“Tiểu Hàn.” Đến đồn cảnh sát, Bành Tri Hàn vẫn cúi đầu không nói. Lý Nhược Quang trong lòng khó chịu, nhẹ nhàng gọi nhỏ.
“Ừ?”
“Xốc tinh thần lên nào, không phải nói muốn tìm ra hung thủ sao?” Lý Nhược Quang vỗ vai nhỏ.
Ngẩng đầu nhìn Lý Nhược Quang cũng tinh thần mỏi mệt, Bành Tri Hàn chỉ cảm thấy một dòng dòng nước ấm chảy qua trong lòng.
“Ừ.”
Mở miệng định nói thêm thì bị một giọng nói sáng cắt đứt.
“Xin hỏi có cô Bành Tri Hàn ở đây không?”
“A có ạ!”
Trước mặt là một người đàn ông tuổi trẻ dễ nhìn, dáng người khôi ngô, khéo làm căng bộ cảnh phục trông mới tinh, mày rậm mắt to, trên khuôn mặt có thể nói là anh tuấn đầy tinh thần.
“Tra hỏi cứ thoải mái, xin theo tôi.”
Luôn không thể cự tuyệt soái ca Bành Tri Hàn ngoan ngoãn theo anh cảnh sát đi vào hành lang dài, vừa đi còn vừa ngốc ngốc nhìn đôi vai rộng lớn và eo lưng rắn chắc của hắn.
Rõ là một anh đẹp trai thành thục đầy đàn ông! Tiểu Quang còn kém xa với ảnh, như là chàng trai vậy.
Không khỏi thầm so sánh trong lòng, ánh mắt cũng không quên liếc tới liếc lui tìm thêm anh nào đẹp trai.
“Ai, phiền phức quá, xác chết bị lột da còn chưa có tiến triển, lại tới một cái không có mắt nữa.”
Hai cảnh sát đi qua đang nói chuyện phiếm, ừm, thấp quá, không đủ đẹp.
“Đúng vậy, gần đây biến thái giết người đúng là nhiều!”
“Xem, là lính mới Tần Thiên, đúng là xeo xủi ha, mới vừa vào đã bị điều đi tra vụ giết người lột da.”
“Thì bởi vì không có người chứ sao. Vụ mất tích liên hoàn năm ngoái, sau đó tìm được chú không biết, cả ngón tay cũng bị cắt thành từng khúc từng khúc, không ai là nguyên vẹn… ”
“… Thôi anh đừng nói nữa! Cả một tổ đều tinh thần thất thường.”
“Ài… Chú nói thế giới này làm sao vậy chứ.”
Lòng chỉ lo quan sát bóng dáng anh đẹp trai gợi cảm trước mắt, Bành Tri Hàn hoàn toàn không để ý nội dung tán gẫu của người khác.
“Là nơi này.” Đến một phòng cuối hành lang, anh cảnh sát đẹp trai cười tỏa nắng.
“À vâng.” Lưu luyến nhìn anh cảnh sát đi xa, Bành Tri Hàn bước vào phòng.
Tra hỏi không có gì đặc biệt, bởi vì xác định thời gian dì Trần tử vong là nửa đêm khoảng 12h đến 2h, cho nên bọn họ chỉ hỏi những câu theo phép với Bành Tri Hàn mà thôi. Mà Bành Tri Hàn cũng không nói chuyện Cẩn ra, chỉ nói là muốn đi tìm nhà vân vân.
Kết thúc tra hỏi đi ra, Lý Nhược Quang và Tô Tuyền đều không ở đấy, chắc là đi phòng khác tra hỏi.
Không khỏi nhìn xung quanh, hi vọng nhìn thấy anh đẹp trai vừa rồi.
Đúng là hơi bị đẹp trai! Ngay cả Tạ Du cũng không có sự gợi cảm thành thục đàn ông này đâu.
Tiếc là anh cảnh sát không xuất hiện nữa…
“Thôi… ” Bĩu môi, Bành Tri Hàn lấy tấm ảnh chụp cô gái từ trong túi ra xem.
Vẫn đẹp vậy, tóc đen, da tuyết, răng như trân châu, giờ lại cho người ta cảm giác vô cùng âm trầm.
“Thật là cô sao?” Không kiềm được tự lẩm bẩm với bức ảnh.
Đang ngẩn người nên không phát hiện một cái bóng đã đi tới bên cạnh, ngay sau đó, tấm ảnh từ trong tay bị cướp đi.
“Làm gì vậy?” Bành Tri Hàn quay đầu.
Đối diện khuôn mặt kinh sợ của tên con trai.
“Tấm ảnh này cô lấy từ đâu!”
Nét mặt vặn vẹo, kinh khủng, chưa từng có trên khuôn mặt luôn lưu manh vô lại. Ngay cả lúc bị Gaea cưỡng bức cũng không thấy.
“Tạ Du?”
“Cô lấy được tấm ảnh này từ đâu! Cô nói đi!”
Mất đi nụ cười ngày thường, mặt Tạ Du gần như dữ tợn.
Giống như là nhìn thấy thứ gì đó kinh khủng vậy.
Sửng sốt nửa ngày, Bành Tri Hàn mới phản ứng lại.
“Cậu hung dữ vậy làm gì?” Cô Bành nhanh chóng khôi phục lại phản kích. “Liên quan gì tới cậu!”
“Sao lại không liên quan tới tôi! Cô ta là… ”
Như là ý thức được gì, Tạ Du đột nhiên ngừng lại. Bành Tri Hàn lúc này mới chú ý tới phía sau hắn còn có hai mĩ nam đi theo, hoàn toàn khác hai người hôm qua.
“Tiểu Hàn sao vậy?” Lý Nhược Quang và Tô Tuyền phía trong đi ra.
“Cậu ta lấy bức ảnh.” Bành Tri Hàn chỉ Tạ Du.
Nhìn thấy người đến càng nhiều, Tạ Du lại khôi phục đại thiếu đa tình vạn năm không đổi, cười như trào phúng.
“Tôi cầm chính là của tôi.”
“Cậu nói cái gì?” Bành Tri Hàn mở to mắt, sao lại có kẻ không biết xấu hổ như thế.
“Dù sao thì mấy người cũng không phải lấy từ con đường chính đáng.” Tạ Du mặt không đứng đắn, nghiêng đầu cười không ngừng. Sau đó nghiêm túc nhìn tấm ảnh trong tay, xem xong tự nhiên bỏ vào túi.
Đột nhiên một bàn tay thon dài bên cạnh vươn ra lấy lại tấm ảnh.
Là Tô Tuyền.
“Tạ Du.” Giọng nói đầy uy hiếp, Tô Tuyền nhìn Tạ Du cao ngang mình.
“Tấm ảnh này là Cẩn để lại cho bọn tôi. Xin lỗi, di vật của bạn thân, thứ không thể đưa.”
“Cái gì?” Dường như là bị Tô Tuyền như băng sơn đè ép, Tạ Du hơi thất thần.“Cẩn để lại cho mấy người?”
“Đúng vậy.” Tô Tuyền mỉm cười.
“Hahaha ── hahaha ──” Ai ngờ Tạ Du đột nhiên cười, như nghe chuyện vô cùng buồn cười vậy. “Cẩn sẽ đưa ảnh Sa… na cho người khác? Đừng nói đùa nữa, nhất định là các người tự lấy nó.”
Sa… na?
Bành Tri Hàn lắc đầu, đây là gì, cách đọc thật kì lạ.
“Cậu biết cô gái này?” Bành Tri Hàn truy hỏi.
Nheo mắt, Tạ Du không đáp lại, như đang tự hỏi gì đấy.
“Thôi, muốn lấy tấm ảnh rách đó mấy người cứ lấy đi. Dù sao các người cũng không làm gì được.” Vừa cười lên hàm răng Tạ Du trắng sáng. “Lấy ảnh người chết làm tranh đầu giường thưởng thức cũng không tệ!”
“Người chết?” Tô Tuyền nhíu mày.
“Cậu nói người trong ảnh này đã chết?” Bành Tri Hàn cũng ngạc nhiên.
“Đúng vậy, sao vậy?” Tạ Du nghiêng đầu, đôi mắt đào hoa chớp chớp.“Các người tưởng cô gái này còn sống, muốn tìm cổ làm bạn gái sao?”