Lần đầu tiên Quý Kiêu đến chỗ này vào ban đêm, xung quanh rất yên tĩnh, phòng ở tầng 2 hôm trước cũng rất yên tĩnh.
Lúc anh ôm Đinh Móng Nhỏ đẩy cửa phòng ra, chú với Lục Khoan đều không có trong phòng, đương nhiên cũng không thể có Trần Tu Vũ, chỉ thấy mỗi Tô Quý đang ngồi trên sô pha nhắm mắt lại, trên tay nắm một cái lục lạc nhỏ.
"Tô Quý." Quý Kiêu đi qua chạm chạm lên người Tô Quý, cậu ta nhìn qua có vẻ rất mệt, lay vài cái mới tỉnh lại.
"Hai người tới rồi à." Tô Quý đứng lên, đầu tiên nhìn nhìn lục lạc trong tay.
"Người đâu rồi? Trần Tu Vũ đâu?" Quý Kiêu dáo dác nhìn quanh phòng, xác định chỉ có một mình Tô Quý. "Trần Tu Vũ được mấy người Chú tiễn đi rồi." Tô Quý ngoại trừ nhìn hơi mệt mỏi ra thì cả người cũng còn bình tĩnh.
Đinh Móng Nhỏ nhảy từ trong lồng ngực Quý Kiêu xuống mặt đất, bắt đầu ra vào các phòng từ trong ra ngoài như là đang tìm người, nó không thể tin được mới có một thời gian thôi mà Trần Tu Vũ đã bị tiễn đi rồi.
"Tiễn đi là có ý gì?" Quý Kiêu cau mày, tin nhắn kia của Trần Tu Vũ gửi đến chính là lời tạm biệt anh, trong lòng anh cực kỳ buồn, anh muốn đến gặp Trần Tu Vũ.
"Chính là tiễn đi," Tô Quý thở dài, không biết nên giải thích như thế nào, "Anh ấy vẫn chưa tỉnh lại, chú với Lục Khoan muốn đưa anh ấy đên nơi an toàn....."
"Cậu ta mới gửi tin nhắn cho tôi chưa tới một tiếng trước mà!" Quý Kiêu lấy điện thoại ra nhìn thời gian.
"Đấy là tin nhắn đêm qua anh ấy đã soạn sẵn rồi đặt thời gian gửi qua."
"Tôi---đệt!" Quý Kiêu thật sự không cách nào hình dung được cảm giác của mình lúc này, hung hăng mà mắng một câu.
Trần Tu Vũ còn có thể tỉnh lại hay không, khi nào thì có thể tỉnh lại, tất cả đều không rõ, điều này Lục Khoan rõ ràng hơn bất kỳ ai khác, điều mà bọn họ có thể làm là cố hết sức đảm bảo an toàn.
Chỗ giấu người rất bí mật, trước khi Lục Khoan trở thành Miêu khách, chỗ này chỉ có một mình chú biết.
Sắp xếp xong xuôi mọi việc xong, Lục Khoan lái xe cùng chú một đường trầm mặt, giải quyết xong người kia, trong thời gian ngắn sẽ không xuất hiện lại người như vậy nữa, loài Mèo Chín Đuôi cũng quay trở lại quỹ đạo sinh hoạt bình thường.
Nhưng tâm tình anh vẫn trầm xuống như cũ, bởi vì số mệnh một số người, bất kể như thế nào cũng không thay đổi được.
Lúc trở lại chỗ của chú, Lục Khoan vừa vào cửa đã thấy được ba người đang ngồi trên sô pha, lúc thấy anh vào thì đồng loại nhìn lại, làm cho anh rất áp lực, xoay ngươi tính bỏ đi.
Nhưng chú đứng ở sau anh, anh đành phải căng da đầu mà vào phòng, kể cả Trần Tu Vũ biến thành như vậy không phải trách nhiệm của anh, nhưng tóm lại anh vẫn cảm thấy khó mà đối mặt với những người còn ôm một tia hy vọng cuối cùng với Trần Tu Vũ này.
Nhưng tất cả mọi người đều không lên tiếng, cuối cùng chỉ có Quý Kiêu hỏi một câu: Cứ như vậy à?"
"Chỉ có thể cứ như vậy." Lục Khoan gật đầu.
"Sau này sẽ tỉnh lại không?"
"Không biết, anh trai tôi rất nhiều năm cũng chưa tỉnh lại, không biết sau này có thể tỉnh lại hay không."
Quý Kiêu không nói gì nữa, lấy điện thoại ra lưu lại tin nhắn của Trần Tu Vũ, châm thuốc, bước ra vườn hút.
"Đuôi của Đinh Mùi thế nào rồi?" chú nhìn Đinh Mùi, loại chuyện tự cắn đứt đuôi của mình như thế này, trước này chú chưa từng thấy qua, sẽ để lại hậu quả như thế nào chú cũng không thể biết được.
"Không có cảm giác gì, chỉ là hơi mệt thôi." Đinh Mùi vặn vặn người, nghiêng qua dựa vào Tô Quý.
"Cậu không ngồi thẳng được à?" Tô Quý cười cười.
"Im miệng."
"Cậu bây giờ có khi đánh không lại tớ đâu," Tô Quý tiếp tục cười, "Không sợ cậu đâu."
"Đánh một trận là biết." Đinh Mùi ngồi thẳng người dậy, mông thấy hơi khó chịu, lại đành phải dựa lại trên người Tô Quý.
"Trong khoảng thời gian này tạm thời đừng tu luyện cái đuôi nữa, chờ khôi phục hoàn toàn đã, nhìn xem tình huống như thế nào." Chú xoay người ra khỏi cửa, có vẻ là chuẩn bị ra ngoài, người này ngày nào cũng chạy loạn khắp nơi, không ai biết chú là đang vội cái gì.
Quý Kiêu ngồi xổm trong vườn hút thuốc, chú do dự một chút, đi tới bên người anh: "Cậu......"
"Có một số việc thật sự bọn tôi cũng bất lực, Trần Tu Vũ biết sẽ có kết quả này, nhưng cậu ấy vẫn lựa chọn." chú nhìn Quý Kiêu, năng lực thừa nhận của anh lính cứu hỏa này rất mạnh, gặp phải chuyện như thế này mà vẫn có thể duy trì được bề ngoài bình tĩnh.
"Ừ."
"Những việc này phải giữ bí mật, không thể phá vỡ mỗi quan hệ ổn định giữa Mèo Chín Đuôi và thế giới loài người."
"Tôi biết rồi, nếu nói ra thì sẽ giết tôi đúng không. Đinh Mùi đã cảnh cáo rồi rồi." Quý Kiêu cười cười.
"Không cần giết chóc phức tạp như thế," Chú vỗ vỗ quần áo, "Dùng gậy gõ vào đầu một cái cho mất trí nhớ là được."
Quý Kiêu sửng sốt, vừa định nói chiêu này không tệ thì đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng hét đau đớn của của Đinh Mùi, trong lòng Quý Kiêu thắt lại, vọt vào trong phòng: "Chuyện gì vậy?"
Đinh Mùi càu mày che mông lại nằm trên sô pha, Tô Quý sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, giơ tay muốn đỡ Đinh Mùi lại không dám tùy tiện động vào cậu.
"Mông đau quá....." lông mày Đinh Mùi nhíu lại thành một đường, mồ hôi thấm ra từ thái dương, "Bụng cũng đau."
"Hai cậu đánh nhau à?" Quý Kiêu nhào qua ôm lấy Đinh Mùi nhìn Tô Quý hỏi một câu.
"Tôi nào dám đánh cậu ấy!" giọng Tô Quý cũng run lên, "Chú ơi-----"
Chú theo vào, cầm tay Đinh Mùi, phát hiện tay cậu run kinh khủng, loại đau đớn vượt qua sức chịu đựng này xảy ra với Đinh Mùi hơi đột xuất, chú trầm mặc một lúc: "Còn đau không?"
"Có đau, chú phiền quá," Đinh Mùi hất tay chú ra, chôn dầu vào ngực Quý Kiêu, giọng buồn bã, "Không đau thì cháu kêu làm cái gì!"
Quý Kiêu cũng cảm thấy chú có hơi ngốc, lúc này hỏi câu này có phải hơi vô nghĩa không: "Đưa cậu ấy đến bệnh viện được không?"
"Ngu ngốc." Đinh Mùi ở trong ngực anh lại mắng một câu.
"Chịu đựng một lát, ta muốn xem đau bao lâu." Chú nhìn qua rất trấn định, ngồi trên sô pha bên cạnh nhìn chằm chằm Đinh Mùi.
Quý Kiêu ôm Đinh Mùi, anh không biết chú đây là có ý định gì, anh chỉ biết Đinh Mùi đau đến mức toàn thân ướt đẫm mồ hôi, cơ thể vẫn luôn run lên.
Quả thực là như kéo dài cả vài tiếng đồng hồ, Đinh Mùi mới rốt cuộc hòa hoãn lại, chậm rãi ngẩng đầu, còn cắn môi, trên chóp mũi là mồ hôi đã chảy thành giọt.
"Hết đau rồi?" Quý Kiêu lấy tay lau mồ hôi trên mặt cậu.
"Ừm," Đinh Mùi đứng lên, hoạt động chân tay một chút, lại ấn ấn bụng, "Hết đau rồi."
"Chưa đến ba phút." Chú cũng đứng lên.
"Không phải chứ," Quý Kiêu hơi không tin được, anh cảm thấy kể cả là do mình nôn nóng nên thời gian trôi qua chậm đi thì cũng phải hơn 10 phút rồi chứ, "Sao mà mới hơn 3 phút được, chú lấy cái gì đo thời gian vậy?"
"Nhịp tim của tôi." Chú rất bình tĩnh, chậm rãi đi dạo trong phòng, dường như là đang suy nghĩ gì đó.
Mọi người đều không nói gì, ánh mắt bám theo chú di chuyển qua lại, chờ chú đưa ra kết luận.
Một lúc lâu sau chú mới ngẩng đầu lên nói một câu: "Đi du lịch đi."
"Hả?" Tất cả đều đồng thanh liên tiếng.
Đối với câu nói không đầu không đuôi này của chú, chỉ có Lục Khoan tiếp một câu: "đi đâu?"
Chú muốn cho Đinh Mùi đi du lịch, thật ra là đến một cái hồ. Cái hồ này rất lớn, nhưng cũng không phải địa điểm du lịch gì, ngoại trừ vị trí rất đắc địa thì cũng không có cảnh sắc gì, cho nên chỉ có một ít khách du lịch sẽ đi đến.
Đinh Mùi vừa nghe đến hồ đã hiểu ý của chú. Cái hồ này cậu đã nghe nói qua, là nơi rất giàu linh khí, không ít Mèo Chín Đuôi đã tới rồi, có điều không phải vào lúc này, mùa thu đi mới là khoảng thời gian tốt nhất.
Từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ tới đó, cũng không nghĩ đến chuyện đi, cậu không thèm phí sức chạy xa như vậy, cậu chỉ thích ở gần chỗ này tu luyện cái đuôi, chỉ cần chú tâm, hiểu quả cũng không có gì khác nhau.
"Cháu không đi." Đinh Mùi rất dứt khoát cự tuyệt.
"Cậu ấy đi đến một nơi xa như vậy?" Quý Kiêu nhìn chú, cũng cự tuyệt cái đề nghị này, quá không đáng tin.
Tuy Đinh Mùi là Mèo Chín Đuôi, nhưng Quý Kiêu đã sớm nhìn ra, Mèo Chín Đuôi ngoại trừ có thể thực hiện nguyện vọng giúp người khác, sức lực cũng khá lớn ra thì những mặt khác cũng không đặc biệt gì hơn, đặc biệt là với tính cách y như mèo của Đinh Mùi, đi một mình tới nơi xa xôi như vậy, trên đường không chừng sẽ xảy ra chuyện, anh không yên tâm.
"Không phải một mình, cậu đi với nó." Chú chỉ chỉ Quý Kiêu.
Vừa nghe lời này, Đinh Mùi nhanh chóng quay đầu sang nhìn chằm chằm Quý Kiêu, sau đó gật đầu: "Cháu đi."
Quý Kiêu có hơi to đầu, anh không biết phải nói gì mới được, may là Lục Khoan giúp anh nói một câu: "Cậu ta là lính, làm sao mà xin nghỉ dễ dàng vậy được, đi một chuyến chắc cũng mất tận nửa tháng đi?"
"Khoảng gần 10 ngày, Đinh Mùi khác với những con mèo khác," chú nhìn Quý Kiêu, phải để Quý Kiêu đi cùng Đinh Mùi, đối với Đinh Mùi mà nói, Quý Kiêu khả năng còn có tác dụng hơn là linh khí, "Xin nghỉ mười ngày đi, bịa ra chuyện gì đó lâm li bi đát vào, có thể xin được không?"
Vì Đinh Mùi mà nói dối Ngũ Chí Quân, đây đã không phải lần đầu tiên, Quý Kiêu cũng sắp tìm không ra được lý do nữa rồi, chỉ có thể lại để mẹ ra trận, nhưng xin nghỉ liên tục 10 ngày như vậy khác với bình thường xin nghỉ một ngày, không biết là Ngũ Chí Quân có thể đồng ý không.
Quý Kiêu ngồi khoanh chân ở trên giường, cau mày tự hỏi chính mình, hỏi qua hỏi lại, rốt cuộc phải nói như thế nào mới được đây. Đinh Móng Nhỏ ngồi bên cạnh, đứng dậy dặt chân trước lên đùi anh, đôi mắt nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt toàn là chờ mong.
Anh có chút không dành lòng nhìn Đinh Móng Nhỏ, thanh thanh giọng nói: "Tôi đi xuống dưới lầu tìm Ngũ đội, thử xem có xin nghỉ được không."
Đinh Móng Nhỏ cũng nhảy xuống giường, nhảy nhảy bước nhỏ theo sau chân anh muốn ra ngoài cùng.
"Cậu đừng đi," Quý Kiêu xách Đinh Móng Nhỏ thả lại trên giường, "Cậu mà đi tôi lại không biết nên nói như thế nào, cậu ở đây chờ tôi."
Nó không động đậy nữa, ngồi ngay ngắn trên giường nhìn Quý Kiêu mở cửa đi ra ngoài, tiếng bước chân dần dần biến mất ở hành lang, có chút không yên ổn. Hôm nay loại đau đớn này thật sự là muốn lấy mạng nó, nó chưa từng trải qua bao giờ, ngoại trừ mông, lục phủ ngũ tạng cũng đau như bị hầm lên, nó biết tình trạng này không thể ngó lơ được, đi đến hồ tu dưỡng là cần thiết.
Nhưng mà, nếu Quý Kiêu không thể đi được, một mình nó đi sẽ không có ý nghĩa gì, hơn nữa nó sẽ rất nhớ Quý Kiêu, rất nhớ, sau đó trong lòng sẽ rất loạn, mà nếu trong lòng rối loạn thì sẽ không thể nào tĩnh tâm mà tu dưỡng được.
Ừm, đúng vậy, chính là như vậy, Quý Kiêu nhất định phải đi.
Có điều nhỡ anh ấy không xin nghỉ được thì sao? Thế còn một mình mình thì có muốn đi nữa không?
Phiền quá đi!
Nó bó lên trên giường, dùng chân trước ấn lỗ tai xuống sát đầu ôm lấy, cái mũi dúi xuống ga giường, cái đuôi sau người cứ quét qua quét lại không ngừng.
Phiền chết mất!
Quý Kiêu đi rất lâu, mãi đến khi cái mũi nó dúi xuống ga dường đến sắp nghẹn chết rồi Quý Kiêu mới đẩy cửa quay lại.
Nó lập tức nhảy từ trên giường xuống đất, móng vuốt bị mắc vào ga giường một chút, cực kỳ dứt khoát lưu loát mà dùng đầu tiếp đất, nhưng nó cũng không rảnh lo nhiều, lập tức lại nhảy dựng lên ngước cổ nhìn chằm chằm mặt Quý Kiêu.
"Đến khi nào thì cậu mới không vừa lăn vừa bò như vậy nữa đây hả," Quý Kiêu thở dài, xách nó lên trước mặt mình, xoa xoa trán nó, "Chỉ có mười ngày nghỉ, bao gồm cả đi lại cũng chỉ có mười ngày này, đây là tôi phải lấy cả ngày nghỉ đông ra đổi mới xin được đấy."
Meo ngao ngao!
Nó gân cổ lên kêu một tiếng.
"Hy vọng mẹ tôi không biết được chuyện bà ấy phát bệnh nằm viện này, a di đà phật......"
Miêu ngao ngao!
"Được rồi, đừng kêu nữa, râu cũng thẳng ra rồi."
Meo! Ngao Ngao!
"Mẹ cậu bị bệnh thật hả?" lúc Lâm Tử vào phòng, Quý Kiêu đang quay người lục đồ đi tắm, Đinh Móng Nhỏ đang nằm ngửa bụng trên giường giờ móng vuốt nghịch cái đuôi.
"Không có."
Quý Kiêu thở dài.
"Cậu xin nghỉ đi hưởng tuần trăng mật hả? Lâm Tử hơi sửng sốt một chút.
"Cút đi."
"Đi đâu vậy? Mang về cho tôi ít đặc sản nha."
"Campuchia."
"Không có thành ý gì hết," Lâm Tử vui vẻ, duỗi tay định vuốt Đinh Móng Nhỏ một chút nhưng bị cào cho một phát đành phải nhanh rụt tay về, "Cũng sắp bằng nghỉ đông luôn rồi, ít gì cũng mang về cho tôi cái gì đó kỷ niệm chứ."
"Được."
Quý Kiêu mang theo hai bộ quần áo để thay đổi, một cái túi nhỏ, Đinh Mùi thì cái gì cũng không cần mang. Buổi tối trước ngày đi, nó ở giữa trạng thái vừa buồn bực vừa hứng phấn lăn lộn một hồi lâu, nửa đêm còn dùng hình người gọi điện cho Tô Quý nói chuyện một tiếng đồng hồ, xong lại biết về hình mèo nghịch lục lạc trên cổ, đến gần sáng mới bắt đầu chịu ngủ, kêu thế nào cũng không chịu dậy, cho nên Quý Kiêu không thể không bỏ cậu vào ba lô xách đi.
Lúc ra cửa thấy xe của Lục Khoan đã dừng ven đường, nhìn thấy anh ra tới thì đưa cho anh một tờ vé: "Còn một tiếng lái xe nữa, chú ý an toàn, đừng chiều tính ham chơi của Đinh Mùi, cậu ấy tu luyện nhiều năm như vậy cũng không dễ dàng."
"Ừ, tôi biết rồi," Quý Kiêu chà sát tấm vé trên tay, ngẩng đầu nhìn Lục Khoan, "một vé?"
"Một vé thôi, tiết kiệm chút tiền." nói xong Lục Khoan xoay người chuẩn bị lên xe chạy lấy người.
"Anh không phải chứ! Đường đường là một ông chủ, hà tiện như vậy mà không biết xấu hổ à!" Quý Kiêu có hơi cạn lời.
"Có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó, tôi cũng không dễ dàng gì, cả ngày hầu hạ mấy tổ tông mèo này, kinh doanh cũng không có thời gian quản lý nữa......" Lục Khoan lên xe, nhanh như chớp lái đi mất.
"Được rồi, thế mà nhà ga cũng không tiễn tôi ra, cũng có mất tiền đâu," Quý Kiêu trở tay ra sau lưng vỗ vỗ trên ba lô, "Móng nhỏ, xuất phát thôi."