Dùng sức tách bỏ ra hai người nắm mình, Tạ Du hét to, chấn động đến tim Bành Tri Hàn nhảy dựng.
Ngẩng đầu, đầu tiên là nhìn Tô Tuyền rồi nhìn Gaea, sau đó Tạ Du từ trong túi áo lấy ra một tấm ảnh.
“Tất phạt tội ta sao?” Thấp giọng đọc chữ trên ảnh, trong mắt Tạ Du đột nhiên chợt lóe sắc thái kỳ dị. “Hahahaha ──”
Ngửa mặt lên trời cười dài, tiếng cười hắn thê lương đến nhường nào, người có mặt ở đây không ai không kinh hãi.
“Hừ, đến đây đi, giờ tôi còn gì nữa mà mất.” Khóe môi cong lên, tất cả biến trở lại Tạ Du anh tuấn tiêu sái trước kia. Hắn nghiêng người, nhìn thẳng sắc mặt đã có chút tái nhợt Gaea.
“Tôi đi đây. Tôi không có hứng thú chơi với anh nữa.”
Vẫn duy trì mỉm cười, Tạ Du chầm chậm nói.
“Nhiều năm như vậy, tôi cũng chán rồi.”
Đôi mắt của Gaea dường như sắp thoát ra hốc mắt, môi lại vẫn mím chặt, nhưng vẫn giữ biểu tình như vậy, nhìn chàng trai mỉm cười với y.
“Lời tôi nói buổi sáng.” Dường như không muốn nhìn thấy gương mặt mĩ lệ lại mất đi huyết sắc nữa, Tạ Du mắt nhìn biển cả xanh biếc xa xa. Mặt trời đã lên tít trên cao, chấm chấm màu vàng, bay múa trên mặt biển xanh lục.“Xin lỗi, không tính nữa.”
“Thật ra tôi chỉ muốn tìm an ủi mà thôi.” Hình như khó thể nói ra câu kế tiếp, Tạ Du lấy tay đè ngực. “Anh cũng biết, tôi không có gì cả.”
Gaea vẫn không nhúc nhích, khuôn mặt đã hoàn toàn trắng bệch. Nhưng ánh mắt y nhìn bóng dáng Tạ Du, lại đầy dịu dàng và thương tiếc.
“Nghĩ thông suốt thì tất cả đều bỏ xuống.” Vẫn giữ tư thế nhìn lên bầu trời, Tạ Du đưa lưng về phía mọi người.“Tôi vẫn thích một mình, không trói buộc.”
Không ai nói chuyện, không một ai. Bành Tri Hàn cũng thấy rất kỳ quái, có nhiều vấn đề như vậy muốn hỏi, có nhiều chân tướng muốn biết. Nhưng vì sao, lại hoàn toàn không thể hỏi ra chứ? Từ trên người Tạ Du và Gaea, tỏa ra nồng đậm bi thương và tuyệt vọng bao phủ mỗi người nơi này.
“Thật xin lỗi, trước giờ tôi không hề yêu anh.” Không quay đầu, Tạ Du thấp giọng tiếp tục nói. Sau đó, hắn cất bước.
“Tôi đi đây, không gặp lại nữa!”
“Thật à? Em lại muốn vì cái em gọi là trách nhiệm, sau đó vứt bỏ anh sao?” Giọng nói đẹp mà lạnh đột nhiên vang lên, môi mỏng khẽ nhúc nhích, vẫn trầm mặc Gaea mở miệng.
Cả người chấn động, Tạ Du dừng chận.
Không ai nói chuyện, bên tai không ngừng vang vọng, chỉ là tiếng sóng biển nhẹ nhàng cọ rửa bờ cát trắng tinh.
Sau một lúc lâu, Tạ Du động.
“Không, tôi chỉ không muốn gặp lại anh mà thôi.” Giọng điệu bình tĩnh vang lên, không một kẽ hở.
Rồi không hề quay đầu lại, bóng người anh tuấn thon dài chậm rãi đi xa. Mặc kệ ánh mắt dịu dàng mà tuyệt vọng ấy đuổi theo hắn.
“Khoan đã!” Tô Tuyền đầu tiên phản ứng lại, định đuổi theo thì bị một cánh tay hữu lực thon dài giữ chặt.
Gaea vẫn mặt trắng bệch như đã không có hồn phách, hơi thở yêu mỵ trước kia hoàn toàn biến mất. Như là Tạ Du đã mang đi tất cả của y, còn lại, chỉ là một cái xác mà thôi.
“Để hắn đi.”
Giọng nói khàn khàn, cũng mất đi sức hấp dẫn ngày xưa.
“Cậu…” Tô Tuyền sửng sốt, nhìn Gaea cao không khác gì hắn lắm.
“Cái này, cậu vừa lòng đi.” Người phía sau không nhìn hắn, ánh mắt đã sớm rơi xuống chân trời xa xôi. “Cậu vừa lòng rồi đi!”
Giọng nói bình tĩnh đến không chút gợn sóng nhưng khiến người nghe cảm thấy thê lương và đau lòng vô cùng.
Ngừng lại một chút, y thả tay Tô Tuyền. Quay đầu nhìn nhóm Chaos phía sau từ đầu tới đuôi không dám lên tiếng một cái, rồi quay đầu rồi nhìn phương xa.
“Cậu vừa lòng rồi đi, đây chính là kết quả cậu muốn đi!” Tô Tuyền nghe mở to hai mắt, mở miệng muốn nói, lại bởi Gaea kế tiếp nói mà nuốt vào. “Đã bảo đừng tiếp tục lại vẫn tiếp tục. Chẳng lẽ tổn thương tôi, cậu liền vui như vậy sao?”
“Tôi…” Tô Tuyền chỉ cảm thấy trong lòng đè một tảng đá, chuyện phát triển đã hoàn toàn ra ngoài dự kiến của hắn. Hắn quay đầu, phía sau Lý Nhược Quang đang nhìn tuyệt vọng Gaea, trong mắt là đồng cảm và cảm thông.
“Ha, tùy cậu đi.” Cười lạnh một tiếng, Gaea tiếp tục nói.“Dù sao tôi đã chết, cậu có nghĩ thế nào, cũng tùy cậu.”
Nói xong y cứ vậy, mặt không chút thay đổi rời đi. Để lại ba người và nhóm Chaos lẳng lặng đứng trên bờ cát.