vạn ngôi sao băng đã bừng lên,vẽ bầu trời thành một bức tranh ánh sáng nguy nga, vũ hàn vẫn nhìn lên bầu trời, lâu rồi nàng chưa được ngắm sao băng, nở một cười, nụ cười như một tiên nhân vậy, thanh khiết hạnh phúc vô bờ, còn vang đâu đây một chút mong luân của chốn nhân gian huyền ảo này
trần ân nhìn vũ hàn đáy mắt đứng lại rồi thở nhẹ nhìn lên trời
nhanh chóng mở mắt hắn chăm chú nhìn nàng-vũ hàn bao giờ nàng mới chấp nhận ta, nàng đang ước gì, ta có thể biết không.... - không gian khoãng lặng hắn vẫn nhìn ngắm nử nhân mình yêu lòng rối bời
"Không thể nhìn thấy tâm hồn lạc lõng của nàng
Không thể đoán được ánh mắt nàng đang gửi gắm điều gì
Một cơn gió, một điều ước, cuộc sống thật khó lường
Hình dáng nàng chìm vào bóng tối
Nhìn hoa đào nở kìa
Nhìn ánh mắt cô đơn của nàng như ánh trăng lạnh lẽo
Yêu nàng khiến tim lỗi nhịp
Vẽ nàng nhưng rồi liệu rằng ta có thể vẽ được lòng nàng đang nghĩ gì không? Cố gắng nhớ nụ cười của nàng, đó là điều làm ta có thể chờ nàng đến vĩnh cửu
--- bài hát có sự thay đổi
"Đứng trong đêm ánh mắt nàng ngập bi thương
Nàng sẽ không thấy điều đó được
Vì sao ư?
Nàng đứng hỏi
Cả nhân thế này chỉ ta là có thể biết được
Nhưng nàng có biết cũng vì vậy mà lòng ta đau hơn
Hoạ nên giang sơn này
Hoạ lên khung cảnh này
Nhưng nổi đau ấy
Cõi lòng ấy ta sẽ làm sao biết bi thương nàng là gì?
Quay đầu nhìn ta, đáy mắt mòn mõi đợi
Nàng thật khó đễ hoạ thành"
Vũ hàn mỡ mắt đưa tay lên cao, nàng muốn chạm vào tầng trời(mình không hiểu tác giả Viết chỗ này lắm)
trần ân cũng đưa tay lên cao, nắm lấy tay vũ hàn,
nhắm dần đôi mắt vũ hàn rút tay lại nhưng vẫn cho hắn đứng gần mình vì xem ra thế giới này nếu là có thễ thì nàng nghĩ hắn sẽ không làm hại mình.
Trong đêm hai thân ảnh nam nử thật đẹp nhưng cũng thật xa vời vì tình cảm của họ như một cổ xe ngựa chứa đầy uy uất chạy đến cung sao, bóng dáng nàng ngồi trên xe ngựa chiếc xe xa mãi hắn mang theo tâm hồn lạnh băng bay khuất vào ánh sáng mờ nhạt của những ngôi sao hôm nay.