Cái Gọi Là Tâm Sự
Mạch Dịch hỏi tôi: “Chúng mình về nhà nhé?”Rồi cậu nhấn mạnh lần nữa “Về nhà” “….Em không nói thì anh cũng biết chúng ta phải về thôi.”
Bóng cây tịch liêu
Tôi trải tầm mắt ra xa, thấy những ánh sáng phản chiếu của nhà cao tầng
Hứa Tiêu ngay sau lưng tôi.
Nhưng tôi không còn nghe thấy tiếng nói em nữa.
Mạch Dịch nói rằng bản thân không giỏi giao tiếp – những lời này đề là khoác lác.
Tôi chưa bao giờ tin, hơn nữa nhìn vào lối hành xử của cậu thì lại càng chắc chắn.
—-Mạnh Dịch là người cực khéo.
Đây là điều quá rõ ràng.
Tay lái Mạnh Dịch rất chắc.
Ban nãy tôi cứ ngơ ngác đi theo cậu, thậm chí còn không kịp cùng Hứa Tiêu hứa hẹn gặp lại.
Rồi tôi chợt nghĩ tôi không cần phải gặp lại em nữa.
Tôi hờ hững nhìn phòng cảnh bên đường, Mạnh Dịch mở một nửa tấm kính cửa xem, gió theo đó thổi vào.
—Lạnh lẽo đến đau lòng.
Suốt cả quãng đường đi, Mạnh DỊch không nói một câu nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.