Cái Bóng - Phi Thiên

Chương 33: Du lịch (1) (H)



“Thiếu gia, sao cậu lại lừa Tiểu Lâm!”

Đỗ Siêu nhíu mày.

Vừa đến nơi, những người khác chia nhau dựng lều và chuẩn bị mọi thứ. Nhân lúc Lâm Minh Viễn vẫn còn đang ngủ trên xe. Hai người bọn họ tìm một nơi vắng vẻ gần thác nước để nói chuyện.

Dịch Nguyên đút hai tay vào túi quần, cúi đầu đá đá hòn sỏi dưới chân, biếng nhác nói: “Àiiii, tôi cũng hết cách rồi. Nếu không làm vậy, Lâm Minh Viễn cứ mãi có khúc mắc trong lòng mà không chịu ngoan ngoãn ở bên tôi.”

Đỗ Siêu nói: “Cho nên, thiếu gia hóa giải khúc mắc với Tiểu Lâm bằng cách lừa dối cậu ấy?”

Nói tới đây, Đỗ Siêu chợt khựng lại. Anh bỗng nhận ra điều gì đó, liền bảo: “Khoan đã. Thiếu gia, không lẽ cậu… thích Tiểu Lâm?”

“…”

Nếu là trước đây có ai hỏi câu này, Dịch Nguyên sẽ trả lời ngay mà không cần suy nghĩ. Thế nhưng lần này, hắn đột nhiên không trả lời được.

Mà hắn cũng biết nguyên nhân nằm ở trong đó.

Dịch Nguyên híp mắt, nhìn dòng thác nhỏ đổ xuống hồ nước xanh như ngọc bích, trong vắt đến thấy đáy phía trước. Cây cối, dương xỉ và rêu phong xanh mướt mọc đầy xung quanh, phủ kín trên vách đá. Bầu không khí tươi mát trong lành làm người ta vô cùng dễ chịu.

Trong tiếng thác đổ rào rào, hắn nói: “Đỗ Siêu, hình như… tôi hơi thích cậu ấy rồi.”

“…”

Vào khoảnh khắc phá vỡ lời hứa, không muốn kết thúc với Lâm Minh Viễn. Có lẽ lúc đó trong lòng hắn, đã thật sự có vị trí dành cho cậu.

Từ nhỏ đến lớn, Dịch Nguyên không dễ thích ai. Chỉ là người ở được lâu bên cạnh hắn mà không làm hắn chán. Trừ Hoa Phong Nhã, trước mắt chỉ có mỗi Lâm Minh Viễn.

Trong khoảng thời gian giúp cậu lo tang sự. Lần đầu tiên, hắn chịu nghiêm túc nhìn thẳng vào vấn đề mà mình vẫn luôn vô tình phớt lờ đi. Hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Rằng, rốt cuộc hắn đối với cậu là loại “thích” gì.

Liệu có phải do cậu giống Hoa Phong Nhã, lại hợp tính hắn. Cho nên hắn mới thích cậu không?

Hay là thời gian qua cậu ở bên cạnh hắn. Đủ lâu để hắn thật sự nảy sinh chút gì đó với cậu?

Mà “chút gì đó” kia, có phải là thích không?

Đương nhiên, cái hắn nói ở đây không phải loại thích như thích con mèo con chó nuôi lâu trong nhà.

Sau đêm qua, điều đó lại càng khẳng định hơn. Thế nhưng, hắn đối với cậu chỉ là hơi thích. Hơi thích một chút mà thôi.

Có điều, với bản tính cả thèm chóng chán của hắn. Khả năng cao là chút tình cảm ít ỏi hắn dành cho cậu, sẽ sớm phai nhạt theo thời gian. Đi một vòng lớn, cuối cùng vẫn quay trở về xuất phát điểm ban đầu.

Khi Dịch Nguyên thẳng thắng thừa nhận như vậy. Đỗ Siêu không giấu được sự kinh ngạc. Anh sững sờ hồi lâu, quên luôn mình định nói gì.

Dịch Nguyên không để ý. Hắn cúi đầu vuốt mái tóc ra phía sau, cười cười bảo: “Aiiii, chết tiệt. Ba mà biết chắc sẽ giết tôi mất.”

Đỗ Siêu nói: “Thiếu gia, nếu cậu đã có tình cảm với Tiểu Lâm. Vậy thì tại sao không chia tay với Ngôn Diệp Thành mà lừa dối Tiểu Lâm làm gì?”

Dịch Nguyên ngồi xổm xuống, nói: “Chia tay xong thì thế nào? Cùng Lâm Minh Viễn cao chạy xa bay khỏi ba tôi giống như trong phim à?”

Đỗ Siêu nghe xong liền ngây người, nhất thời không nói được câu nào.

Cũng phải, Chủ tịch không thích Lâm Minh Viễn. Hay nói cách khác, Chủ tịch không thích xuất thân của cậu ấy. Con dâu nhà họ Dịch, nhất định phải là người có xuất thân cao quý trong giới Thượng lưu. Môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa với Dịch Nguyên.

Dịch Nguyên nhặt một viên sỏi, ném vào hồ nước. Tiếng “bõm” thanh thúy vang lên. Mặt hồ phẳng lặng như gương liền gợn sóng.

“Tôi nói thích Lâm Minh Viễn.” Hắn nhếch khóe môi, cười cười, “Nhưng chưa thích tới mức không cần giang sơn, chỉ cần nàng đâu.”

“Đối với tôi, Lâm Minh Viễn là cảm cúm theo mùa, đợi thích nghi được rồi thì sẽ khỏi. Còn Phong Nhã không giống vậy.”

“Nếu là Phong Nhã, tôi chắc chắn sẽ không do dự.”

Hắn rũ mắt, ngẩn người: “Bởi vì cậu ấy là tâm ma trong lòng tôi.”

“Đời này không có được cậu ấy. Tôi vĩnh viễn cũng không thể tu thành chánh quả.”



Kha Ân nhìn đồng hồ trên tay, nói với chị Hạ: “Chuẩn bị nhóm lửa trại ở lều của thiếu gia bên đó được rồi.”

Chị Hạ gật đầu, cùng với hai vệ sĩ xách theo mấy thùng thịt và hải sản đã ướp sẵn đi qua bên kia. Chị Từ nhóm lửa sưởi ấm lều bên này xong. Thấy vậy bèn đi tới hỏi.

“Có cần tôi gọi cậu Lâm dậy không?”

Kha Ân nhìn về hướng chiếc RV* màu trắng đậu ở phía xa xa cạnh lều bên kia, nói: “Thôi, cứ để cậu ấy ngủ đi.”

*RV: RV là chữ viết tắt của Recreational Vehicle, hay còn gọi là “nhà xe”. Nó là kiểu xe dã ngoại/cắm trại, có đủ tiện nghi như giường ngủ, nhà tắm, nhà bếp, có hệ thống điện nước,…

“Vâng.”

Vừa nói xong đã trông thấy Dịch Nguyên và Đỗ Siêu quay trở lại. Kha Ân gật đầu nói: “Thiếu gia.”

Đỗ Siêu chui vào lều của mình bên cạnh hai chiếc Jeep màu đen. Dịch Nguyên nói vài câu với Kha Ân rồi sải bước đi tới chỗ chiếc RV kia.

Hắn và Lâm Minh Viễn chưa từng đi du lịch cùng nhau. Với lại, thời gian qua xảy ra quá nhiều chuyện, nhân cơ hội này đưa cậu đi cắm trại giải khuây. Ngắm cảnh đẹp thiên nhiên và hít thở bầu không khí trong lành cũng không tệ.

Tối qua Lâm Minh Viễn cùng hắn làm tới gần ba giờ sáng. Rồi phải dậy sớm chuẩn bị đồ đạc, nhét đầy vali cho hắn. Ngồi xe cả ngày, trên đường dằn qua xóc lại, tới nơi cũng hơn một giờ chiều. Có vẻ như cậu đã thấm mệt, từ lúc xe dừng đã ngủ li bì suốt ba tiếng đồng hồ.

Chiếc RV này, nếu mở cửa sau là có thể vừa nằm trên giường đắp chăn ôm ấp, vừa tựa đầu vào nhau ngắm cảnh bên ngoài, khá là chill. Đặc biệt là lúc trời mưa.

Dịch Nguyên mở cửa sau ra, thấy Lâm Minh Viễn vẫn nằm cuộn mình trong chăn bông ấm áp. Ủ kĩ như con nhộng. Gió lạnh lùa vào, thổi tóc dựng lên thành hai chỏm cũng không hay biết gì.

Nom vừa đáng yêu vừa buồn cười.

Hắn leo lên giường ngồi. Nhịn không được mà nằm nhoài nửa người trên lên Lâm Minh Viễn. Ôm cả người lẫn chăn vào lòng, hôn chùn chụt lên má cậu.

“Dậy đi thỏ lùn, tới nơi rồi!”

“Ưm…”

Lâm Minh Viễn cựa mình trong ổ chăn. Mặc dù vẫn còn ngái ngủ, nhưng nghe hắn gọi mình như vậy liền thò tay ra đánh đánh lên ngực hắn.

“Ôi chao, gắt ngủ xong còn đánh luôn cả chồng cậu đấy à?”

Lâm Minh Viễn dụi dụi mắt, phì cười. Lại đập hắn thêm mấy cái nữa. Cậu ngồi dậy, vừa nhìn ra ngoài liền ngẩn người.

Xung quanh là rừng thông và thảm cỏ xanh rì. Quả thông khô rơi rụng đầy đất. Cảm giác nếu có thêm tuyết nữa, thì nơi đây thật sự rất có không khí Giáng Sinh.

Nhưng có điều Lâm Minh Viễn chưa biết. Rằng, khu rừng này đẹp hơn cậu nghĩ nhiều. Nếu nhìn xuống từ trên cao vào sáng sớm, khi sương mù bao quanh. Sẽ thấy nó cực kỳ hùng vĩ, hoành tráng giống hệt như một thước phim Hollywood vậy.

Bên cạnh chiếc RV của bọn họ là lều cắm trại năm người cỡ lớn. Bàn ghế gỗ xếp và đèn dầu. Còn có lửa trại đã được nhóm sẵn. Đằng xa là ba túp lều to nhỏ khác, và hai chiếc Jeep. Hẳn là lều của hai chị giúp việc, Đỗ Siêu, Kha Ân và bốn vệ sĩ của Dịch Nguyên.

Trước khi đi, Dịch Nguyên không nói là đi đâu, bảo tới nơi rồi biết. Lúc soạn quần áo cho hắn, cậu còn thấy lạ vì lần này hắn đặc biệt yêu cầu mang theo quần áo thoải mái để thay. Còn những thứ khác đều là Kha Ân và các chị giúp việc chuẩn bị hết. Cậu hoàn toàn không đoán ra được là đi đâu. Bây giờ thì đã hiểu.

Lần đầu tiên Lâm Minh Viễn được đi cắm trại. Không những thế mà còn là cắm trại ở nơi đẹp như này, cảm giác rất mới lạ. Cậu vừa bất ngờ vừa hào hứng.

“Đẹp không?”

Lâm Minh Viễn quay qua nhìn Dịch Nguyên. Nãy giờ cậu ngái ngủ không để ý. Lúc này, mới phát hiện hắn đã thay sang áo thun và quần thể thao thoải mái từ lúc nào. Hắn híp mắt cười với cậu. Đôi mắt hoa đào cong cong như hai mảnh trăng non. Trông cực kỳ, cực kỳ, cực kỳ đẹp trai.

Lâm Minh Viễn cứ như bị hớp hồn, nhìn hắn không chớp mắt, gật đầu nói: “Anh đẹp lắm.”

Dịch Nguyên nghe xong nhất thời không kịp phản ứng, ngẩn ra một lúc. Sau đó liền ngã vật xuống giường, ôm chăn bông cười như điên: “Tôi đang hỏi cậu chỗ này có đẹp hay không mà. Cậu khen tôi làm gì!”

“…”

“Há há há há há!”

Lâm Minh Viễn đỏ mặt. Bị hắn cười càng lúng túng hơn. Cậu xấu hổ túm hắn lại, đánh mấy cái lên mông hắn.

“Anh im! Im ngay!”

“Há há há há!”

Lâm Minh Viễn tắm rửa sạch sẽ. Thay một bộ đồ thoải mái giống Dịch Nguyên, rồi xuống xe chui vào lều.

Hai bên lều là cửa sổ có thể nhìn ra ngoài. Trong lều rộng rãi thoải mái, có cả chăn nệm và gối ngủ. Bên dưới được lót toàn bộ bằng thảm lông rất dày và đẹp. Bên cạnh giường ngủ đặt một chiếc ghế sô pha bơm hơi phủ thảm lông và hai ghế lười bông bông mềm mềm rất đáng yêu. Còn có một chiếc bàn nhỏ để laptop làm việc nữa. Vừa ấm áp lại vừa êm ái. Chui vào rồi chỉ muốn nằm bẹp ra, không muốn ra ngoài nữa.

Chợt nghe Dịch Nguyên hỏi: “Thích không?”

Lâm Minh Viễn còn chưa kịp trả lời, lại nghe hắn cười bảo: “Tôi chỉ là đang hỏi cậu có thích cái lều này hay không thôi. Đừng có nói là thích tôi đó.”

Lâm Minh Viễn bị hắn trêu, cậu đỏ mặt trừng mắt, đập lên cánh tay hắn một cái: “Anh chưa xong đúng không!”

Dịch Nguyên ôm cánh tay cười nắc nẻ. Lâm Minh Viễn nhìn hắn, cũng cong khóe môi, bật cười theo.

“Nào, tạo dáng đi. Tôi chụp cho cậu vài tấm.”

Không biết Dịch Nguyên lôi từ đâu ra một chiếc máy cơ Fujifilm trông rất chuyên nghiệp. Hắn ngồi xếp bằng, cười cười mở túi tìm lens. Khóe môi hắn cong lên, rũ mắt chăm chú lắp lens vào.

Lâm Minh Viễn cảm thấy, dáng vẻ thoải mái tập trung làm gì đó của hắn, trông vô cùng hấp dẫn.

Dịch Nguyên giơ máy ảnh về phía cậu, nhìn vào ống ngắm tìm góc chụp, khẽ nói: “Cười lên nào…”

Nắng chiều len lỏi chiếu xuyên vào cửa lều. Rọi qua nửa trên gương mặt Lâm Minh Viễn. Nhuộm một màu vàng nhàn nhạt lên mái tóc đen mềm mại của cậu. Con ngươi cũng bị ánh nắng tắm thành màu trà trong veo. Có thể thấy được cả lông tơ trên mặt cậu. Hệt như đóa bồ công anh, nhẹ nhàng lửng lơ giữa không trung.

Trong ống kính, hắn thấy Lâm Minh Viễn đang ngẩn ngơ ngước nhìn mình. Giống như con mèo nhìn vào chủ nhân mà nó thích nhất trên đời này, bằng đôi mắt đong đầy tình yêu. Nhìn đến đồng tử tròn xoe kia cũng giãn to ra. Ánh nắng không hiểu chuyện mà rọi vào mắt cậu. Phơi bày toàn bộ tâm tư của cậu trước ống kính sắc nét của hắn.

Cậu nhóc mười chín tuổi, cái độ tuổi không xanh cũng chưa chín. Tựa như nền tuyết trắng bằng phẳng. Khiến người lữ khách nhịn không được, muốn in hằn dấu chân lên.

Hắn ấn nút chụp.

“Tách!”

Lúc này, Lâm Minh Viễn mới giật mình bừng tỉnh: “Ơ anh chụp rồi à? Tôi còn chưa kịp chuẩn bị mà.”

Dịch Nguyên xem lại hình vừa chụp, thoáng ngẩn người trong giây lát.

Lâm Minh Viễn tò mò bò tới: “Cho tôi xem với.”

Lúc này, Dịch Nguyên mới lấy lại tinh thần, xua cậu ra: “Đẹp rồi đẹp rồi. Chụp thêm vài tấm nữa rồi xem luôn.”



Thấy cậu đơ mặt giơ hai ngón tay lên, hắn buồn cười bảo: “Cậu làm gì thế? Chưa chụp hình bao giờ à? Đừng căng thẳng, tạo dáng với biểu cảm thoải mái vào.”

Lâm Minh Viễn hơi ngượng ngùng. Đúng là cậu căng thẳng, nhưng không nghĩ tới lại căng thẳng tới mức lộ ra rõ ràng như vậy. Không phải cậu chưa từng chụp hình, chỉ là rất ít khi chụp thôi. Nếu có chụp thì cũng tạo dáng rất thoải mái.

Chỉ là hiện tại, người chụp cho cậu là Dịch Nguyên. Ở trước mặt người mình thích, ai cũng muốn mình xinh đẹp và hoàn hảo nhất. Thế nhưng, cậu không đẹp như Hoa Phong Nhã. Bất luận là ác ý chụp bằng góc độ hiểm hóc nào. Cũng đều cho ra những bức ảnh xuất thần.

Cậu không biết dưới ống kính của Dịch Nguyên, mình sẽ trông như thế nào. Lỡ xấu thì sao?

“Àiii, thôi đừng, đừng tạo dáng nữa. Cũng đừng nhìn vào máy ảnh.” Hắn chỉ chỉ qua túi du lịch Dior của mình, nói, “Cậu lấy áo gió ra mặc vào đi, lấy một cái nữa cho tôi. Còn tôi làm gì thì kệ tôi, cậu cứ làm việc của cậu, không được để ý tới tôi.”

Lâm Minh Viễn không hiểu gì nhưng vẫn làm theo lời Dịch Nguyên. Cậu mở túi lấy ra hai chiếc áo gió. Khi nghe thấy tiếng chụp “tách tách” của máy ảnh, mới hiểu ra ý của hắn. Cậu thoáng căng thẳng, nhưng nhớ lời hắn dặn, tiếp tục mặc áo vào. Dù sao cũng không cần nhìn vào máy ảnh tạo dáng. Hơn nữa không chụp chính diện, nên chắc không đến nỗi nào đâu nhỉ?

“Tách tách tách tách tách!”

Một loạt tiếng chụp hình dồn dập làm Lâm Minh Viễn càng căng thẳng hơn. Đột nhiên cậu hơi lo lắng. Vóc dáng của mình như này, chẳng biết lên hình có bị mập ra không. Biết thế đã giảm cân trước khi đi rồi…

Dịch Nguyên hài lòng cầm máy ảnh xem lại hình đã chụp, xóa đi vài tấm, nói: “Được rồi, qua đây xem đi.”

Lâm Minh Viễn bò lại gần đưa áo gió cho Dịch Nguyên, nhận lấy máy ảnh hắn đưa.

Dịch Nguyên nói: “Nhấn vào đây để xem tiếp.” Chỉ xong cho cậu rồi mặc áo gió vào.

Hình chụp từ lúc cậu mở túi du lịch, cho đến lúc cậu quỳ trên thảm lông, cúi đầu kéo khóa áo gió lên. Có tấm chụp góc nghiêng khoe trọn được sống mũi cao thẳng và xương quai hàm nam tính. Có tấm chụp từ trên xuống, khoe được lông mày và lông mi trải đều như cánh quạt. Nắng vàng phủ lên người cậu, tạo thành viền sáng trên tóc và mặt. Tất cả đều được canh góc và lấy sáng rất khéo. Nhìn vào rất có cảm giác.

Đến tấm cuối cùng, cũng chính là tấm đầu tiên Dịch Nguyên chụp. Lúc đó cậu đang nhìn hắn. Ánh nắng vừa khéo soi ngay đôi mắt cậu. Làm lộ rõ những cảm xúc không muốn để người khác biết.

Chỉ một tấm hình, mà đã phơi bày trần trụi hết tâm tư của cậu.

Lâm Minh Viễn ngẩn người.

Hóa ra khi nhìn Dịch Nguyên, cậu có bộ dạng thế này.

Hệt như con lừa bị củ cà rốt treo lủng lẳng trước mặt thôi miên vậy. Lại còn không ngừng lắc lư lắc lư theo củ cà rốt. Bộ dạng muốn ăn mà ăn chẳng được ấy. Trông buồn cười biết bao.

Chắc Dịch Nguyên đã phát hiện ra rồi. Không, cáo già thành tinh như hắn, hẳn là đã phát hiện từ lâu. Nhưng từ khi nào? Bao nhiêu lần? Và mỗi lần như vậy, trong lòng hắn nghĩ gì?

Lâm Minh Viễn đột nhiên cảm thấy hoảng loạn.

Đúng vào lúc này, Dịch Nguyên nhích qua xem, nói: “Tấm này lấy sáng đẹp nhất. Đúng như tôi đoán, mặt cậu ăn ảnh phết. Rất dễ chụp.”

Lâm Minh Viễn thôi không nghĩ nữa, coi lời hắn như bậc thang cho mình đi xuống, cố giữ bình tĩnh nói: “Tôi nghe anh bấm máy nhiều lắm mà, sao chỉ có nhiêu đây vậy. Anh có chụp tấm nào dìm tôi không thế?”

Dịch Nguyên: “Đệt, tôi chỉ để lại tấm nào đẹp nhất thôi!”

Hắn lại bảo: “Cho cậu biết, tôi chỉ chụp không đẹp bằng…” Hắn hơi khựng lại, suýt chút nữa đã thốt ra tên của Hoa Phong Nhã, bèn đổi lời, “… nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp thôi. Chứ tôi chụp còn đẹp hơn cả khối dân chơi máy ảnh đấy nhá!”

Dịch Nguyên bấm bấm, tua lại bức chụp đặc tả khuôn mặt cậu theo góc từ trên xuống, bảo: “Tấm này, giống y như góc độ mà tôi nhìn thấy mỗi lần cậu thổi kèn cho tôi.”

Dịch Nguyên đổi đề tài quá nhanh, Lâm Minh Viễn nhất thời không kịp phản ứng. Cậu ngơ ra chốc lát rồi đỏ mặt, đập lên lưng hắn một cái, mắng: “Dịch Nguyên, anh lưu manh vừa thôi!”

Dịch Nguyên cười cười cầm theo máy ảnh chui ra khỏi lều. Lâm Minh Viễn đi ra, thấy hắn đang kiểm tra lại vỉ nướng BBQ.

Dịch Nguyên nói: “Bây giờ trời cũng sắp tối rồi, không đi xa được. Ăn xong ngồi chơi tí rồi ngủ. Sáng mai dậy sớm, tôi đưa cậu đi dạo ngắm cảnh.”

Bình thường nếu đi chơi kiểu này, gia đình hắn đều mang theo quản gia. Thế nhưng dắt Lâm Minh Viễn đi thì không tiện đem quản gia ở nhà chính theo. Chỉ đành đem mỗi hai người giúp việc và vệ sĩ.

Lâm Minh Viễn đi qua, sợ Dịch Đại thiếu gia cả người thơm phức nước hoa, bị khói than hun thành mùi thịt nướng. Bèn cầm lấy kẹp gắp từ trong tay hắn, ủi hắn qua một bên, nói.

“Để tôi.” Rồi gắp thịt bò và xúc xích cho lên vỉ nướng.

Dịch Nguyên ngó ngó qua đống hải sản, nói: “Thế tôi nướng hải sản.”

Lâm Minh Viễn sợ Dịch Nguyên bị phỏng, vội phủi cái tay đang chìa ra của hắn, nói: “Nóng.” Cậu gắp bạch tuột, bào ngư và lươn biển cho lên vỉ nướng, rồi bảo, “Anh qua kia ngồi đi, tôi làm là được rồi.”

Dịch Nguyên nói: “Tôm với nấm, thêm bắp với khoai nữa. Tôi muốn ăn bắp trước.”

“Ừm.” Đoạn, cậu chợt nhớ ra gì đó, hỏi, “Ơ mọi người đâu rồi?”

Dịch Nguyên thong thả ngồi xuống ghế, bắt chéo chân sưởi ấm bên lửa trại, nói: “Bọn họ chơi bên kia, tôi với cậu chơi bên này.”

Hắn rót nước trái cây vào cốc, nhướng mày: “Hay là cậu thích náo nhiệt, không muốn ở riêng với tôi? Vậy để tôi gọi bọn họ qua chơi nhé?”

Lâm Minh Viễn quay phắt người lại, buột miệng kêu lên: “Đừng!” Nói xong liền ngượng ngùng quay đi, tiếp tục nướng thịt.

Mặc dù biết hắn trêu mình, nhưng cậu giống như sợ hắn thật sự làm vậy, im lặng chốc lát, lại lí rí nói: “Để mọi người chơi bên kia đi. Anh đừng có gọi qua đây…”

Từ phía sau cũng có thể dễ dàng nhìn thấy, hai vành tai Lâm Minh Viễn đỏ lên. Dịch Nguyên mím môi nhịn cười. Giơ máy ảnh lên chụp một tấm.

“Tách!”

Lâm Minh Viễn giật mình, quay đầu lại hỏi: “Anh chụp gì cái gì vậy?”

Dịch Nguyên nói: “Yên tâm, tôi không có chụp mông cậu đâu mà sợ.”

Thấy Lâm Minh Viễn nhìn mình bằng ánh mắt ngờ vực, hắn gào lên: “Tôi không có chụp thật! Mông cậu ngày nào mà tôi chả nhìn, tôi còn chụp lại làm gì!”

Lâm Minh Viễn không kịp bụm miệng hắn. Câu này của hắn đều bị Kha Ân và Đỗ Siêu vừa chui ra khỏi lều ở bên kia nghe thấy. Kha Ân cong khóe môi nín cười. Vẻ mặt Đỗ Siêu mất tự nhiên đi qua chỗ khác.

Đợi hai người vừa gặm đồ nướng vừa vui vẻ trò chuyện xong, thoắt cái trời đã tối. Đèn dầu được thắp lên, ánh sáng từ đèn dầu và lửa trại hắt vào. Phủ lên người bọn họ và cảnh vật xung quanh một màu vàng ấm áp.

Dịch Nguyên và Lâm Minh Viễn mặc áo gió ngồi trên ghế, dựa sát vào nhau. Hắn quàng tay qua ôm lấy bờ vai cậu. Dưới đùi đắp chung một tấm chăn, cùng sưởi ấm trước lửa trại đang cháy bập bùng.

“Nhiều sao thật…”

Dịch Nguyên cũng ngước nhìn bầu trời đầy sao: “Ngắm cho đã đi, ở thành phố không dễ thấy đâu.”

Lâm Minh Viễn lúc này mới nhớ ra, hỏi: “Chúng ta đang ở đâu thế?”

Dịch Nguyên buồn cười bảo: “Tiểu Viễn à, bây giờ cậu mới hỏi câu này có phải là hơi muộn rồi không?”

Lâm Minh Viễn hơi xấu hổ. Từ tối qua đến giờ đầu óc cậu toàn là Dịch Nguyên. Quay mòng mòng tới không phân biệt được phương hướng. Ngay cả việc hắn đưa mình đi đâu, cậu cũng quên hỏi tới.

Dịch Nguyên cười gian: “Cậu ngơ như này, tôi mà đưa cậu ra biên giới chắc cậu cũng chả biết.”

Lâm Minh Viễn thò tay vào trong chăn, nhéo nhẹ lên đùi hắn một cái. Dịch Nguyên không quàng vai cậu nữa, mà đổi sang túm lấy tay cậu trong chăn, đan mười ngón tay vào nhau.

Hắn nói: “Chúng ta đang ở tỉnh An Châu, thành phố Bắc Dương. Ngọn núi này thuộc tư nhân. Nếu không có sự cho phép thì người lạ không vào được.”

Lâm Minh Viễn kinh ngạc mở to mắt. Trên đời này có người giàu đến mức, sở hữu cả một ngọn núi lớn thế này ư?

Cậu len lén liếc nhìn Dịch Nguyên bên cạnh mình. Thầm nghĩ cũng phải, có người còn sở hữu cả mỏ quặng sắt và nguyên một hòn đảo xinh đẹp luôn mà.

Đối với giới tài phiệt, không gì là không thể. Nếu không sở hữu được những thứ mà người thường không thể có. Thì sao được gọi là tài phiệt chứ?

Cậu tò mò hỏi: “Chủ ngọn núi này là người quen của anh à?”

“Ừ.” Dịch Nguyên rũ mắt nhìn ngọn lửa nhảy nhót trước mặt, vẻ mặt đượm buồn, khẽ nói, “Trước đây nó là của anh Tư Kỳ. Anh ấy… là một người anh mà tôi rất kính trọng.”

“Trước đây? Vậy bây giờ nó là của ai?” Ngừng một lát, Lâm Minh Viễn lại hỏi, “Anh ấy… là anh họ của anh à?”

Dịch Nguyên lắc đầu, nói: “Không phải, chỉ là chơi chung từ nhỏ tới lớn. Xem như anh trai thôi.” Đoạn, hắn quay sang cười hỏi, “Cục cưng à, không phải là cậu đang ghen đó chứ?”

Không đợi cậu phản ứng, hắn nói: “Đừng ghen tị với anh ấy.”

Dịch Nguyên nhìn lên bầu trời đầy sao, thở hắt ra một hơi nặng nề: “Bởi vì anh ấy đã không còn trên thế gian này nữa rồi.”

Nghe xong, Lâm Minh Viễn liền ngây người.

Dịch Nguyên nói: “Hồi anh Tư Kỳ còn sống, đám bọn tôi hay chạy tới đây chơi lắm. Từ lúc anh ấy mất, bọn tôi không còn đến đây nữa. Sợ đến đây rồi, nhìn thấy cảnh còn người mất, chịu không nổi.” Im lặng chốc lát, hắn lẩm bẩm, “Chắc hắn cũng thế.”

Lâm Minh Viễn hỏi: “Hắn?”

Dịch Nguyên buột miệng nói: “Ngụy Tư Thần…” Hắn hơi khựng lại chốc lát, biết mình lỡ nhắc tới người đã nhận nhầm cậu thành Hoa Phong Nhã. Nhưng vẫn tỏ ra bình thường như không có gì, nói tiếp, “Hắn là em trai của anh Tư Kỳ.”

Lâm Minh Viễn thoáng sượng mặt chốc lát. Rất nhanh sau đó cũng coi như không có gì, tỏ ra bình thường, hỏi: “Sao anh ấy mất vậy?”

Dịch Nguyên nói: “Gặp tai nạn.”

Lâm Minh Viễn im lặng. Bà nội và Tiểu An cũng vậy…

Cả hai người đều không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, ngồi bần thần hồi lâu mà không nói gì.

Lâm Minh Viễn tựa đầu vào vai Dịch Nguyên, dùng tay còn lại của mình ôm lấy cánh tay hắn. Dịch Nguyên quay qua rũ mắt nhìn cậu, cũng siết chặt lấy bàn tay cậu ở trong chăn. Hắn hôn lên đỉnh đầu cậu một cái, rồi gối mặt mình lên đầu cậu, cười bảo.

“Ôi, toàn là mùi thịt nướng.”

Lâm Minh Viễn ngửi ngửi tay áo mình: “Đệt, tôi đi tắm đây.”

Đợi Dịch Nguyên tắm xong vui vẻ chui vào lều. Lâm Minh Viễn đã ngủ say như chết trong ổ chăn.

Hắn chưng hửng nhìn cậu chốc lát, rồi nhào tới túm chăn giật ra: “Dậy dậy!”

“Dậy, Lâm Minh Viễn, cậu mau dậy cho tôi!”

Lay như điên hồi lâu, vậy mà Lâm Minh Viễn vẫn nằm im bất động. Hắn cúi xuống nhìn đũng quần đã dựng lều của mình. Tức đến bật cười.

Đệt…

Cmn, biết thế hắn đã đi tắm trước rồi. Tốt, bây giờ phải tự dập lửa… cái lông á!

Cho cậu ngủ nửa ngày trời trên xe là để tối nay làm trong lều với tôi. Chứ không phải để cậu nằm như heo chết thế này!

Lâm Minh Viễn, cậu nghĩ tôi sẽ bỏ qua dễ dàng như vậy sao?

Dịch Nguyên suy nghĩ một chút, rồi thô bạo tắt đèn dầu. Hắn chui vào giữa hai chân Lâm Minh Viễn. Lần mò trong bóng tối kéo quần cậu xuống. Lôi vật mềm nhũn rũ rượi kia của cậu ra, cúi đầu liếm lên.

Đầu lưỡi linh hoạt hệt như con rắn, bò trườn xung quanh nơi nhạy cảm của Lâm Minh Viễn. Đầu ngón tay cũng không ngừng xoa nắn mân mê hai hòn ngọc. Chốc chốc lại mút vào đầu khấc rồi nhả ra.

Dưới sự kích thích, bụng dưới Lâm Minh Viễn thít chặt lại. dương v*t mềm rũ thiếu sức sống dần xảy ra biến hóa, bắt đầu thức tỉnh. Mỗi lần Dịch Nguyên liếm, nó lại phình to ra thêm một vòng. Mỗi lần hắn mút vào, nó lại dài ra thêm một đoạn. Từ từ hăng hái mà dựng đứng lên.



Trong khi chủ nhân vẫn còn đang say giấc nồng, thì nó đã tỉnh dậy làm “việc riêng”.

Dịch Nguyên cảm thấy thú vị. Vốn định thổi kèn cho đến khi Lâm Minh Viễn tỉnh, rồi giả vờ cắt ngang cuộc vui mà đi ngủ để trêu cậu. Nhưng tới đây hắn bỗng đổi ý, cởi sạch quần áo của mình. Sau đó lấy bôi trơn ra đổ lên tay, tự nới rộng của mình rồi thoa lên cho cậu.

Xong xuôi, hắn trần truồng ngồi lên bụng Lâm Minh Viễn, nắm lấy dương v*t của cậu nhét vào.

“Ưm…”

Dịch Nguyên nhíu mày, chịu đựng bị vật to lớn kia chèn ép.

Của Lâm Minh Viễn lớn không thua gì hắn. Thành thử, dù nơi này đã làm qua nhiều lần, nhưng mỗi lần bắt đầu đâm vào đều gặp chút khó khăn. Nếu kích cỡ nhỏ xinh như mấy bạn giường khác của hắn, thì lúc vào hẳn là sẽ rất dễ dàng. Trôi tuốt tuồn tuột, không đến nỗi phải căng cơ đít gồng cơ mông như thế này.

Cơ mà, về mặt thị giác. Lúc lâm trận bị đâm thì hàng khủng trông dâm hơn và vào được sâu hơn. Cho nên mang lại cảm giác hưng phấn kích thích nhiều hơn hẳn.

Cuối cùng cũng đi vào hết chiều dài. Dịch Nguyên thả lỏng, thở ra một hơi. Đợi thích ứng rồi, mới bắt đầu cử động.

Hắn chống tay lên bụng cậu, nhấc mông lên nhả ra phân nửa chiều dài, sau đó hạ mông nuốt xuống đến tận gốc. Bôi trơn ướt át chảy ra từ nơi kết hợp của hai người. Phát ra âm thanh lép nhép mờ ám.

Bởi vì đang trong lều không có cách âm như ở nhà. Mà bên ngoài cách lều của bọn họ khoảng năm bước chân, có vệ sĩ thay phiên canh gác. Dịch Nguyên cố kìm nén tiếng rên rỉ, chậm rãi nhún nhả nhịp nhàng.

Tuyến tiền liệt liên tục bị đầu khấc chui ra chui vào ma sát. Nhanh chóng truyền đến cảm giác sung sướng tê dại. Hắn mơ màng ngửa đầu thở dốc. Túm lấy tay Lâm Minh Viễn đang ngủ say, dùng bàn tay cậu bao bọc lấy dương v*t đang cương cứng của mình. Làm động tác thủ dâm, tuốt lên tuốt xuống.

Hắn nhíu mày cắn môi, nặng nề thở dốc.

“Haaa… haaa… haaaa…”

Lâm Minh Viễn bị hắn mút liếm chơi đùa. Sử dụng cậu để làm đủ trò nhằm thỏa mãn dục vọng của bản thân. Vậy mà cậu vẫn chưa tỉnh.

Không biết là cậu mơ thấy ác mộng hay gì, mà hàng lông mày hơi chau lại. Nhịp thở dần trở nên nặng nề gấp gáp. Bụng dưới phập phồng rồi thít chặt.

Rõ ràng là làm tình với một người đang ngủ say như chết. Nhưng Dịch Nguyên lại cảm thấy kích thích một cách khó hiểu. Hắn tăng nhanh tốc độ, điên cuồng nhún trên bụng Lâm Minh Viễn.

“Haa haaa haaa ưm… ha, haaa haaa haaa…”

Phía dưới nuốt nhả mỗi lúc một nhanh, lực độ càng lúc càng mạnh. Nhún tới mức, nhún tỉnh Lâm Minh Viễn đang ngủ say bên dưới.

Lâm Minh Viễn vừa mở đôi mắt nhập nhèm. Kinh hãi phát hiện ra có ai đó đang cưỡi lên người mình. Hạ thân cũng bị người kia nhét vào cơ thể, coi cậu như đồ chơi tình dục mà điên cuồng nhún nhả. Phát ra tiếng nước lép nhép xen lẫn tiếng va chạm da thịt khe khẽ. Lại còn thở dốc ồ ồ.

Mặc dù không biết đó là ai, thế nhưng khoái cảm tê dại nửa thân dưới truyền đến, Lâm Minh Viễn không cách nào ngăn được. Cậu vừa tức giận vừa cảm thấy tội lỗi.

Sau một giây đứng hình vì hoảng sợ. Lâm Minh Viễn mới phản ứng lại. Cậu hơi nhổm dậy, đẩy đầu gối người kia ra. Vừa định la lên, lập tức bị người kia bịt miệng ấn đầu xuống gối nằm. Tay còn lại khóa chặt hai cổ tay cậu lên trên đỉnh đầu.

Lúc bị người kia khống chế, Lâm Minh Viễn liền nhận ra đó là ai. Khi mắt cậu dần quen với bóng tối, khuôn mặt tuấn mỹ kia dần hiện ra rõ ràng.

Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm, không giãy giụa nữa.

Trong lúc hứng tình, Dịch Nguyên định nói “Cậu mà dám la lên, tôi sẽ giết cậu”. Hắn muốn chơi roleplay hấp diêm tình thú. Nhưng chợt nhớ ra lần trước cãi nhau, hắn đã cưỡng ép Lâm Minh Viễn. Sợ khơi dậy bóng ma tâm lý của cậu và tiền án của mình. Dịch Nguyên bèn đổi lời, khẽ nói.

“Bên ngoài có vệ sĩ gác đêm, trong lều không có cách âm như ở nhà đâu. Nếu cậu không muốn bị người khác nghe thấy thì đừng phát ra tiếng.”

Chẳng biết có phải Lâm Minh Viễn nghe Dịch Nguyên nói thế thì sinh ra ảo giác hay không. Mà hắn vừa dứt lời, cậu lại loáng thoáng nghe thấy tiếng xì xào nói chuyện của vệ sĩ ở ngoài lều.

Mặc dù không muốn chơi trò mạo hiểm kiểu này. Nhưng súng đã lên nòng, tên đã lên dây, không thể không bắn. Hơn nữa, Dịch Nguyên lại còn đang vui vẻ cưỡi trên người mình. Cậu hơi bất đắc dĩ, gật gật đầu.

Dịch Nguyên nói: “Ngoan lắm.”

Đoạn, hắn thả hai tay cậu ra. Nhưng vẫn bịt kín miệng cậu, tiếp tục nhún.

“Hưm hưmm hưmmm…”

Sau khi tỉnh ngủ, khoái cảm từ bụng dưới truyền tới trở nên mãnh liệt hơn. Tiếng thở dốc bị Dịch Nguyên bịt miệng chặn lại, kẹt ở cuống họng, không thể thoát ra ngoài. Vô tình mang đến loại kích thích khó hiểu. Lâm Minh Viễn nằm dưới thân Dịch Nguyên nhíu mày, túm chặt lấy cổ tay hắn. Chẳng biết là muốn gỡ ra hay là muốn giữ lại.

Dịch Nguyên mơ màng rũ mắt nhìn Lâm Minh Viễn quằn quại phía dưới. Ánh mắt ngấn nước tan rã nhuốm màu tình dục. Hắn nhịn không được, ngắt mạnh lên nụ hoa trên ngực cậu một cái.

“Ưm!”

Lâm Minh Viễn bị ngắt đau kêu lên một tiếng, nước mắt ứa ra. Hang động mềm mại ướt át của Dịch Nguyên đang bao bọc lấy nơi nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu. Liên tục nuốt vào nhả ra, co thắt siết chặt.

Khoái cảm và đau đớn đan xen nhau, muốn rên rỉ nhưng lại sợ bị người khác nghe thấy. Muốn thở dốc nhưng lại bị bàn tay to lớn mạnh mẽ của Dịch Nguyên bịt kín không cho phát ra âm thanh. Biến thành một trận giày vò giữa lý trí và dục vọng. Hồi hộp mà kích thích, hệt như vụng trộm vậy.

Đang nhún nhả ngon lành, đến khi Lâm Minh Viễn sắp ra, Dịch Nguyên đột nhiên ngừng lại. Khoái cảm mất hồn đột nhiên bị cắt ngang. Lâm Minh Viễn khó chịu ưỡn hạ thân, muốn thúc vào. Nhưng Dịch Nguyên đã nhả hết chiều dài rồi ngồi đè xuống bụng dưới của cậu. Lâm Minh Viễn muốn trở mình đè Dịch Nguyên xuống, lại bị hắn dễ dàng dùng cẳng chân khóa cứng hai chân cậu ở bên dưới, làm cậu không sao nhúc nhích được.

Dịch Nguyên có thể cảm giác được dương v*t của cậu đang giật giật, vỗ vỗ vào sau mông mình.

Hắn cười bảo: “Muốn ra à?”

Lồng ngực Lâm Minh Viễn phập phồng, gật gật đầu.

Hắn thả tay, không bịt miệng cậu nữa, nói: “Vậy cầu xin tôi đi. Xin được đâm vào bên trong tôi, xin tôi nhún thật mạnh vào, xin tôi cho cậu ra. Cầu xin tôi đi.”

Dịch Nguyên nhìn Lâm Minh Viễn xấu hổ đến cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên.

Lâm Minh Viễn quẫn bách nói: “Anh… anh…”

Dịch Nguyên hỏi: “Tôi làm sao?”

Cậu lúng túng nắm eo hắn muốn lấy thế đè hắn xuống: “Đừng đùa nữa!”

Dịch Nguyên tăng thêm lực đè chặt Lâm Minh Viễn. Hắn khóa một tay cậu qua bên cạnh, rồi túm lấy bàn tay còn lại của cậu, bao bọc lấy dương v*t của mình. Làm động tác tuốt lên tuốt xuống.

Dịch Nguyên lưu manh không biết ngượng là gì. Hắn dùng tay cậu để thủ dâm. Lại còn không ngừng thở dốc. Cậu cắn môi, xấu hổ đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, mà nghiêng mặt sang một bên.

Dịch Nguyên thở dốc ồ ồ, khàn khàn nói: “Mau… phù, cầu xin tôi đi. Tôi sẽ… ha, làm cho cậu sướng. Haaa… haaa… haaaa…”

Lâm Minh Viễn có thể cảm nhận được nhiệt độ và mạch đập mạnh mẽ từ thứ đó của Dịch Nguyên. Hắn cứ liên tục quyến rũ, thì thầm thở dốc vào tai cậu. Dường như vẫn chưa đủ, hắn còn thổi vô lỗ tai cậu rồi luồn đầu lưỡi ướt át vào, liếm một cái.

Cả người Lâm Minh Viễn liền rụng rời tê dại, mềm nhũn như bị rút hết sức lực. Đầu óc trắng xóa không nghĩ được gì. Phía dưới hưng phấn giật giật ba bốn cái liền. Sắp đạt tới ngưỡng bắn ra nhưng lại chưa đủ để có thể bắn được.

Lần đầu tiên bị rơi vào cảnh ngộ không trên không dưới, tiến thoái lưỡng nan này. Lâm Minh Viễn vừa bứt rứt khó chịu vừa kích thích khó nhịn. Cậu hoàn toàn mất đi lý trí, buột miệng thốt lên.

“Dịch Nguyên, tôi muốn vào. Cho tôi vào đi…”

Dịch Nguyên đạt được mục đích, cười hỏi: “Vào đâu cơ?”

Lâm Minh Viễn trong lúc không tỉnh táo, khàn khàn nói: “Vào bên trong anh. Cầu xin anh cho tôi vào bên trong anh đi. Tôi muốn vào!”

“Ngoan, để tôi thưởng cho cậu.” Đoạn, Dịch Nguyên hôn lên môi cậu một cái, rồi nắm lấy vật thô to đang hưng phấn co giật kia của cậu, nhét vào.

“A…”

Da thịt tiếp xúc thân mật, cảm nhận được sự ma sát và độ ấm của đối phương. Hai người thỏa mãn khẽ rên lên. Dịch Nguyên đã cố nhịn nãy giờ, khoái cảm mãnh liệt truyền tới, khiến hắn không còn tâm trí để tiếp tục trêu đùa cậu nữa. Hắn điên cuồng nhún nhả, chẳng quan tâm bên ngoài có thể sẽ bị người khác nghe thấy âm thanh làm tình dâm đãng ở trong lều.

“Bạch bạch bạch bạch bạch!”

“Hưm hưmmm… ưm, ha haaa haaa haaa…”

Dịch Nguyên rất thích nhìn Lâm Minh Viễn như thế này. Bộ dạng mất khống chế, không thể kháng cự vì bị tình dục chi phối. Mà tất cả khoái cảm và đau đớn của cậu, đều do hắn mang lại.

Cho nên, hắn rất thích dùng tư thế này làm cậu. Khiến cậu vặn vẹo rên rỉ. Khiến cậu không kìm được mà bắn ra.

“Aaaaa…”

Lâm Minh Viễn cuối cùng cũng bắn ra. Tóc tai ướt nhẹp dính vào gò má. Bụng dưới thít chặt co giật hồi lâu. Vậy mà Dịch Nguyên vẫn chưa ra. Hắn mơ màng điên cuồng ngồi cưỡi trên người cậu.

Nhún đến khi dương v*t Lâm Minh Viễn mềm nhũn tuột ra khỏi lỗ nhỏ. Dịch Nguyên mới leo xuống, lột sạch quần áo trên người Lâm Minh Viễn. Hắn quỳ ở giữa hai chân cậu, nắm eo cậu kéo mạnh một cái. Khiến cho nửa người dưới của Lâm Minh Viễn treo cao lên trên đùi hắn, dán sát vào hạ thân đang cương cứng của hắn.

Thấy Dịch Nguyên lấy bôi trơn thoa lên của hắn. Lâm Minh Viễn hơi uể oải, nhưng vẫn hiểu ý mà khép đùi lại, kẹp cho hắn.

Dịch Nguyên ném chai bôi trơn qua một bên, rồi đỡ dương v*t cắm vào.

Hắn ôm hai chân Lâm Minh Viễn gác hết qua vai phải của mình, liên tục thúc tới. Lâm Minh Viễn nằm ngửa bên dưới, nhìn thấy đầu khấc bóng ướt của Dịch Nguyên đang thụt ra thụt vào ở giữa hai bắp đùi mình. Bỗng thấy hơi xấu hổ, cậu nghiêng đầu nhắm mắt, chờ hắn kết thúc.

Thế nhưng Lâm Minh Viễn vừa mới bắn xong, chỗ kia còn đang rất nhạy cảm. Bị dương v*t của Dịch Nguyên cạ tới cạ lui, khiến cho nó lại bắt đầu cương lên. Dịch Nguyên thò tay nắm lấy, vừa thúc vừa tuốt cho cậu.

Hồi lâu sau, Dịch Nguyên rút ra, lật Lâm Minh Viễn lại. Bắt cậu quỳ trên giường, rồi nắm eo cậu tiến vào từ phía sau. Mặc dù chỉ kẹp cho hắn, nhưng mỗi lần dùng tư thế này, cậu vẫn cảm thấy không được tự nhiên.

Lâm Minh Viễn cúi đầu, tự dùng tay tuốt cho mình.



“Anh ngủ tiếp đi, tôi canh chừng thêm một tiếng nữa rồi đi ngủ.”

Kha Ân ngáp một cái, gật đầu nói: “Được, khi nào tới giờ thì gọi tôi dậy đổi ca.”

Đỗ Siêu mặc áo gió ngồi trên ghế, thả bình giữ nhiệt xuống bàn, đáp: “Ừ.”

Ban đầu Đỗ Siêu vốn định trực xong ca của mình rồi thôi. Ai ngờ lúc đến thay ca, vừa mới đặt mông ngồi xuống, lại bất đắc dĩ nghe thấy động tĩnh mờ ám trong lều của Dịch Nguyên. Tiếng thở dốc nín nhịn kéo dài rất lâu. Sau đó là tiếng thì thầm nói gì đó nghe không rõ.

Chuyện tế nhị thế này, ai cũng thấy ngại muốn né đi chỗ khác. Đó là chưa nói tới việc ấy còn khiến mình khó chịu. Nhưng Đỗ Siêu không thể rời vị trí. Nếu cách quá xa lều hoặc đeo tai nghe vào, lỡ gặp phải tình huống nguy hiểm thì sẽ không kịp phản ứng. Anh chỉ có thể tiếp tục ngồi chịu trận, cầu mong họ mau kết thúc.

Ấy thế mà ông trời không chiều lòng người. Hai tiếng đồng hồ trôi qua mà âm thanh mờ ám kia vẫn chưa có dấu hiệu dừng. Ngược lại càng lúc càng to hơn. Tiếng va chạm da thịt bành bạch ướt át. Và lần này nghe rõ được cả tiếng rên rỉ thở dốc nặng nề. Chính là giọng của Lâm Minh Viễn.

Đỗ Siêu không khống chế được nửa thân dưới, bắt đầu cương lên. Anh cảm thấy mình thật giống biến thái. Nghe người ta làm tình vậy mà cũng cương lên được.

Mà đằng này lại còn là người của Dịch Nguyên.

Thế nhưng anh không cách nào ngăn bản thân mình nghĩ đến Lâm Minh Viễn đang quằn quại rên rỉ dưới thân Dịch Nguyên. Hơn nữa, anh còn không biết xấu hổ mà nghĩ, không biết vẻ mặt cậu lúc làm tình trông như thế nào.

Đỗ Siêu mang tâm trạng rối rắm, ngồi trong gió lạnh tự trách mình.

Mãi cho đến khi đổi ca trực rồi mà vẫn chưa kết thúc. Lâm Minh Viễn da mặt mỏng. Lỡ thay ca, Kha Ân hay người khác nghe được thì cậu sẽ rất xấu hổ. Anh đành trực luôn ca của Kha Ân.

Đỗ Siêu châm một điếu thuốc khác. Anh khom lưng chống hai khuỷu tay lên đùi, ngẩn người nhìn mặt đất.

Trong lều lại vang lên tiếng da thịt va chạm dồn dập. Tiếng Dịch Nguyên khàn khàn nói nhỏ gì đó. Chốc lát sau đột nhiên phát ra tiếng tét mông chan chát, tiếp đó là tiếng kêu đau khe khẽ của Lâm Minh Viễn. Rồi tiếng cười trêu chọc của Dịch Nguyên.

Đỗ Siêu nhíu mày phả ra làn khói trắng.

“Nuốt hết đi, liếm sạch vào.”

Tay Đỗ Siêu run lên, tàn thuốc rơi xuống sỏi đá lót dưới chân. Anh hít sâu, dụi tắt điếu thuốc. Ngước nhìn lên bầu trời đêm, rồi thở hắt ra một hơi nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.