Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 10: Đồng tử, mảnh vỡ và cá (4)



Sau đó Gaea quay lại, trên cao nhìn xuống vẫn trầm mặc không nói gì Lý Nhược Quang và Bành Tri Hàn.

“Các người…”

“Cậu định làm gì?” Tô Tuyền không biết lúc nào đứng ở bên cạnh, lúc này mặt hắn lãnh đạm, khí thế băng sơn còn liều mạng hơn yêu khí của Gaea. 

“Tuyền.” Xem ra Tuyền cho Gaea ấn tượng không phải tốt bình thường, Lý Nhược Quang lúc này lại bắt đầu phập phồng trong lòng.

“Tuyền… ”Hình như Gaea cũng có chút do dự, có nên nói nữa hay không.

Là chuyện gì khó mở miệng như vậy?

“Các người không cần lo chuyện này.” Gaea cười cười, Tạ Du vừa đi, hình như lại yêu vài phần, tóm lại chính là không bình thường.

“Không thì trò chơi sẽ không ngừng lại.”

“Ý của cậu là, bởi vì bọn tôi điều tra…” Dưới ánh mắt nhắc nhở của Lý Nhược Quang, Tô Tuyền không nói hết.

“Hic ──” Tiểu Hàn đã bị kích thích rồi.

“Tiểu Hàn tớ không phải ý này!” Tô Tuyền nóng nảy.

Gaea chỉ cúi đầu, nửa ngày, giọng nói đẹp mà lạnh vang lên.

“Là vì tôi.”

Ba người đều nhìn y.

Đã sắp giữa trưa, Gaea đứng ngược sáng, rũ đầu ẩn trong bóng râm, làn da nhợt nhạt lộ ra từ trong ống tay áo màu đen vẫn tỏa ra từng hơi thở yêu mị.

Đột nhiên, y ngẩng đầu, dưới ánh sáng lóe ra đôi mắt đỏ như nước chảy qua, nhưng lại cảm thấy một chút tuyệt vọng.

“Bởi vì tôi phán sai tội, trò chơi bắt đầu rồi.”

Bàn tay thon dài trắng nõn nâng lên, sờ ngực.

“Các cậu tham gia. Người hi sinh sẽ tăng thêm.”

Rồi đi lên trên, ngón tay đưa gần bên môi, nhẹ nhàng hôn.

“Chim sẻ tìm được chim cổ đỏ,

Nhưng hắn là của ta.”

Trong mắt y chứa muôn vàn đau khổ.

“Nhưng tôi không thể động tới chim sẻ.”

“Các cậu hãy bỏ đi!” Bỏ lại những lời này, Gaea đi mất.

Để lại ba người sững sờ.

“ …Cậu nói y có bệnh phải không?” Bành Tri Hàn đã hồi phục lại.

“Không biết, lạ thật, nói nửa ngày, cái gì chim sẻ cổ đỏ.” Lý Nhược Quang gật đầu.

“…” Tô Tuyền không nói chuyện.

“Tuyền, sao ngẩn ra vậy?”

“Mắt ruồi.” Đột nhiên, Tô Tuyền nói một câu như vậy.

“Gì?” Hai người khác ngẩn ra.

“Vừa rồi Gaea nói.” Tô Tuyền giương mắt nhìn lại, cảnh sát đã thanh lý hiện trường, thi thể được khiêng ra, bởi vì tử trạng đáng sợ cho nên bọc rất kín. Nhưng người xem hiếu kỳ vẫn nhiều lần muốn vượt qua dây chăng hiện trường.

“Nhớ đồng dao “Ai giết chim cổ đỏ” không.” Tô Tuyền nói tiếp.

“Đoạn thứ hai hát chính là, ai thấy anh ta chết đi? Là tôi, ruồi nói, dùng đôi mắt nhỏ của tôi, tôi thấy anh ta chết đi.”

Ba người cùng nhau trầm mặc.

“Giống như trong đồng dao.” Lý Nhược Quang mở miệng phá tan trầm mặc.

“Chẳng lẽ là trò chơi giết người phỏng theo đồng dao?” Bành Tri Hàn nghĩ đến thư của Cẩn, và hai chữ trò chơi Gaea luôn treo ở ngoài miệng.

“Không thể nào.” Tô Tuyền lại phủ định như đinh đóng cột. “Đó chẳng qua là hung thủ đánh lừa chúng ta mà thôi.”

“Ừ, rất nhiều trong tiểu thuyết đều viết.” Lý Nhược Quang gật đầu.“Mượn danh nghĩa cái gì đó để giết người, thật ra là có động cơ thực sự.”

“Vậy tại sao Gaea nói như vậy, Cẩn cũng vậy.”

“Tớ cảm giác bọn họ biết hung thủ.” Lý Nhược Quang phán đoán.

“Tớ cũng cảm thấy vậy.” Tô Tuyền trầm tư.

“Vậy tại sao bọn họ không nói còn lòng vòng như vậy.” Bành Tri Hàn cảm thấy cái đầu của mình muốn nổ tung. “Cái gì trò chơi, chim cổ đỏ chứ!”

“Ai da, không nghĩ nữa! Bọn mình về nghỉ ngơi trước đi!” Bành Tri Hàn luôn luôn biết thân thể là vàng, lúc này, càng phải chú ý thân thể.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.