Lại là biển, màu xanh dịu dàng, huyền bí. Tận sâu dưới lòng đại dương, một cuộc sống êm ấm, hạnh phúc đang diễn ra. Từng đợt sóng xô bờ nối tiếp ngày tháng, như dòng chảy thời gian cứ dần trôi chậm rãi.
- Mẹ xem này, xem này, một con cua ở trong vỏ ốc, lạ quá đi_ Cô bé có đôi mắt xanh cua biển háo hức reo hò
- Tiểu Long Nữ, đó là ốc mượn hồn đấy _ Người phụ nữ trẻ âu yếm
- Ý, con thấy nó mượn nhà thì đúng hơn, không cho, không cho_ Cô bé bất mãn, tìm cách dứt con cua nhỏ trong vỏ ốc ra, thiếu chút là đem búa ra ghè nát
- Long Nữ, đừng như vậy, để sinh tồn, một số loài phải dựa vào nhau mà sống
- Ý, giống như con dựa vào mẹ hả?_ Cô bé tròn mắt hỏi lại
- Ai dà, em thật ngốc, tại sao em không thông minh như anh nhỉ?_ Cậu bé, có khuôn mặt tựa như Tiểu Long Nữ lên tiếng
- Anh hai thông minh ở chỗ nào chứ, so với Quy thừa tướng, anh cha là gì, hứ
- Quy thừa tướng sống lâu như vậy, đương nhiên phải hiểu biết hơn anh rồi, em so sánh kiểu gì vậy?
- Lè, anh ngốc, anh ngốc, anh là thằng ngốc
- Tiểu Long Nữ, em đứng lại, nếu không anh nhốt em vào vỏ sò đấy
- Ba ơi, hix hix anh mắng con_ Đứa bé nào đó dở trò ăn vạ.
Tiểu Long Nữ thích thú nằm trong lòng mẹ, hai tay mân mê lọn tóc đen nhánh, ngửi mùi hương thanh nhẹ trên tóc. Người mẹ trẻ nhìn con trìu mến, vỗ về cái má trắng trẻo, bầu bĩnh, cưng nựng.
- Mẹ, mẹ, ở trên kia có cái gì, có nhiều cá như dưới này không? có nhiều tảo biển không? có nước bao quanh không?_ cô bé níu áo mẹ hỏi
- Trên kia? Có mặt đất bao la, có bầu trời rộng lớn, có cây cối xanh tươi, và có cả con người nữa
- Con người, họ có giống chúng ta không? hay là có đuôi như Mĩ Nhân Ngư, à không, có cánh chứ nhỉ
- Cô bé ngốc, mau ngủ đi_ Người mẹ xoa đầu đứa con nhỏ, thế giới đó thật sự rất đẹp, nhưng chỉ là vẻ ngoài mà thôi, bởi nơi đó có con người. Nếu được, con hãy ở lại đây mãi mãi, để được bảo vệ và yêu thương. Tiểu Long Nữ chìm vào giấc ngủ, mơ thấy mình dạo chơi trên mặt biển, đến những nơi chưa từng được đến. Cô bé ở mắt, vội bật dậy, chạy về phía mẹ.
- Mẹ, chúng ta lên đó đi, được không? con rất muốn biết ở đó có gì, ta cùng đi được không?
- Không được, ở đó rất nguy hiểm, hơn nữa cha con sẽ không đồng ý đâu
- Thì không cho cha và anh biết, ta cùng đi đi mà, nha mẹ
- Không được
- Hix hix, con muốn đi, muốn đi cơ, huhu con ghét mẹ, mẹ không thương con nữa, huhu
- Được rồi, đừng khóc, mẹ đưa con đi_ Người mẹ trẻ lau nước mắt cho con, tự nhủ sẽ không sao, cô bé này được nuông chiều thành hư rồi! Cứ vậy, hai người rẽ nước, từ đáy biển sâu. Trước mắt cô là một khoảng không rộng lớn, màu xanh mát tận trên cao, đây là bầu trời ư? Một vầng sáng chói lòa, ấm áp tỏa ra từ trên cao, có cả gió biển, cát lạo xạo dưới chân, những cánh chim tự do bay với sải cánh rộng lớn. Những điều thú vị mà trước nay chưa từng tấy thu hút sự tò mò của cô bé.
- Con chỉ được chơi quanh bời, không được đi xa đâu đấy.
- Dạ, con biết mà_ cô bé cười đáp lại, thích thú chạy trên cát, đôi chân trần in từng dấu ấn nhỏ bé, một không gian lạ lậm cuốn hút, cô lén nhìn mẹ mình. Mẹ vẫn ngồi trên tảng đá lớn, có chút lo lắng, sầu thảm. Cô lại nhìn về phía sau, một rừng cây rậm rạp, sâu trong đó có gì nhỉ? Có con người không? Trí tò mò thôi thúc, cô bước chân về phía khu rừng, quên cả lời mẹ dặn. Nơi đây còn có nhiều sinh vật lạ lẫm khiến cô bé thích thú. Nhất là khi nhìn thấy một người đàn ông lạ mặt từ từ tiến lại, vậy ra đây là nhân loại mẹ hay kể? Cũng không có khác là bao, người đó nhìn cô với ánh mắt phức tạp, cả người đều là màu đen, nhưng đôi mắt tím hờ hững kia rất đẹp.
- Thật giống..._ người lạ tiến lại, chạm má trắng trẻo của cô, cô bé rất tự nhiên, vươn tay ông cổ người lạ đòi bế. Ông ta cũng không cự tuyệt, lấy ra một túi kẹo cho cô, rồi cất giọng trầm hỏi.
- Con ở đây một mình sao? Ta đưa con về
- Không có, con đi với mẹ, mẹ ở bên kia_ Cô chỉ tay về phía biển, người đàn ông chậm rãi bế cô đi qua khu rừng, cô cũng không để ý tới vẻ mặt kì lạ hiện tại.
Chỉ trong một khoảng khắc, cô thấy mẹ mình đứng sững lại, khuôn mặt lo lắng sợ hãi, cả người không nhúc nhích, sau đó mới mở miệng hốt hoảng.
- Tiểu Long Nữ, mau qua đây, đó là người xấu đấy, lại đây mau
- Mẹ, người xấu sao?
- Không phải đâu, đừng nghe mẹ con nói bậy
- Lâm Tử Vĩ, thả con bé ra, mau thả nó ra
- Theo ta về, ta sẽ thả con bé, chúng ta sẽ sống như một gia đình
- Ngươi đừng mộng tưởng, mau thả nó ra
Cô bé tròn mắt, nhưng cũng nghe theo mẹ vọt thoát khỏi vòng tay của ông ta, chạy lại bên mẹ mình. Nhưng Lâm tử Vĩ nhanh tay hơn hắn, vung cây đao trong tay chém xuống, trong phút chốc, trời đất tối mịt, mây đen vần vũ,cũng trong phút chốc, màu đỏ của máu lan tỏa trong không gian, bết lại trong nước biển.
- Mẹ...mẹ...sao mẹ lại lao ra? sao mẹ lại chảy nhiều máu vây? sao mẹ không trả lời?_ Cô bé bần thần, lẩm nhẩm gọi.
- Mẹ, xin lỗi, tại con, tại con đòi đi chơi, tại con hại mẹ, tại con_ đôi mắt chưa hoàn hồn, miệng vẫn liên tục lẩm bẩm.Lưỡi đao lại vung lên, nhưng bị một luồng sáng chặn ngang, cô bé chỉ thấy bóng anh và cha đang chạy lại, sau đó hét lên kinh hoàng.
- Là tại em, tại em đúng không, mẹ đâu rồi, cha cũng giận em rồi, anh cũng ghét em đúng không?
Cô bé bần thần ngồi trên cát, nước mắt không ngừng tuôn, như người mất hồn. Mưa vẫn không ngừng xối xả, mưa ướt đẫm hai đứa trẻ trên bờ biển.
- Không phải tại em, cha không giận em, anh cũng không ghét em, ngoan nào
- Không phải, anh nói dối, mọi người ai cũng bảo tại em, cha cũng không nhìn em, anh bảo mẹ sẽ về, nhưng không phải, em ghét mọi người, ai cũng nói dối hết, anh đi đi, mau đi đi
Cô bé ôm đầu khóc thét, đẩy người anh ra xa, tựa người vào tảng đá, khóc nấc lên. bóng của cậu cũng biến mất dần trên mặt biển, để lại một thân ảnh nhỏ bé đơn độc cùng tiếng khóc thương tâm. Cũng chẳng biết mình đã khóc bao lâu, ngồi im lặng như vậy bao lâu, đôi mắt đỏ ngầu, khuôn mặt tái nhợt vì ngấm nước mưa, mưa như trút không chịu ngừng. Cô bé vẫn ngồi im lặng, không còn tiếng nấc, tiếng thút thít, chỉ có nước mắt trong suốt hòa lẫn vào mưa.
- Cậu sao vậy, sao lại ngồi đây? cậu khóc sao? người cậu lạnh vậy, này cô bé, nghe mình hỏi không?_ Âm thanh nhỏ bé trong trẻo vang lên, hình ảnh mờ nhạt của một cậu bé có mái tóc hung đỏ, đôi mắt màu đồng ngây ngô nhìn cô. Cô vẫn lạnh nhạt không nói, mắt không chút rung động, cả người đều nhợt nhạt
- Lạnh thật đấy_ bàn tay nhỏ bé ấm áp đặt lên đôi tay nhăn nheo ngấm nước của cô, hơi ấm lan tỏa đánh thức mọi cảm giác, cô bé lúc này mới cảm thấy lạnh, thấy cơ thể run lên từng đợt
- Lạnh sao, cho cậu này_ Cậu bé dịu dàng rút ra một cái khăn lục xanh, lau nước mắt cho cô
- Nhìn xem, thật giống màu tóc cậu, thật đẹp_ Cậu bé cười hiền, cảm giác ấm áp mất đi bỗng trở lại, nụ cười và hơi ấm thật giống mẹ, thật sự rất giống, vậy là bao kìm nén bỗng vỡ òa, cô lao vào lòng cậu, cả hai ngã trên nền cát, cứ vậy tiếng khóc vang lên, ngân dài thê lương trong mưa, để mặc cho ai đó dù không hiểu vẫn vỗ nhẹ an ủi.
Mưa cũng ngừng rơi, cô bé mở mắt mới thấy mình vừa ngủ quên bên cạnh người lạ, lúc này cô mới quan sát cậu, một khuôn mặt đẹp lạ, mái tóc đỏ ánh lên quyến rũ, khuôn mặt ngây thơ nũng nịu thật đáng yêu.
- A, tỉnh rồi sao?
- Ưm
- Có đói không, tớ có bánh bao này
- Ưm
- Cậu còn lạnh không
- Ưm
- Sao lại ngồi dầm mưa như vậy, tớ đưa cậu về nhà nhé
- Ưm
- Cậu ưm hoài thì tớ sao biết được cậu muốn gì?_ Cậu bé đứng dậy, phủi cát trên người, định bước đi, cô hoảng hống, níu vạt áo cậu giữ lại, cúi đầu im lặng, rất lâu sau mới cất giọng khản đặc
- Đừng đi, ở đây
- Hì, được, tớ ở đây chơi với cậu, không đi đâu
- Thật không?
- Thật_ Cậu bé giơ ngón tay ngắn cũn ra móc ngoéo thể hiện chắc nịch trong câu nói của mình. Suốt 3 ngày liền, họ đều chơi đùa cũng nhau trên mặt biển, cười rất vui, cô cũng dần vơi đi nỗi đau
- Nè, sao hôm đấy cậu lại an ủi tớ? Sao lại ở lại?
- Chắc có, có khi ăn còn rất ngon ấy chứ, nhưng nếu kết hôn chúng ta sẽ mãi được ở bên nhau mãi
- Thật sao? thật thích quá_ Tiếng cười trong trẻo lại vang lên, vỡ òa trong sóng biển. Đêm lại dần buông, sao trời lại tỏa ánh sáng bạc đẹp mắt ru người ta vào giấc ngủ. Nhưng là một giấc ngủ cô độc, không có hơi ấm bên cạnh, cô bé giật mình mở mắt. Không thấy cậu bé đâu, cô chạy dọc mặt biển, gọi khản cổ. Lúc này cô mới nhận ra, mình còn không biết tên cậu ấy. Cô lại ngồi im trên mặt biển chờ đợi, rồi lại khóc nấc nên, mưa dần trút xuống, lại mưa...... vậy là ánh sáng lại một lần nữa rời bỏ cô
Suốt một khoảng thời gian dài, cô chỉ như một cái xác không nghe, không nói, vô tri vô giác. Chẳng màng tới bản thân, chỉ có nỗi lo sợ bủa vây. Cô đã gián tiếp gây ra cái chết của mẹ, cô cũng không còn gặp lại cậu bé kia nữa. Tất cả chấm dứt thật rồi...