“Không ──” Một tràng tê tâm liệt phế vang lên, một bóng người màu trắng xông lên, đâm Gaea đang hơi giơ súng.
“!” Như đột nhiên ý thức được còn có người tồn tại Gaea mở to mắt, nhìn Tạ Cẩn ngăn cản hành động của y.
“Không, Gaea, đừng giết hắn!” Ôm chân dài Gaea, Tạ Cẩn lớn tiếng hô.
“Cậu đang nói cái gì?” Nghiêng người, muốn tránh thoát thân thể gầy yếu, Gaea mặt lạnh nhạt.
“Đừng giết anh ấy, đừng giết Du!” Nhắm chặt hai mắt, Tạ Cẩn như muốn phun ra mọi không khí vậy, mặt đỏ bừng lên. “Đừng giết anh ấy! Không phải anh ấy làm! Không phải anh ấy làm ──”
Kêu lung tung lộn xộn, nhưng Gaea lại nháy mắt hiểu rõ ý nghĩa trong đó. Đột nhiên cúi lưng, túm áo Tạ Cẩn.
“Cậu nói cái gì!”
Tiếng la to rần trời, Tạ Cẩn chỉ cảm thấy hai tai ong ong, tư duy đều bị cắt đứt.
“Nói mau! Cậu vừa rồi nói là ý gì!”
Gaea mặt lạnh giá, hai mắt nhìn chằm chằm thiếu niên gầy yếu trước mắt. Hoàn toàn không giống nét mặt điên cuồng khi nhìn Tạ Du.
Sự điên cuồng đó, chỉ vì Tạ Du mới có.
Không biết vì sao, trong đầu đột nhiên chợt lóe ý nghĩ như vậy. Tạ Cẩn không khỏi nở nụ cười.
“Ha ── lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn em thế này.”
Bị sự đau thương trong câu này chấn động, Gaea dừng lại.
“Không phải Du làm, từ đầu tới cuối đều không phải.” Đột nhiên thấy mình thật khốc liệt, Nhưng Tạ Cẩn vẫn cười, vừa nhìn con người đẹp ấy vừa nói.
“Là em.”
Trên mặt Gaea vẫn thật bình tĩnh, bình tĩnh đến không một chút biểu tình, cũng hoàn toàn nhìn không ra suy nghĩ của y.
“Savannah uống say, em ấy nhầm em với Du.” Cuộc đời lần đầu tiên bình tĩnh trước khuôn mặt đẹp tinh xảo thế này, Tạ Cẩn như đã trút bỏ tất cả gánh nặng, tiếp tục chầm chậm nói. “Đứa trẻ trong bụng Savannah là của em, từ đầu tới cuối, Du không hề chạm vào em ấy.”
Sức lực trên người đột nhiên lỏng, Gaea nâng lên eo, chậm rãi đứng thẳng người.
“Du nhìn thấy mặt của em liền hiểu rõ, sau đó, ảnh gánh mọi tội lỗi của em.” Tiếp tục tàn nhẫn nói, Tạ Cẩn không khỏi có loại khoái cảm trả thù, cái cảm giác này, trước kia luôn luôn đều chưa từng trải nghiệm.
Gaea à Gaea, nếu anh chú ý em thêm một chút, không chừng sẽ phát hiện chân tướng mọi việc chăng?
“Là vậy à…” Vẫn bình tĩnh Gaea, đột nhiên nói chuyện.
“Anh… ” Tạ Cẩn tim đột nhiên xoắn lại. Gaea bình thản như thế, hoàn toàn vượt mong đợi của cậu.
“Tôi thế nào?” Ngẩng đầu lên, hình dáng đường nét đẹp đẽ ở trong tuyết tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Nghiêng mắt ngắm Tạ Cẩn, không ngờ Gaea toét miệng nở nụ cười.
“Hóa ra chúng ta đều có tội.”
Mở to mắt, cái khoái cảm này dần dần rút đi, Tạ Cẩn đột nhiên cảm giác trên người lạnh lẽo và ngột ngạt, sắp hít thở không thông.
“Bởi vì yêu mà sinh tội, bởi vì trách nhiệm mà sinh tội.” Gaea chỉ tiếp tục nói.
“Tạ Du à Tạ Du, em thật sự là một người anh tốt, vì em trai, làm cho tình yêu của tôi với em đau đớn như thế.”
Nhìn vẫn đang hôn mê Tạ Du, Gaea cười đến hình như càng vui vẻ hơn.
“Mà thôi đấy cũng là anh đáng đời không phải sao? Tôi gặp được em liền điên cuồng, ngay cả phần mộ của em gái, cũng làm bẩn.”
Cúi đầu, nhìn về phía tấm mộ đá cẩm thạch nho nhỏ.
“Còn có cậu, Cẩn. Hôm nay tôi mới biết được, hóa ra cậu yêu tôi.”
Như tự giễu tiếp tục cười, Gaea nâng tay lên, phủi đi tuyết đã đọng trên người.
“Cho nên, chúng ta đều là kẻ có tội.”
“Savannah, chính là vật hi sinh của tội lỗi chúng ta!”
Tuyết, trắng tinh mà lành lạnh. Luôn yên lặng rơi xuống, lẳng lặng lướt qua những dơ bẩn dưới mặt đất này.
Mà tội của chúng ta, trong tuyết rơi không ngừng này lại sắc sâu, bi thương như thế.
“Cẩn.” Sau sự trầm mặc thật dài, Gaea mỉm cười, y dùng giọng nói như kim loại khẽ gọi tên Tạ Cẩn.
Tạ Cẩn đã hoàn toàn rơi vào vực sâu đau khổ và kiềm nén đã không thể trả lời, chỉ có thể phát ra những tiếng nhỏ run rẩy.
“Ga… ”
“Cậu biết không?” Không đợi Tạ Cẩn khàn khàn nói xong, Gaea cười đến như nữ yêu trong biển, yêu mỵ tuyệt diễm.
“Thật ra vừa rồi tôi không muốn giết Du.”
Dừng một chút, đôi mắt đỏ tươi chuyển về phía vẫn đang hôn mê Tạ Du.
“Em ấy là tất cả của tôi, tôi giết ai cũng không thể giết em ấy được.”
Hoàn toàn không thể nói theo, Tạ Cẩn chỉ có thể mờ mịt nhìn y, kiềm chế, không chạy trốn từ bên cạnh mỹ nhân yêu dị này.
“Tôi muốn giết… ”
Ngừng cười, Gaea mặt vô cùng bình tĩnh.
Tuyết rơi lác đác vẫn không ngừng khẽ vuốt hai má y, không biết vì sao, y đứng trong màn tuyết, trông có chút ưu thương.
“Là tôi… ”
Mùa đông ở Maistone, vì sao, luôn là bi thương đến thế.
Thật dày tuyết phủ đầy mặt đất như là muốn che dấu mọi tội ác, và ưu sầu.
Lẳng lặng, lẳng lặng, những bông tuyết đa giác nho nhỏ theo gió bay khắp muôn nơi.
Nhưng mà, thật sự có thể che dấu được sao?
Giống như nói dối vậy.
Lời nói dối mặc kệ là ý tốt, hay là ý xấu, chỉ cần vừa ra khỏi miệng, cũng đã thành tổn thương. Mặc kệ là kẻ vì người quan trọng mà đi lừa dối người khác, hay là người bởi vì gây ra tội vẫn muốn tiếp tục tổn thương người khác.
Chẳng lẽ, bởi vì yêu, là có thể lừa dối sao?
Chẳng lẽ, bởi vì lỗi lầm, nhất định phải bị tổn thương sao?
Tuyết ơi tuyết, cứ rơi tiếp nữa đi.
Dù có yêu nhiều đến mấy, sâu đến mấy, cũng không thể nào bù đắp lại, sự đau đớn sâu tận xương tủy này.
Không thể nào bù đắp lại.
Tội của tôi, thật sự nặng như vậy sao? Nặng đến nỗi em phải lừa tôi, lừa chính em, làm tổn thương tình yêu của chúng ta sao? Tại sao không nói rõ ràng, sau đó, cho tôi một cơ hội bù đắp chứ?
Những lời thì thầm nho nhỏ đấy, bay tan trong gió.
Không biết, không biết ── quạ bị dọa sợ kêu ầm lên.