Cái Đồ Trời Đánh, Cô Cứ Đợi Đấy!!!

Chương 78: Ám ảnh



Căn phòng xanh nhạt giờ chìm vào im lặng. Nó nằm im lìm trên giường, khuôn mặt vô hồn, khắp người được băng bó cẩn thận. Mắt nhắm nghiền, hàng lông mi cong dài không chút rung động, dù sắc mặt tái nhợt, mệt mỏi. Chẳng ai nói gì, đứng nhìn nó thiêm thiếp ngủ, Windy gạt nhanh dòng nước mắt, bước vội ra khỏi phòng khiến Rany vội đuổi theo. Haray liếc nhìn Kevil, đôi mắt sưng đỏ, không nhìn rõ màu đen lấp lánh trong đó, tia nhìn hằn học trách móc, rồi cũng quay lưng bước về phòng. Cho đến khi chỉ còn lại Kevil và Sky, lúc này mới có tiếng người mở miệng.

- Tại sao không nói? Mày biết sự thật, tại sao không nói với Seny?

- Vì oán niệm của con bé quá lớn, vì tao sợ nó tổn thương. Thật ra, tao rất sợ một ngày nào đó bí mật này bị vạch trần, chính mình cũng không biết phải đối mặt với seny thế nào.

Đứa em gái này thật sự rất ngang ngạnh, cố chấp. Nhưng thật sự lại rất mềm yếu,có điều, chẳng bao giờ chịu nói với ai, luôn để bản thân âm thầm chịu đựng. Kevil chỉ thở dài rồi rời khỏi phòng. Chỉ còn Sky vẫn nắm chặt tay nó, giờ thì hắn biết rồi, hắn biết nó đã đau khổ như nào, mệt mỏi như nào, lo sợ như nào. Và cũng biết rằng mình sợ mất nó như nào. Trong khoảnh khắc nhìn thấy nó người đầy máu, mạo hiểm xông vào kết giới, thấy nó buông xuôi đưa tay cho Lâm Tử Vĩ, hắn gần như phát điên. Bởi hắn sợ sẽ mất nó, ý nghĩ ấy trói chặt con tim hắn, lồng ngực đau buốt từng hồi, trước mắt, ngoài hình ảnh nó dần ngã xuống hoàn toàn không thấy gì. Cảm giác không an toàn này thật đáng sợ. Hắn từng nói với Thiên Nhi, hắn sợ cảm giác không chắc chắn, sợ khúc mắc trong lòng nó, nên mới chấp nhận chờ đợi. Nhưng lúc này thì không thể rồi. Khúc mắc trong lòng nó, hắn sẽ cùng nó tháo bỏ, mê cung mà nó đi lạc, hắn sẽ phá vỡ bức tường này để tìm lối ra. Nhất định sẽ ở bên nó, sẽ không do dự nữa. Nhìn khuôn mặt tái nhợt của nó,lòng hắn như siết lại, vén mái tóc xòa trước mặt, hắn cũng quay người rời đi.

Căn phòng lúc này hoàn toàn chìm vào bóng tối, ngay cả ánh trăng cũng không lọt vào. Ngoài mùi hương hoa hồng ra, chẳng còn gì khác nữa. seny lúc này mới mở mắt. Đôi mắt xanh hờ hững nhìn quanh phòng, tất cả chỉ toàn là bóng tối. Nó ngồi dậy, trong bóng tối ngồi thu mình lại, nép vào một góc tường quan sát. Trong đầu trống rỗng, không muốn nhớ lại bất cứ điều gì, hoàn toàn như một xác chết câm lặng.

Sáng hôm nay dù muốn hay không cũng là một ngày tốt lành, ngay từ sớm mặt trời đã ló rạng, trời xanh mây trắng, phong cảnh hữu tình, rất lãng mạng. Nhưng tiếng hét của Windy vọng ra từ phòng nó thì chẳng một chút tốt đẹp nào. Nó vẫn ngồi thu mình lại một góc, gục mặt xuống gối, mái tóc dài che hết bả vai và khuôn mặt tái nhợt, có thể nói trắng hơn cả quỷ dạ xoa. Đôi mắt thâm quầng, không có thần khí, cả người như một bức tượng thạch cao. Sau tiếng hét của Windy, tất cả đã vội tập trung tại phòng nó. Chỉ sau một đêm, nó trở nên tiều tụy, tóc rối bời, môi khô khốc, đôi tay bấu vào bả vai mình đến bật máu.

- Seny, mày đang làm gì vậy hả, tỉnh lại cho tao_ Haray là người đầu tiên tỉnh ra, vội lay người nó gọi

- Seny, đừng vậy mà, tao rất sợ đó, mày, nhìn tao đi, nói gì đi mà, xin mày đó_ windy nức nở, tay ôm lấy ngược mình, quỳ sụp xuống đất.

- Em sao vậy, chỉ sau một đêm sao lại thành như vầy nghe anh nói gì hay không?_ Kevil ôm nó vào lòng, tay đặt lên bả vai trầy xước của nó. Chỉ có Sky hoàn toàn chưa tỉnh lại. Đóa hồng xanh còn đẫm sương đêm rơi xuống sàn nhà lạnh lẽo. Cánh hoa chưa nở đã tàn. Hắn tiến lại gần cửa sổ, kéo rèm cửa cho ánh sáng lọt vào, rồi mới quay lại nhìn nó.

- Em muốn ra ngoài chứ, anh đưa em đi._ Sky nhẹ giọng, vuốt ve gò má lạnh ngắt của nó. Nhưng không một tiếng đáp trả, hoàn toàn vô vọng. Nó quay lại nhìn Kevil, mắt vẫn vô hồn, âm thanh u ám, khản đặc phát ra từ cổ họng.

- Tại sao?

- Anh xin lỗi...

Không còn bất cứ tiếng động nào vang lên, chỉ thấy dòng nước mắt của nó lăn dài trên khuôn mặt. Trái tim nó thật sự tổn thương rồi, giống như bị người mình tin tưởng phản bội, cũng giống như biết mình mới là kẻ đáng chết. Từ khi nào, nước mắt có vị nhạt nhẽo như vậy. Nó cứ thế khóc, khóc rất nhiều...Ngoài trời bỗng đổ mưa, mây đen kéo đến, một cơn mưa rất to, đến ông trời cũng giễu cợt nó sao? nực cười thật. ( Ren: Ai vừa tuyên bố hôm nay trời đẹp thế nhỉ, chém chết nó đi* Đập bàn tức giận* / Ngươi chứ ai* Đồng loạt chỉ tay*).

Haray nhìn ra ngoài trời, chỉ thấy một màn mưa trắng xóa, lòng cô lại đau hơn. Đến nước này cô cũng chẳng biết phải làm gì. Cũng không biết có cách nào an ủi nó, chỉ lặng lẽ bước ra khỏi phòng, che dấu giọt nước mắt của mình. Suốt 1 tuần sau đó, nó gần như là đã chết rơi vào trạng thái vô thức. Không suy nghĩ gì, chỉ luôn ngồi thu mình lại, đến nước mắt cũng vô thức mà rơi, không một âm thanh nào lọt vào tai nó, chỉ có mình nó trong thế giới của riêng mình, chỉ cần ở đây, sẽ không có ai tìm ra, không sợ bị tổn thương nữa. Cũng suốt 1 tuần, mưa rơi không ngớt, mưa đến từng đợt, ngột ngạt, bức bối, ngoài kia trời mưa tầm tã, như hòa cùng nước mắt của nó.

- Anh Sky, chị ấy lại không chịu ăn gì sao?_ Thiên Nhi chau mày nhìn khay đồ ăn chưa động đũa mà Sky bê ra, lại nhìn cái lắc đầu mệt mỏi của anh mình.

- Nó cứ vậy sẽ chết thật đấy_ Windy lo lắng

- Đi, Thiên Nhi, Rin, hai người trói nó lại, chị sẽ ép nó ăn_ Haray nổi nóng xắn tay áo dữ tợn.

- Thôi, cho anh can, con bé mà chịu để em vật ra sao?_ Kevil khuyên giải.

- Vậy phải làm sao đây?

Sky vẫn không nói gì, đưa khay thức ăn cho Thiên Nhi rồi lặng lẽ đi xuống vườn. Lại hái một bó hoa hồng xanh, đem vào phòng nó. Mỗi ngày hắn đều chăm chỉ thay hoa, cũng đem cơm nước vào, rồi lặng lẽ bê ra. Mỗi ngày đều nhìn nó tự hành hạ bản thân, như một cái xác, chính hắn cũng thấy đau lòng.

- Em xem, mưa mấy hôm liền, vườn hoa khéo lại ngập mất, em chẳng lẽ không để tâm...

- Em cứ vậy thật chẳng đáng yêu chút nào, ánh thích vẻ ngang ngạnh đầy sức sống của em cơ...

- Ai cũng đều lo cho em đấy...

- Muốn ăn gì không? Em hay thật, ăn như heo mà bầy đặt, anh có bảo em giữ dáng đâu, gầy tong teo như que củi, ôm đâu có đã...

- Nếu em không chịu nói, thì để anh nói hộ vậy, anh kể cho em nghe chuyện này nhé........

Bây giờ không phải một, mà là 2 đứa tự kỉ ám thị luôn. Một người nói, một người chẳng biết có nghe hay không, nhưng ngày nào hắn cũng ngồi trong phòng kể đủ các chuyện cho nó nghe, lại không chịu rời mắt, cứ như sợ nó sẽ biến mất vậy.

- Huhu mọi người nói xem, có phải anh Sky cũng điên luôn rồi không, kiểu tự nói tự nghe từ đâu mà ra vậy?_ Thiên Nhi mếu máo

- Cũng phục Seny thật, nghe cả ngày mà không thèm phản ứng, phải tao, tao vả cho rụng răng, đang buồn bực mà cứ lải nhải bên tai_ haray bóp nát quả cam ý lộn, múi cam trong tay.

- Mày thật là, Sky quan tâm tới Seny như thế, mày không thấy cảm động sao_ Windy gặm bánh ngon lành

- Đây không phải lúc em vẽ ra một câu chuyện ngôn tình cẩu huyết đầy nước mắt đâu_ Rany gõ đầu cô.

-Nhưng, anh nghĩ để Seny khôi phục có lẽ rất khó đấy_ Kevil trầm ngâm, hướng ánh mắt buồn đượm ra ngoài cửa. Mưa đọng lại từng giọt trên khung cửa kính.

Đêm, tiếng sấm khô khốc lóe lên làm nó giật mình tỉnh dậy. Vẫn trong tư thế ngồi bất động, nó nhìn ra ngoài trời, tiếng mưa vẫn đều đều rơi. Nó nhìn vào một khoảng không u tối, trong đầu vẫn trống rỗng, không có lấy một dòng suy nghĩ len lỏi. Phải mất một lúc lâu sau mới nhấc cánh tay lên, với về phía trước như đang níu lấy vật gì đó. Rồi đôi mắt nheo lại, chậm chạp bước xuống giường, đôi chân vừa đặt xuống nền đá hoa cũng không đủ sức trụ mà ngã xuống sàn. Nó vẫn không biến sắc, trong vô thức bước về phía phòng tắm. Cảm giác tên người rất mệt mỏi, mồ hôi túa ra như thể vừa đi một chuyến dài. Vòi nước xối xuống tay nó, nhưng nó không có cảm giác gì, nó ngẩn mặt lên, nhìn vào gương, đây là nó sao? Tóc tai rối mù, mắt sưng húp, thâm quầng, da tái nhợt, môi khô khốc. Nó đưa tay chạm vào mặt kính lạnh toát, rồi lại chạm vào khuôn mặt hốc hác, thê thảm của mình. Sao lại thành ra như này? Nó nhìn chằm chằm vào gương, chợt thấy khuôn mặt mình đang cười, cười rất ghê rợn. Tiếng cười vang lên trong phòng tắm, hòa vào tiếng nước chảy tóc tách, hòa vào màu đen của màn đêm thật đáng sợ. " Tôi là kẻ giết mẹ mình" " Chính tôi giết mẹ mình", " Là tôi... chính tôi" " Chính là tôi". Khuôn mặt đó cứ nhìn nó, đôi mắt như muốn lòi cả ra ngoài, mồn không ngừng nói, không ngừng cười. Nó mím môi sợ hãi, mấp máy, âm thanh yếu ớt, khàn khàn mới bật ra. " Không phải"

" Chính là cô, cô giết mẹ mình"

" Không phải, không phải mà, là cô. Nhất định là cô"

" tôi và cô là một, đúng, tôi giết mẹ mình, cô giết mẹ mình"

" Im đi, biến đi"

" Cô bé ngốc nghếch, cô muốn thoát khỏi dằn vặt không? Nhìn cô thật thê thảm, cô mau chết đi, đi chết đi, haha"

" Cô mau im đi"

Nó hét lên, tay đập nát chiếc gương, mảnh vỡ găm vào tay, máu cứ thế túa ra. Ghê quá, thật ghê tởm, phải, rửa đi, rửa thật sạch. Nó mở vòi nước, nhưng trong vòi lại chảy ra một thứ nước đặt sệt, đỏ thẫm, dính nhớp nháp, bám chặt vào tay nó. Nó sợ hãi, lùi lại dựa người vào tường.

" Là cô, cả đời này tôi sẽ ám cô, theo cô, cho đến khi cô hết mới thôi"

" Á, MAU BIẾN ĐI, CÔ BIẾN ĐI"

AAAAAAAAAAAAAAAAAÁ nó giật mình hét lên, thì ra là mơ sao? Nó giơ tay lên trước mặt, không có máu, chỉ là mơ thôi.

" Cô đã giết mẹ mình, tôi sẽ theo cô mãi mãi, mãi mãi"

- Mau im đi

Căn phòng bị gió lùa vào làm rối tung, mưa hắt vào ướt át. Một thân ảnh nhỏ bé, đôi chân trần cứ vậy băng qua mưa, vội vã chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.