Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 56: Bão đến (2)



“Không ── đừng ──” Giọng đầy sợ hãi của Tô Tuyền, đầy màng tai Bành Tri Hàn, làm nàng chấn động đến run lên, suýt nữa ngưng thở.

Nhưng khi nhỏ nhìn thấy Tô Tuyền xông lên, muốn ôm lên Lý Nhược Quang, nhạy cảm chuyên ngành làm nhỏ hô lên.

“Đừng chạm cậu ấy, lúc này không nên chạm cậu ấy, mau gọi 110, 120.”

Nhưng Tô Tuyền rõ ràng đã không nghe thấy lời của nhỏ, hắn không để ý trên người mình sẽ dính máu tươi, chỉ dùng sức ôm Lý Nhược Quang. Vươn tay, Tô Tuyền lại phát hiện mình sắp không thể khống chế thân thể mình, cố gắng tới sát dưới mũi Lý Nhược Quang… 

“Còn sống… Còn sống…” Đem mặt kề vào làn da lạnh lẽo, Tô Tuyền gần như là khóc nói ra những lời này.

Bành Tri Hàn ở bên cạnh thở ra một hơi.

Hít mũi một cái, Tô Tuyền lại phát hiện màu đỏ trên người mình càng lúc càng nhiều ── Lý Nhược Quang vẫn không ngừng chảy máu. Tô Tuyền tim quặn thắt.

“Tiểu Quang… phải cầm máu… Tiểu Quang…” Ngón tay thon dài run rẩy vuốt ve gương mặt không có màu sắc của Lý Nhược Quang, Tô Tuyền lông mi không ngừng chớp, nhưng không thể làm cái gì. “Vết thương ở đâu… vết thương ở đâu… Tiểu Hàn… Tiểu Hàn!!!”

Như là nhớ tới Bành Tri Hàn và Lý Nhược Quang, đều là học sinh vật, hắn ngẩng đầu quát to lên. Bên này Bành Tri Hàn đã tìm được di động gọi cấp cứu.

“Vâng… đường xx chung cư xx thành phố Bạch… hiện giờ chắc là đầu bị thương… vâng… được… ”

“Tiểu Hàn!” Tô Tuyền mắt đều đỏ, khàn giọng gọi.

Bành Tri Hàn gác điện thoại, chạy tới.

“Để tớ xem.” Bành Tri Hàn bình thường sợ máu ngay cả khóa thí nghiệm cũng ít khi đi lúc này như hoàn toàn quên bệnh của mình. Đơn giản là Lý Nhược Quang vẫn luôn là bạn tốt của nhỏ, tình bạn chân thành như vậy, đủ làm nhỏ quên đi những nguy khó này.

Khi Tần Thiên chạy tới hiện trường thì Lý Nhược Quang đã được xe cấp cứu chở đi.

Tô Tuyền không để ý người khác ngăn cản, mặc kệ lên xe theo. Trong căn nhà nho nhỏ từng ấm áp của ba người, giờ chỉ còn lại hai người Bành Tri Hàn và Thea.

“Yên tâm, cậu ta không sao đâu.” Khác với những cảnh sát vừa đến liền lục soát hiện trường, Tần Thiên đi tới trước mặt Bành Tri Hàn, an ủi nhỏ.

“Vâng, cám ơn anh, em cũng tin như vậy.” Đỏ mắt, Bành Tri Hàn từ trong lòng cảm ơn anh chàng anh tuấn mang nụ cười như ánh mặt trời trước mặt này. Anh cười ấm áp đủ làm âm trầm trong lòng Bành Tri Hàn tan đi một chút.

“Ai…… Liên tục ba ngày, mỗi ngày một người.” Nhìn bãi máu vẫn chưa khô dưới nền nhà, Tần Thiên nhíu mày. Rồi anh quay đầu nhìn về phía vẫn trầm mặc Thea.

“Đúng rồi, ngày hôm qua cũng thấy cậu.”

“Ừm…” Hình như dọa sợ, Thea cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

“Poster của cậu, ngày mai có thể tới lấy.” Đột nhiên nhớ tới, Tần Thiên nói.

“Ừm…” Vẫn cúi đầu, xem ra Thea không quen với cảnh máu me thế này.

Điều này cũng thật bình thường. Tần Thiên lại hơi nở nụ cười. Lúc này, là cười khổ.

Trong đầu, tự dưng xuất hiện từng cái xác khinh khủng, làm người ta vừa nhìn liền muốn buồn nôn:

Bộ da bị lột, mạch máu màu xanh tím và đỏ tươi phân bố rõ ràng trên mạch bắp thịt. Mà mấy màu vàng nhạt chồng chất khắp cơ thể, là mỡ. Kinh khủng nhất chính là mặt, mất đi lớp da bao phủ, tròng mắt to lộ ra bên ngoài, nối liền mạch máu và bắp thịt hốc mắt, chen lung tung một bên. Cái biểu cảm hoảng sợ tột cùng này, vẫn có thể thấy rõ ràng, dường như có thể nghe thấy tiếng gào thét trước khi chết… 

Lắc đầu, Tần Thiên cố gắng xua đi hình ảnh trong đầu.

“Tần Thiên, tới nơi này.” Bên kia đồng sự gọi anh.

“Ừ được.”

Bành Tri Hàn cũng theo anh. Nhưng hóa ra là vào phòng Bành Tri Hàn. Anh cảnh sát chỉ vào cửa sổ mở ra.

“Nơi này có vết giày.”

Hai người lại gần xem, quả nhiên, trên cửa sổ, có cái dấu chân rõ ràng.

“Vết thương nạn nhân còn đang chảy máu, chứng tỏ thời gian ra tay còn chưa bao lâu.” Cảnh sát nhìn dấu chân nói.

“Khi ba bọn họ trở về nhà.” Tần Thiên nói tiếp, vừa rồi anh đã hỏi chút Bành Tri Hàn đại khái chuyện. “Có lẽ hung thủ vẫn chưa đi. Nghe thấy tiếng bọn họ nhanh chóng nhảy cửa sổ chạy trốn.”

“Nhưng đây là lầu ba mà.” Bành Tri Hàn nhìn phía dưới, ít nhất cỡ bảy tám mét.

“Nếu hung thủ sức dẻo dai, thì không thành vấn đề.” Tần Thiên đáp.

“Nói vậy…” Nghĩ đến hung thủ thật ở ngay dưới mắt bọn họ chạy trốn, Bành Tri Hàn không khỏi run lên.

Nhưng gần như lập tức, một vấn đề bật ra.

Nếu là cô gái đó, cũng chính là Savannah làm, làm sao cô ta nhảy xuống từ lầu cao thế này?

Đầu tiên là giết dì Trần, móc con mắt của dì Trần.

Rồi giết Tôn Dần, cắt động mạch cổ của hắn.

Sau đó tập kích Tiểu Quang từ lầu cao nhảy xuống.

Ba ngày, ba người, cô gái yếu đuối trong bức ảnh, sao có làm được?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.