Cái Gọi Là Vỏ Quýt Dầy Gặp Móng Tay Cùn

Chương 3: Cái gọi là gặp lại



Tô Bạch đã nhiều ngày cảm thấy rất nhàm chán, mấy ngày trước đây nhất thời động tình lại bị từ chối mạnh mẽ, sau đó Tần Hiên cũng đi, ôi, quanh quanh quẩn quẩn lại chỉ mình ta với ta.

Tô Bạch hiện đứng ở đầu thuyền, một thân áo trắng theo gió bay bay, cảm giác phiêu bổng.

Lúc này một chiếc thuyền hoa nhích lại gần, một người đứng ở mũi thuyền kêu:” Trên thuyền có phải là Tô Bạch, Tô công tử?”

Tô Bạch nhìn qua, một người không quen, cao giọng nói:” tại hạ đúng là Tô Bạch, không biết các hạ là ai?”

Người nọ nói:” Chủ nhân của ta mời công tử lên thuyền nói chuyện”

Tô Bạch hỏi:” thỉnh giáo quý chủ nhân là?”

Người nọ nói:” Tục danh chủ nhân không phải là điều tiểu nhân dám nói, công tử đi lên liền biết.”

Tô Bạch không nói hai lời liền bước lên.

” Giang sơn dễ đổi ” quả thật câu nói này có đạo lý thâm sâu, ngu ngốc vẫn như cũ là ngu ngốc, cũng không biết đường lo lắng người khác bắt y đi làm thịt.

Người nọ đưa y vào khoang thuyền liền lui xuống.

Trong khoang thuyền bày biện thật là hoa mỹ, khắp nơi đều như phô phang quý khí của chủ nhân nơi này.

Không gian to rộng như thế mà chỉ có một người ngồi ở trước bàn uống rượu. Tô Bạch đánh giá hắn, mày kiếm lãng mục, khí vũ hiên ngang, khoảng chừng 23, 24 tuổi. Người này y cũng không biết, ơ, mà khuôn mặt có chút quen thuộc.

Tô Bạch chắp tay nói:” tại hạ Tô Bạch, không biết tôn tính đại danh các hạ?”

Nam tử nhìn y cười nói:” Mới đây mà đã không nhớ rõ?”

Tô Bạch lắc đầu.

Nam tử lại nói:” Ta tên Tần Hiên Dật.”

Tô Bạch gật đầu nói:” à, Tần Hiên Dật a……” đột nhiên nhớ tới cái gì liền chỉ vào hắn:” ngươi……”

Tần Hiên Dật cười:” Nhớ ra?”

Tô Bạch vỗ tay nói:” ngươi là ca ca của Tần Hiên!”

Tần Hiên Dật thiếu chút nữa bị sặc rượu, quả nhiên không nên đánh giá cao trí tuệ người này.

Tô Bạch chớp mắt hỏi:” ta đoán sai lầm rồi sao?”

Rồi tận lực phân tích,” ngươi cùng Tần Hiên lớn lên tám phần giống nhau, Tần Hiên từng nói có một ca ca tốt lắm, không đúng sao?”

Tần Hiên Dật day day trán, nghĩ liệu tên khờ này rút cục có đáng cho mình hao tâm đến vậy không?

Tô Bạch nói:” Tần công tử tìm ta có việc gì? Là muốn cám tạ ta đưa Tần Hiên về nhà sao? Không cần không cần, nhấc tay chi lao mà thôi.”

Tần Hiên Dật khóe miệng nhếch lên, nói:” Tô công tử đã đoán sai, ta tới là muốn đòi ngươi thực hiện lời hứa lúc trước”

Tô Bạch nhìn khuôn mặt tươi cười, tựa hồ ở nơi nào gặp qua, hơn nữa hình như không phải dự cảm tốt…… Trấn định một chút hỏi:” Lời hứa nào?”

Tần Hiên Dật cười nói:” chính là lời hứa chịu gả về làm vợ ta”

Tô Bạch mặt lập tức đỏ, tiếp theo lại đen, nói:” Tần công tử đừng nói giỡn.”

Tần Hiên Dật nói:” xấu lắm sao? Ta chỉ biết, ta có bằng chứng”

Hắn lôi ra một tờ giấy, mở ra,” ngươi không ngại thử nhìn kỹ xem.”

Tô Bạch muốn cầm lấy xem, Tần Hiên Dật kéo lại, giương mày: ” để thế này xem thôi, ta cũng muốn nó bị xé nhỏ”

Tô Bạch bất đắc dĩ đành phải vận đủ mười phần thị lực nhìn, chỉ thấy trên tờ giấy rõ ràng viết:” ta Tô Bạch nguyện gả về Tần Hiên Dật làm vợ, chết không đổi.” phía dưới còn có dấu điểm chỉ đỏ tươi và tên của y.

Tô Bạch cúi đầu nhìn xem chính mình tay mình, nhìn nhìn lại điểm chỉ trên giấy, cơ bản giống nhau; Tái nhìn kỹ hai chữ Tô Bạch phiêu dật xuất thần – cũng chính là tự tay mình viết. Vấn đề ở đây là khi nào thì y viết tên, điểm chỉ thì một chút ấn tượng cũng không có!!!

Tần Hiên Dật cười nhìn hắn hỏi:” Dấu tay này là thật?”

Tô Bạch gật đầu.

” Tên cũng chính do ngươi viết?”

Tô Bạch tái gật đầu.

” Bằng chứng này là thật?”

Tô Bạch do dự, sau một lúc lâu vẫn là gật đầu.

” Vậy ngươi có thể thực hiện chưa?”

Tô Bạch lần này một cử động cũng không dám. Lắc đầu, nhưng mà phụ mẫu từ bé đã răn dạy làm người phải giữ chữ tín, không được phép lời nói gió bay. Nếu gật đầu… chẳng lẽ mình thực sự gả cho nam nhân? Hơn nữa, lại là một người không quen không biết.

Tô Bạch hỏi:” Chứng từ này tất nhiên là không giả. Nhưng ta không thể nhớ được đã từng viết qua chứng từ này?”

Tần Hiên Dật vẻ mặt thản nhiên nói:” Không nhớ cũng chẳng sao”

Tô Bạch cố gắng nghĩ lại, rốt cuộc là khi nào… Đột nhiên trong đầu xẹt qua một câu:” Ta đây thú ngươi làm vợ được không?” là có người từng nói như vậy, hình như là buổi tối cái hôm mình say…… Khi đó Tần Hiên còn ở bên cạnh…… A, Tần Hiên, Tần Hiên Dật……

Tô Bạch mở to hai mắt nhìn, chỉ vào Tần Hiên Dật, kinh ngạc nói không ra lời.

Tần Hiên Dật cầm tay hắn hỏi:” Lần này ngươi đã nhớ ra chưa?”

Tô Bạch kêu:” ngươi là Tần Hiên!”

Tần Hiên ơi, một đời anh hùng, một đời giang hồ sấm vang chớp giật, cuối cùng bại trong tay Tô Bạch hồ hồ đồ đồ. Cảm giác thế nào????

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.