Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 53: Không muốn nhìn thấy, không thể nhìn thấy nữa (5)



Thiếu niên mặt đỏ hồng nói thích mình, giờ quay lưng lại sửa soạn hành lý, mà mình chỉ có thể trơ mắt nhìn một câu cũng không nói ra được?

“Không được! Tớ sẽ không để cậu đi!” Tô Tuyền xông lên liền kéo Lý Nhược Quang lại. “Tiểu Quang tớ đều vì cậu, sao cậu không thể hiểu chứ!”

“Vì tôi, vì tôi, cái gì cũng là vì tôi!” Đang nổi nóng Lý Nhược Quang nói không suy nghĩ, nói ra mấy câu bình thường sẽ không nói. “Vì tôi cậu có thể lợi dụng Tiểu Nghiên sao! Vì tôi cậu có thể lừa mẹ tôi đúng không! Vì tôi cái gì cũng có thể làm, vậy sau này có phải vì tôi mà cậu giết người không?”

Từng chữ từng chữ giống như kim châm đâm vào tim Tô Tuyền, những chuyện cũ không hay từng cái dâng lên, ánh mắt trách cứ và đau khổ của Tô Nghiên lại hiện ngay trước mắt. Khuôn mặt nháy mắt nhăn lại, Tô Tuyền túm Lý Nhược Quang, đẩy cậu lên tường, cánh tay tuyết trắng ghìm chặt hai tay cậu lên đầu, đôi mắt đen mảnh dài nheo lại nhìn chằm chằm Lý Nhược Quang.

“Đúng vậy, vì cậu tớ có thể chẳng quan tâm lợi dụng chị họ, vì cậu tớ có thể tùy tiện nói dối, vì cậu tớ có thể cứng rắn quyết tâm đi hỏi Tạ Du. Tớ nói cho cậu, Lý Nhược Quang, tớ vì cậu, quả thật cái gì cũng có thể làm.”

Tới gần, liếm đôi môi thiếu niên nhất thời bị hoảng sợ.

“Dù bảo tớ đi giết người thì sao?” Môi hồng kiều diễm, trong mắt như có ngọn lửa cháy bừng, Tô Tuyền người đẹp lạnh giá giờ hoàn toàn nóng nảy và dữ dội. “Vì cậu, giết vài người có là gì.”

Hôn lên môi thiếu niên trước mắt, dùng thân thể kìm cậu giãy dụa. Trong lúc môi lưỡi quấn quýt, Tô Tuyền mơ hồ không rõ nói.

“Cậu đừng tưởng rời đi tớ. Đây chính là cậu lựa chọn, cậu không có đường lui đâu.”

“Ủa, hóa ra Thea cũng cận 6 độ à?” Bành Tri Hàn và Thea vừa trò chuyện vừa đi tới dưới lầu chung cư.

“Đúng vậy, cũng bình thường không chú ý lắm.” Đẩy kính mắt, Thea cười trả lời.

“Tớ cũng vậy! Nhưng tớ luôn mang kính sát tròng, cho nên người khác không phát hiện haha!” Thè lưỡi, Bành Tri Hàn ngượng ngùng cười.

“Tớ cũng mang, nhưng không thoải mái lắm nên rất ít mang.”

“Mang riết là quen thôi.” Bành Tri Hàn nhìn cầu thang dưới chân. “Nhưng tớ rất thích đọc sách, mỗi ngày chơi máy tính. Cho nên mắt ngày càng tệ rồi.”

“Vậy cậu bình thường thích xem sách gì!”Thea hình như có hứng thú.

“Võ hiệp. Long Hổ náo giang hồ hệ liệt gần đây Hoa Nguyệt Tàn viết có xem chưa? Tớ rất thích Phó Trùng Nhi, dễ thương đáng yêu lắm!”

“Tớ có xem bộ này!” Thea vỗ tay. “Lý Nhược Giao với Phó Trùng Nhi đúng là một đôi dở hơi!”

“Không sai không sai, a, đến rồi.” Phát hiện về đến nhà, Bành Tri Hàn cười vừa nói với Thea vừa mở cửa ra.

Hai bóng người quấn quýt nhau xuất hiện ngay trước mắt.

Tô Tuyền đè Lý Nhược Quang lên tường, đang hung hăng hôn cậu. Cả phòng khách đều vang vọng, tiếng môi lưỡi hai người dây dưa nhau phát ra.

“A!” Bành Tri Hàn và Thea đều ngẩn ra.

Âm thanh lạ làm Tô Tuyền chú ý, hắn xoay người, nhìn thấy hai người trợn mắt há hốc mồm, không khỏi thả lỏng.

“Tiểu Hàn? Thea?”

Thừa dịp một chút lơi lỏng này, Lý Nhược Quang dùng lực đẩy Tô Tuyền ra, sau đó nhanh chóng trốn vào phòng mình, khóa trái cửa.

Tô Tuyền định ngăn lại nhưng chậm một bước.

“Tiểu Quang! Tiểu Quang mở cửa! Cậu nghe tớ giải thích đã!” Dùng lực gõ cửa, hoàn toàn không để ý hai tay trắng nõn của mình đã sưng đỏ.

“Không có gì để giải thích cả! Cậu không để tớ đi thì cậu đi đi. Cậu cút! Cút khỏi nơi này!” Trong phòng truyền đến tiếng Lý Nhược Quang phẫn nộ.

Nghe thế, Tô Tuyền cả người đều ngây ngẩn. Trước đây dù hai người có lúc trục trặc mấy, dịu dàng thật thà Lý Nhược Quang cũng không nói từ cút này.

“Được ── được ──” Cười ha hả, Tô Tuyền không ngừng gật đầu.“Tớ đều vì cậu, tớ nghe lời cậu hết. Cậu bảo tớ cút thì tớ cút!”

Câu cút cuối cùng ra khỏi miệng, lại hoàn toàn là tiếng vỡ vụn phát ra từ trong lòng. Vẫn tao nhã xoay người, Tô Tuyền mặt lạnh giá đi ra cửa.

“A! Tô Tuyền!” Nhìn thấy cảnh này, Bành Tri Hàn ngẩn hồi lâu, mãi đến Tô Tuyền chạy xa mới tỉnh lại. Cũng không lo bên cạnh còn có khách, nhỏ liền đuổi theo. “Tô Tuyền cậu đừng đi! Tiểu Quang giận nên nói vậy thôi!”

Theo tiếng bước chân hai người ngày càng xa, rốt cuộc, ngôi nhà nho nhỏ lặng im.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.