“Mắt ruồi.” Đột nhiên, Tô Tuyền nói một câu như vậy.
“Gì?” Hai người khác ngẩn ra.
“Vừa rồi Gaea nói.” Tô Tuyền giương mắt nhìn lại, cảnh sát đã thanh lý hiện trường, thi thể được khiêng ra, bởi vì tử trạng đáng sợ cho nên bọc rất kín. Nhưng người xem hiếu kỳ vẫn nhiều lần muốn vượt qua dây chăng hiện trường.
“Nhớ đồng dao “Ai giết chim cổ đỏ” không.” Tô Tuyền nói tiếp.
“Đoạn thứ hai hát chính là, ai thấy anh ta chết đi? Là tôi, ruồi nói, dùng đôi mắt nhỏ của tôi, tôi thấy anh ta chết đi.”
Ba người cùng nhau trầm mặc.
“Giống như trong đồng dao.” Lý Nhược Quang mở miệng phá tan trầm mặc.
“Chẳng lẽ là trò chơi giết người phỏng theo đồng dao?” Bành Tri Hàn nghĩ đến thư của Cẩn, và hai chữ trò chơi Gaea luôn treo ở ngoài miệng.
“Không thể nào.” Tô Tuyền lại phủ định như đinh đóng cột. “Đó chẳng qua là hung thủ đánh lừa chúng ta mà thôi.”
“Ừ, rất nhiều trong tiểu thuyết đều viết.” Lý Nhược Quang gật đầu.“Mượn danh nghĩa cái gì đó để giết người, thật ra là có động cơ thực sự.”
“Vậy tại sao Gaea nói như vậy, Cẩn cũng vậy.”
“Tớ cảm giác bọn họ biết hung thủ.” Lý Nhược Quang phán đoán.
“Tớ cũng cảm thấy vậy.” Tô Tuyền trầm tư.
“Vậy tại sao bọn họ không nói còn lòng vòng như vậy.” Bành Tri Hàn cảm thấy cái đầu của mình muốn nổ tung. “Cái gì trò chơi, chim cổ đỏ chứ!”
“Ai da, không nghĩ nữa! Bọn mình về nghỉ ngơi trước đi!” Bành Tri Hàn luôn luôn biết thân thể là vàng, lúc này, càng phải chú ý thân thể.