Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ

Chương 8: Đồng tử, mảnh vỡ và cá (2)



Dì Trần sống ở nhà không xa khu nhà trọ. Bởi vì con trai đi ngoài tỉnh học, chồng thì nhiều năm đi biển, bình thường chỉ thu tiền thuê nhà chơi mạt chược nên cuộc sống cũng thanh nhàn.

Mới đi đến dưới lầu nhà dì Trần, thì phát hiện đã có người đợi trước rồi.

Người này dáng thon dài, hình thể kiện mỹ, mặc cái áo sơmi Lee hoa, dưới thì mang quần đùi như kiểu bãi biển, chân xỏ đôi dép lào. Nếu đem cúc trắng trong tay đổi thành đóa hồng nóng bỏng, rồi cài lên cái mũ rơm, thật là làm người ta cảm giác hắn đang đi chơi ở Hawaii.

“Yo! Vừa đi nghỉ mát về à!”

Dù có xem cái màn xx dữ dội rồi, Bành Tri Hàn hình như chẳng có chút cảm giác gì, có gặp được Tạ Du vẫn khiêu khích hắn. Nhưng nói thật, Tạ đại thiếu gần đây sức hút giảm mạnh, báo lá cải trong trường cũng chỉ thấy tin tức nhóm ba người không thấy tình mới của Tạ đại thiếu, làm nhóm ba người có một trận phải hoài nghi hắn bị Gaea yêu quá hóa rồ giết rồi gian hủy thi diệt tích hay chăng.

“Đúng vậy.” Cũng da mặt dày đến có thể đi xây tường Tạ Du, hình như sớm quên ba người đã thấy cái gì. Cong môi cười đến mặt mày sáng lạn.“Cùng nhiều người đẹp đi tắm nắng, cặp bưởi này, cặp đùi này, chà, Hawaii đúng là thiên đường  ~”

Nói xong, còn dùng mắt khẽ liếc ngực Bành Tri Hàn.

“Người ta đều là C nha, C đó!”

“Cậu còn dám tán gái? Không sợ bị tên yêu nam nào đó hiếp rồi giết à!” Ai đó cũng không giận, dùng Gaea để đáp hắn.

“Yêu nam???” Tạ Du chớp mắt, sau đó bỗng nhiên hiểu ra.

“Hahahahaha!” Lấy tay chống đầu, cười to. “Quả thật rất hợp, hahaha. Mà sao mấy người lại tới đây?”

“Đương nhiên là tới tìm… ” Còn chưa nói xong liền bị Lý Nhược Quang bên cạnh véo một cái. “Chung cư mới rồi.”

“Nhà đang ở rất chật.” Tô Tuyền ngáp một cái xen vào. “Mùa hè ba người ở quá nóng.”

Nói xong mắt hơi đảo liếc nhìn Tạ đẹp trai, Tô Tuyền nói tiếp:“Bạn học Tạ Du tới làm gì vậy?”

“Hì hì… Tôi tới gặp cố nhân.” Đầy thâm ý nhìn ba người một cái. “Có điều hình như người chúng ta muốn tìm không có đây rồi.”

Cũng không sửa lại người cậu muốn tìm không nhất định là người “Chúng ta” muốn tìm. Tô Tuyền nhíu mày.

“Cậu nói cái gì?”

“Vừa rồi có bác gái đến gõ cửa, nói tìm chủ nhân nơi này chơi mạt chược, lúc tôi đến bác gái đó đã gõ nửa ngày. Xem ra là không có ở đây, mấy cậu cũng giống tôi, uổng công rồi.” Lắc lắc hoa trong tay, Tạ Du mặt cợt nhả.

Nhưng ba người lại không nhúc nhích.

“Sao vậy? Ba người làm gì như gặp ma vậy? Sắc mặt kém thế?” Tạ Du ngẩng đầu nhìn, trưa nắng mười giờ, chói chang rực rỡ, ngày hôm nay là một ngày hè rất bình thường mà.

“Tiểu Quang.” Tô Tuyền môi đã trắng bệch, lúc này hơi run.

“Mình biết.” Lý Nhược Quang gật đầu, khó được ra dáng thành thục ổn trọng.

Cậu đi tới gõ cửa.

“Dì Trần? Dì Trần? Dì có đó không?”

Cốc cốc cốc, nhà kiểu cũ, ngay cả chuông cửa cũng hỏng, chỉ có tiếng gõ cửa gỗ nặng nề, quanh quẩn trong con hẻm quanh co.

“Dì Trần? Dì Trần?”

Mãi lâu không có người đáp lại.

Lý Nhược Quang quay đầu nhìn Tô Tuyền, người đằng sau mặt đã trắng bệch, vốn là làn da trắng nõn giờ gần thành trong suốt, có thể nhìn thấy mạch máu màu xanh đập ở dưới.

Dù thế, hắn vẫn bình tĩnh.

“Đi thôi, Tiểu Quang.”

“Đừng!” Vẫn trầm mặc Bành Tri Hàn đột nhiên hô lên. “Tiểu Quang đừng mở cánh cửa đó! Tụi mình đi thôi, đã nói không tiếp tục nữa, tụi mình đi thôi!”

Đến cuối gần như điên rồi.

Lý Nhược Quang luôn nghe nhỏ nói lại không để ý tới nhỏ, không biết từ đâu lấy ra một cọng dây thép, thọc vào khe cửa, xoay hai ba cái.

Crack.

“Đừng ──” Bị Tô Tuyền giữ chặt Bành Tri Hàn hét ầm lên.

Ở bên cạnh có chút bị dọa sợ Tạ Du đột nhiên hiểu ra cái gì, sắc mặt khó coi vô cùng.

Phía này, Lý Nhược Quang đã đẩy cửa đi vào.

Tí tách, tí tách.

Mỗi một giây đều trôi cực kỳ dài.

Xung quanh có mấy người đi đường bị tiếng bên này chú ý hiếu kì tới gần.

Lý Nhược Quang đi ra, sắc mặt như thường, người mà biết hắn sẽ chú ý tới, cả người hắn không ngừng run.

“Dì Trần chết rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.