Trắng xóa, xác ướp Ai Cập hồi sinh. Trên người nó xuất hiện những
dải băng trắng, do bị thương mà thành. Nó bi phẫn nằm trên giường, hận
không thể tống cổ anh em nhà này, một cước đá bay đến âm tào địa phủ.
Nhưng so ra nơi nào có Thiên Nhi nơi ấy cũng chẳng khác địa phủ là mấy,
nhất là khi đã biến thành mục tiêu của cô bé. Lão thiên, nó có làm gì
nên tội đâu cơ chứ?
Thiên Nhi men men lại gần giường nó, cười giả lả.
- Chị Seny, chị vẫn còn sống là tốt rồi, nhưng chị thật sự không nhớ ra cái gì sao?
- Nhớ, Nhớ cái đầu nhà em, nhìn xem em hành hạ chị như thế nào? Thật muốn bóp chết em mà.
- Em đã bảo chị sẽ hối hận mà, ai bảo chị không nghe.
Seny nổi giận, trừng mắt nhìn lại Thiên Nhi. Chẳng cần nó ra tay, Kevil đã
túm lấy cô bé, không thương tiếc quăng từ cửa sổ tầng 3 xuống dưới đất.
Lay khẽ thở dài, quả thật lần này Thiên Nhi hơi... à mà không rất quá
đáng, anh cũng chẳng bênh vực nổi, đành lặng lẽ ra khỏi phòng.
Windy tỉ mỉ gọt táo, lại hí hửng hóng chuyện, sáng nay cô không ở nhà, nên
không biết Thiên Nhi làm cách nào để biến nó thành tác phẩm nghệ thuật,
trắng từ đầu đến chân như này.
Chuyện kể ra thì rất dài. Haizzz vậy thì kể đi cho bớt dài.
Như mọi buổi sáng, khi Seny vừa mới thức dậy, cái mặt phờ phạc vì ngủ chưa
đã mắt, miệng lép nhép lẩm bẩm xoa xoa cái bụng đòi ăn. Vừa mắt nhắm mắt mở bước vào phòng tắm thì đã huy hoàng giẫm ngay đúng miếng xà phòng,
trượt một đường thẳng nghệ thuật ngã vào trong bồn tắm đầy nước. Nếu chỉ là do bất cẩn thì không sao, như chưa kịp ngóc đầu lên đã bị một bàn
tay bóp cổ, dìm xuống nước. Nó vươn mình lên, càng cố đạp càng chìm sâu
xuống, mà bàn tay kia nhất định không chịu buông cổ nó ra, gần như muốn
giết chết nó. Đến khi ý thức dần mất, bàn tay kia mới buông nó ra, nó
ngóc dậy ho sặc sụa. Vậy mà Thiên Nhi_ kẻ vừa bóp cổ nó vui vẻ hỏi những câu rất ngớ ngẩn.
- Chị có nhớ được gì không?
- Có, em vừa định dìm chết chị
- " Khi gần kề cái chết, con nười sẽ nhớ lại những chuyện từng xảy ra với họ" không phải sao?
Nó không thèm nghe, xoay người, túm lấy Thiên Nhi, dìm cô bé xuống nước,
sau đó tức giận bỏ ra ngoài. Mới sáng ra mà đã được tắm, lại còn được
khuyến mại tặng thêm một vết đỏ ửng quanh cổ, nó gần như nuốt không trôi cục tức này.
Windy và Rany từ sáng sớm đã không thấy đâu nữa, nó đành ngậm ngùi bám lấy haray.
- Mới sáng sớm mà sao ủ rũ thế?
- Đã ăn gì đâu? Mày mau làm cơm cho tao đi.
- Mặt tao có viết hai từ "bảo mẫu" không?
- Không, nhưng viết hai từ "chị dâu".Mày không cho tao ăn là tao đi tự tử cho mày coi
- Không được, dưới Âm Phủ dạo này đất chật người đông, dân số tăng, tiền
đất tăng, tiền điện tăng... mấy con ma đang lèo nhèo kêu khóc, thêm mày
nữa thì Diêm ca quản không nổi.
- Không ngờ mày lo cho anh trai thế
- Tất nhiên, ông mà chết tao sẽ phải lên kế nghiệp, khi ấy làm sao thảnh thơi chơi hoa vờn bướm được.
Nó khẽ giật giật khóe miệng, tưởng thế nào, hóa ra thế này.
Haray chuẩn bị đồ ăn sáng cho nó. Cô chăm chú nhìn nó từ đầu đến chân, nhưng tâm trí lại đặt một nơi khác.
Để Sky bên cạnh Seny, quá mạo hiểm. Nhưng nhìn bạn mình mất đi một người
quan trọng, cô không nỡ. Tình cảm cô dành cho Seny, tuyệt đối trên tình
bạn, có lẽ... là tình thân. Như một người chị luôn lo lắng, chăm sóc cho em gái mình.
Nó uống nốt ngụm nước trong cốc, vừa chạm môi thì đã phun hết ra người, ho sặc sụa, ôm lấy đầu gào
thét. Quay ra sau thấy Thiên Nhi đang cầm trên tay cây gậy đập bóng, tay kia cầm một cuốn sách y dược, miệng lảm nhảm
- " Tác động
mạnh vào đầu bệnh nhân..." a còn tranh sau nữa " tỉ lệ thành công là rất thấp, còn gây ra nguy hiểm..." =. =. Mẹ kiếp, ngôn tình đúng là lừa
người, mọi khi bị đập một cú như vậy chẳng phải lăn ra bất tỉnh, lúc dậy thì khôi phục trí nhớ đó sao?
- Hoàng Thiên Nhi, em cầu nguyện đi, vì người bất tỉnh sẽ là em đấy
- Ôi cha, mình đập nhầm vào dây thần kinh nào rồi chăng?
Thiên Nhi vứt cả sách, cả gậy bỏ chạy thật nhanh ra ngoài. Nó cũng chẳng chịu để yên, lao theo đuổi bắt. Sáng sớm mà đã muốn đánh thức chim chóc dậy
rồi, thật là...
Seny ôm đầu lê lết lên
phòng đàn. Thiên Nhi chạy nhanh quá, loáng cái đã chẳng thấy đâu, báo
hại nó đuổi theo muốn hụt hơi. Nó khẽ nhăn mặt, chạm vào sau gáy, cảm
thấy có chút nhớp nháp. Thật sự là máu. Cơn thịnh nộ lên gần đến đỉnh
điểm, nó lấy hộp y tế, tự sơ cứu cho mình.
Phòng đàn những ngày cuối thu đầy gió, những con gió mơn man se lạnh, thi
thoảng cuốn bay một chiếc lá úa tàn. Từng mảng mây lững lờ trôi, không
bờ bến, chính nó cũng cảm thấy mênh mang theo. Ngồi trên bệ cửa sổ, hai
chân đung đưa ngoài không trung, nó cất tiếng hát. Một điệu nhạc buồn,
điệu nhạc của biển, của nỗi nhớ. Vương đôi tay mảnh khảnh lên cao, che
khuất ánh mặt trời, không nghe tiếng đinh đang từ chiếc lắc nhỏ. Liệu nó và anh có thể tìm thấy nhau không?
" Nếu tôi yêu em, em có yêu lại không?"
Nó trần mặc suy nghĩ. Liệu đó có phải nói đùa không? Nhưng nếu là thật thì tốt quá. Dù rằng hiện tại trong lòng nó rất rối. Nhưng thích chính là
thích, đâu cần lí do chứ? Muôn vàn lí do chung quy cũng vẫn là "yêu"
phải không?
Seny chìm đắm trong điệu nhạc, trong một miền suy nghĩ xa xôi nào đó, cho đến khi...
- Ngã chết hình như khả năng phục hồi cao hơn thì phải
Thiên Nhi đã len lén ở phía sau tự khi nào, nó giật mình qua lại, rất nhanh
đã biết cô bé định làm gì, xoay người định chạy. Nhưng ai bảo Thiên Nhi
nhanh hơn, đẩy nó từ cửa sổ phòng đàn xuống, nở nụ cười chờ đợi. Nó ngỡ
ngàng, cứ vậy rơi trong không trung...RẦM. Ai đó oanh liệt ngã xuống
vườn hoa, khắp người bị chi chít các vết xước. Nó lết ra khỏ bụi gai
hồng, thống hận nhìn lên bậu cửa sổ, nhân vật vừa gây họa đã lẩn trốn
khỏi hiện trường.
Seny một tay cầm dao
bạc, tay còn lại cầm cây roi da của Windy, mặt như Atula đi đòi mạng,
lùng sục quanh biệt thự để tìm Thiên Nhi. Trong gầm trời nhày, nếu có
Seny sẽ không có Thiên nhi mà nếu có Thiên Nhi, thì nó sẽ...đi. Dù sao
nó cũng không muốn một ngày nào đó chết không biết nguyên do.
- Một _ Thanh âm lạnh lùng, con dao bạc sáng loáng phi về phía Thiên Nhi
- Khoan đã, chị không thể làm thế, chị giết em sẽ làm gia tăng dân số địa ngục đấy
-Hai
- Dừng lại, chị mà giết em là chị có lỗi với em, với bản thân, với gia
đình và toàn thể xã hội. Chị sẽ phạm tội với Đảng, với nhân dân và đất
nước. Nhân danh một công dân chân chính, em yêu cầu chị dừng lại
- Ba
- Em biết em sai rồi, tha cho em, đảm bảo không có lần thứ hai
Nó dừng tay, nhìn ba con dao bạc đâm sát bên sườn, cố định cho Thiên Nhi nằm im trên miếng gỗ mỏng.
- Chị mà không dậy dỗ em chính là có lỗi với nhan sắc hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặng, bị em hành cho thê thảm này đấy.
- Không được qua đây, chị mà qua nhất định sẽ hối hận.
Mặc kệ cho cô bé la hét, Seny có thù tất báo, bàn chân trần trắng nõn tiến
về phía Thiên Nhi, chiêc roi da trên tay vung lên và...
Lý ra người chịu đòn là Thiên Nhi, nhưng ai đó một lần nữa mắc bẫy của cô
bé, đạp trúng dây điện hở nguồn dưới đất, bị dựt cho cháy đen.
- Tuyệt chiêu cuối, " dùng điện kích thích nạn nhân" ế, vẫn còn trang nữa này " Lưu ý, có thể dẫn đến mất mạng". Hửm, Wi-Fi chạy vẫn tốt lắm mà?
Chẳng còn gì tệ hơn nữa, có phải chiến tranh đâu mà cả người đầy thương tích. Nếu nó đi làm quân nhân có khi được tiền trợ cấp cũng nên. Chỉ còn một
mình trong phòng... à không, hai mình chứ, còn Sky mà. Nó vùng vằng quay người vào trong góc tường.
" Em gái anh hại tôi thể thảm
vậy, em làm anh chịu, tôi nguyền rủa bị giật điên, cả nhà anh đều biến
thành xương khô lê lết đầu đường xó chợ"
Nó cào xuống tấm
đệm, trong lòng còn chưa thôi tức giận. Ngoài trời đã tối hẳn, ôi một
ngày của nó cứ vậy mà trôi qua. Biết than với ai đây?
Sky
đem vào phòng hai chiếc cốc, đặt vào tay nó cốc sứ đen. Nó ngóc đầu dạy
nhìn, liếc qua hắn, rồi lại nhìn vào cốc, tiếp tục liếc hắn, rồi lại
nhìn chiếc cốc.
- Cái gì đây?
- Caffe, nhìn mà không biết sao?
- Biết nên mới hỏi, tối muộn vậy uống caffe, làm sao tôi ngủ?
- Không ngủ thì kiếm chuyện để làm, đêm còn dài mà...
Hắn xô ngã nó trên giường, đè lên người nó, vén khẽ tóc mai bên tai thì thầm.
Đêm còn dài mà chuyện cũng dài.
Hai bóng đen xô đẩy nhau, bám chặt lấy nhau. Tiếng thở đứt quãng cùng tiếng rên khe khẽ vang lên trong đêm khuya tĩnh mịch. Trăng trên đầu lơ lửng
một vầng khuyết. Người ta nói " một khắc đêm xuân đáng giá ngàn vàng"
không phải sao?
- Đau, anh chọc vào đâu vậy?
- Em đè trên người anh còn kêu ca gì nữa, nặng chết đi được.
- Ui, đau, tôi là người bị thương đấy, anh không nhẹ nhàng chút được à?
- Nhưng ở đây chật quá, xích lại chút nữa đi, cẩn thận lạnh.
- Biết lạnh sao còn lôi nhau ra bụi rậm làm gì? Ở trong phòng không hoải mái hơn sao?
- Gần gũi với thiên nhiên, vì một môi trường xanh-sạch-đẹp
Vậy là hai cái bóng đen, trai dưới gái trên núp trong bụi cây, tha hồ chịu
lạnh, tha hồ đập muỗi, ai bảo thích làm điệp viên.( Mà cho hỏi, có ai
nghĩ bậy không thế? Người ta trong sáng lắm ý)
Sky kéo seny ra ngoài vườn, len lén theo dõi Thiên Nhi. Rõ ràng hôm nay cô
bé có chủ ý, mới luôn tìm cách hại Seny. Anh hỏi thế nào cũng không nói, đành phải tự điều tra,
Thiên Nhi ngồi trong bàn trà tại
vườn hoa, vẫn nhăm nhe quyển sách y dược trong tay, Lay ngồi bên pha một ấm trà. Ánh đèn mở ảo, mùi hương hoa hồng, mùi nồng của trà, hai con
người đẹp như tranh vẽ. Khung cảnh thật romantic, ngoại trừ cái đầu đen
tối của ai đó
- Thiên Nhi, hôm nay em quá đáng lắm đấy
- Đến cả anh cũng nói thế, em đang giúp họ mà, đến lúc đấy moi người còn phải cảm ơn em.
- Vậy sao em không thử với Sky mà toàn nhắm vào Seny?
- Nhỡ anh ấy chết thì sao? Còn ai bao che cho em?
- ... =.=
- Nhưng anh đừng lo, em đã chuẩn bị xong một kế hoạch khác, lần này nhất định thành công muahaha...