục chìm vào im lặng, rất lâu mà không nói gì.

Dịch Nguyên phát hiện, gần đây hắn và Lâm Minh Viễn thường xuyên rơi vào tình huống lúng túng này. Không gặp thì nhớ, gọi điện nói chuyện thì lại không biết nói gì. Hoặc nói được chốc lát, lại rơi vào trạng thái đóng kịch câm. Rõ ràng trước đây bọn họ không như vậy. Chuyện trên trời dưới đất đều có thể lôi ra nói. Hiện tại giống như là đã hết đề tài, vắt óc suy nghĩ mãi mà vẫn chẳng tìm được đề tài nào để nói.

Lúc này, bỗng nghe thấy Lâm Minh Viễn ở đầu dây bên kia nói: “Dịch Nguyên.”

Hắn lấy lại tinh thần, nói: “Ừ.”

Lâm Minh Viễn thì thào: “Anh còn nhớ đã hứa với tôi những gì không?”

Nghe cậu nói thế, hắn bất giác dịu giọng xuống: “Minh Viễn, cậu đang nói đến lời hứa nào?”

Ngừng một lát, hắn nói tiếp: “Tôi hứa với cậu nhiều lắm. Mỗi một lời hứa với cậu, tôi đều nghiêm túc thực hiện.”

“Tôi hứa với cậu là không hút thuốc nữa. Từ lúc đó đến bây giờ, tôi vẫn chưa hề đụng vào dù chỉ là một điếu.”

“Tôi hứa chấm dứt mối quan hệ với Trình Khả Duy, tôi cũng chấm dứt rồi.”

“Tôi hứa sẽ cố gắng hạn chế qua lại với người khác hết sức có thể. Hơn cả tháng nay tôi chỉ ở cùng cậu.”

Lâm Minh Viễn lặng im lắng nghe hắn nói. Hai mắt lại lần nữa ửng đỏ, cậu vội ngước nhìn lên trần nhà. Cố nuốt nước mắt vào trong.

Dịch Nguyên khẽ nói: “Chỉ có hai việc, tôi hứa đưa cậu lên làm thư ký của tôi. Đợi cậu tích lũy đủ kinh nghiệm, tôi sẽ từ từ thăng chức cho cậu. Nếu cậu không hứng thú với chức thư ký giám đốc nữa, thì tôi cũng có thể đưa cậu đến vị trí cao hơn.”

“Việc còn lại là đi xem phim cùng cậu. Đợi tôi về nước, chúng ta sẽ đi xem phim. Muốn đi lúc nào tùy cậu quyết định.”

Giọt nước mắt đọng trên khóe mắt Lâm Minh Viễn nặng nề rơi xuống. Cậu vội lau đi, thế nhưng càng lau thì lại càng trào ra nhiều hơn. Nuốt tiếng nấc nghẹn ngào xuống cổ họng, cậu cúi đầu che mắt, khóc không thành tiếng.

Đợi mãi mà không thấy cậu trả lời, Dịch Nguyên khẽ gọi: “Minh Viễn?”

Lâm Minh Viễn hít sâu một hơi, cố điều chỉnh lại giọng nói của mình cho thật bình thường, rồi khẽ nói: “Còn gì nữa?”

Dịch Nguyên ngẩn ra: “Cậu… khóc à?”

Lâm Minh Viễn không trả lời câu hỏi của hắn. Cũng không ngăn những giọt nước mắt mặn đắng kia lăn xuống nữa. Cậu tựa đầu vào đầu giường, nhìn vào khoảng không trên trần nhà.

“Anh nói đi, còn gì nữa.”

Dịch Nguyên im lặng chốc lát, mới nói: “Tôi hứa với cậu, khi nào tôi muốn lập gia đình thì chúng ta…”

Nói tới đây, hắn khẽ hít sâu một hơi. Bỗng dưng cảm thấy vô cùng khó chịu: “Sẽ chấm dứt mối quan hệ này.”

Lâm Minh Viễn nhịn không được, vừa khóc vừa nói: “Còn gì nữa?”

Dịch Nguyên cúi đầu vuốt mái tóc bị gió đêm thổi rối bời. Tiếng khóc của cậu khiến hắn càng rối rắm hơn. Trái tim như bị ai nhéo một cái, vô cùng khó chịu.

Hắn nhíu mày, khẽ nói: “Tôi hứa là sẽ không để cho cậu bị khó xử.”

Lâm Minh Viễn rũ mắt nặn ra một nụ cười, gật đầu thì thào: “Ừm, vậy là được rồi.”

“Anh còn nhớ là được rồi…”

Chẳng biết hai người làm sao kết thúc cuộc điện thoại này. Thế nhưng, câu cuối cùng Lâm Minh Viễn nói với hắn, cứ vang văng vẳng trong đầu. Không sao xóa nó ra khỏi tâm trí được.

Dịch Nguyên bần thần đứng ngoài ban công cho đến khi bình minh ló dạng. Mà không hề hay biết, Ngôn Diệp Thành nằm ở trong phòng, nhìn hắn suốt một đêm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.