Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ

Chương 66



Lâm Duyên cho rằng, hôm sau hai người kia khẳng định ở chung sẽ rất xấu hổ, nàng đã chuẩn bị xong, cùng nhau lúng túng, kết quả…. Ha ha… Nàng suy nghĩ quá nhiều…

Hôm sau hai người gần như không có chút ảnh hưởng nào, ngoại trừ thỉnh thoảng ánh mắt nhìn Lâm Duyên có chút không bình thường ra!

Lâm Duyên cảm thấy có thể quỳ lạy hai người này rồi! Rốt cuộc làm sao làm được chuyện này a!

Mỗi lần nàng bị Băng Thú hung hăng ngược một lần, sau đó tay chân đau đau nhức, toàn thân đều không giống của bản thân nàng, nàng còn phải nháo hai ngày không được tự nhiên…. Ách… Sai, đó không gọi là không được tự nhiên, gọi là “nơi đó có áp bách, nơi đó có đấu tranh”.

……

Chờ một chút! Cái này không có tính tương tự a!

“Đại sư tỷ….” Lâm Duyên hoàn toàn làm như không nhìn thấy ý cảnh cáo của Huyễn Mạt: “Đại sư tỷ, thật sự muốn quay về Vân Phù Môn sao?”

“Ân.” Vân Ca gật đầu: “Chuyện của Sư tôn có kỳ hoặc, quan trọng nhất là đèn sinh mệnh của ta ở Vân Phù Môn, dựa theo thái độ của nhị trưởng lão ngày hôm qua, nhưng một tia sinh mệnh của ta ở đèn sinh mệnh vẫn không bị thương tổn, như vậy nhất định là sư tôn đã làm gì đó.” Cũng là nguyên nhân này, Vân Ca trong lòng là hoài nghi Liêm trưởng lão căn bản không xảy ra chuyện, nếu không đèn sinh mệnh của nàng khẳng định đã rơi vào tay Vân Phù Môn.

Lâm Duyên lúc này mới nhớ đến một việc nghiêm trọng như vậy!

“Đại sư tỷ…. Đèn sinh mệnh của ta!”

“….” Vân Ca nhìn thoáng qua Lâm Duyên, sau đó lạnh nhạt nói: “Ngoại trừ đại đệ tử, những đệ tử khác không có đèn sinh mệnh.”

“….” Đây thật là một tin tức tốt.

Bởi vì một nội môn đệ tử bình thường có thể nhận được tài nguyên, có thể lấy được những thứ của sư môn so ra kém đệ tử chân truyền rất nhiều, cũng chính bởi vì như vậy, cho nên một đệ tử chân truyền vô luận là làm phản hay là chết đi, đối với một môn phái mà nói đều là một đả kϊƈɦ rất lớn.

Cũng chính bởi vì vậy, cho nên mới phải cho đệ tử chân truyền cũng chính là đại đệ tử chế tác đèn sinh mệnh.

Đèn sinh mệnh đối với môn phái cùng đệ tử chân truyền đều là vừa có lợi vừa có hại, có đèn sinh mệnh tồn tại, đệ tử chân truyền ở bên ngoài gặp phải nguy hiểm, môn phái có thể biết trước nhất, đối với sinh mệnh của đệ tử chân truyền có sự bảo đảm nhất định, mà bên trong đèn sinh mệnh ngưng kết một bộ phận linh mạch chi huyết của đệ tử chân truyền , môn phái có thể thông qua đèn sinh mệnh để nghiêm phạt đệ tử dám phản bội sư môn.

Lâm Duyên từ sâu trong đầu mình, cuối cùng đào bới được cái gọi là đèn sinh mệnh, thành thật mà nói, thứ này, nếu như không phải là bởi vì cẩn thận suy nghĩ nàng thật sự không nhất định có thể nhớ đến.

Đèn sinh mệnh xuất hiện lần đầu tiên trong kịch tình cũng không phải ở trêи người của người nhất định là khách qua đường của nữ chủ, mà là nữ chủ bị đại sư tỷ đố kị nàng dung mạo xinh đẹp hãm hại đuổi ra khỏi Vân Phù Môn, sau đó được đại đệ tử của Tử Linh Tông xem trọng, nhận về Tử Linh Tông …..

Lâm Duyên nhớ lại có chút tình tiết không thích hợp thiếu nhi, mặt đỏ lên, nàng đời này đều phải đem những chuyện này chôn ở trong lòng, nếu không nàng nhất định sẽ bị Huyễn Mạt lột da! Nhất định sẽ!

Vân Ca thấy Lâm Duyên lại bắt đầu ngẩn người, đột nhiên nhớ đến bạn trai cũ ở trước mặt nàng khoa trương người này là thế nào “Dính người, chim nhỏ nép vào người, tốt đẹp..”

Chờ một chút! Vân Ca đột nhiên nhớ ra cái gì đó! Nàng đã gặp qua Lâm Duyên a! Gặp ở thế giới kia! Gặp qua a! Nàng cư nhiên có thể quên chuyện này!

“Tiểu chân ngắn…..” Vân Ca đột nhiên gọi một tiếng.

“Ngươi mới là tiểu chân ngắn! Cả nhà ngươi đều là tiểu chân ngắn!” Lâm Duyên cơ hồ là phản xạ có điều kiện mà xù lông, sau khi xù lông xong, liền phản ứng kịp trước mặt mình là ai, tất cả lông đều xẹp xuống… Chỉ là lắp bắp nói: “… Đại sư tỷ…. Làm sao ngươi biết?” Nàng nhớ kỹ hai người là chưa từng gặp mặt, Vân Ca làm sao biết biệt hiệu của nàng?

Đúng vậy! Biệt hiệu của nàng chính là tiểu chân ngắn! Tuy nói là một ký ức đẫm lệ, tuy rằng người phía nam thường không cao, nhưng nàng chỉ có một mét năm mươi sáu, là phi thường thấp, …

Lâm Duyên lệ rơi đầy mặt, thật vất vả thay đổi thân xác khác, vừa được cao như vậy, thế nào để đại sư tỷ nhà nàng biết tên hiệu của nàng rồi?

Vân Ca mỉm cười: “Chúng ta đã gặp qua.”

Lâm Duyên rất ít thấy Vân Ca cười, chí ít là rất ít thấy Vân Ca cười với nàng, nhất thời cả người đều tốt, thắt lưng không mỏi, chân không đau, tâm cũng không có không thoải mái, một lúc lâu mới phản ứng được Vân Ca là nói ở thế giới kia, hai người đã gặp mặt.

Lâm Duyên sửng sốt một chút. Có sao? Nàng thế nào một chút ấn tượng cũng không có.

Cũng không cho Lâm Duyên nhiều thời gian suy nghĩ, bởi vì Huyễn Mạt đã đến, còn không chờ Huyễn Mạt đến gần, Lâm Duyên đã bị một cái đuôi to cuốn đi

Lâm Duyên biểu thị, Băng Thú kẻ này rốt cuộc còn để cho người ta sống không, động một chút thì là đuôi, khi dễ nàng không có đuôi đúng không?

Nếu như nàng có đuôi, nhất định khiến Băng Thú nếm thử mùi vị bị ném xuống đất!! Hừ! Hừ!

Huyễn Mạt vừa đến gần Vân Ca, liền vươn tay ôm thắt lưng Vân Ca: “Sư tôn, ta muốn đi cùng ngươi.”

Vân Ca sửng sốt một chút, trong kế hoạch của nàng vốn là không hề nghĩ đến dẫn theo Huyễn Mạt cùng đi Vân Phù Môn, Huyễn Mạt lợi hại nhưng phát huy quá không ổn định, hơn nữa Huyễn Mạt còn có một phần ma khí bị đè nén trong cơ thể vẫn chưa giải quyết, nếu như nhất thời bị kϊƈɦ động, như vậy vấn đề sẽ càng khó giải quyết.

Huyễn Mạt nhìn thấy Vân Ca không nói gì, ôm càng chặt hơn: “Sư tôn….”

Vân Ca xoa tóc Huyễn Mạt, ôn nhu khuyên nhủ: “Vi sư rất nhanh sẽ trở về, ngươi ngoan ngoãn dẫn theo Băng Thú cùng Lâm Duyên ở chỗ này chờ vi sư có được không? Vi sư rất hiểu Vân Phù Môn, sẽ không có chuyện gì.”

“Không được, sư tôn đã nói dù đi đến đâu cũng sẽ không bỏ rơi ta.” Lời này của Huyễn Mạt nói đến ủy khuất, tiếp theo còn nói: “Sư tôn, ngươi dẫn ta theo đi mà, ta sẽ rất ngoan, sư tôn….”

Vân Ca thở dài: “Nhưng vi sư lo lắng cho ngươi.”

Huyễn Mạt cũng học theo dáng vẻ của Vân Ca, thở dài: “Sư tôn, ta càng lo lắng cho ngươi….”

Vân Ca bị chọc cười: “Vậy để Lâm Duyên lại trông chừng Băng Thú?”

Huyễn Mạt vội vàng gật đầu: “Ân ân ân.”

Băng Thú không thể đi là chuyện đã xác định, nếu như dẫn theo một con cửu cấp linh thú, như vậy tỷ lệ bị phát hiện tuyệt đối sẽ tăng vọt.

Vân Ca đối với con Băng Thú này cảm giác tồn tại cũng không mạnh không phải đặc biệt mạnh mẽ, nhưng để một con thú ở chỗ này, Vân Ca vẫn có chút không yên lòng, dù sao cửu cấp linh thú tu sĩ mơ ước tuyệt đối không ít, vì vậy Vân Ca kɧօáϊ trá quyết định để Lâm Duyên ở lại đây, nàng dẫn theo Huyễn Mạt cùng đi Vân Phù Môn.

Lúc Lâm Duyên biết tin tức, nhìn thoáng qua Băng Thú bên cạnh, sau đó thoáng chốc nhào tới: “Thú a! Thú a! Chúng ta bị ghét bỏ! Đều tại ngươi, cái bóng đèn này quá chói mắt! ô ô ô..!”

p/s : Lâm tỷ ngươi xác định là Băng Thú nàng chói mắt hơn ngươi sao ~o~


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.