Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề

Chương 16: 16: Thám Tử Cần Thận Trọng Trong Lời Nói Và Hành Động




Sau khi thám tử thay xong quần áo liền đi ra ngoài, căn phòng khách bị anh ta giẫm bẩn cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ, quản gia mặc dù không thích người thanh niên này nhưng vẫn bảo trì phong độ khách khí mời anh ta ăn sáng."Tôi đã ăn trên đường, và tất nhiên, nếu những người đẹp đó vẫn chưa ăn, tôi sẽ không ngại ăn thêm một phần nữa~" Vị thám tử nở một nụ cười rạng rỡ rồi chụp lấy chiếc mũ - thứ duy nhất không bị bẩn của mình và đội lên một lần nữa.“Quản gia, thám tử đã tới rồi, bây giờ chúng ta đi xem xét tình hình của Quách tiên sinh thôi.” Chiêm Thiến vội vàng đứng dậy nói.Nhưng mà lúc này, sắc mặt lão quản gia lại có chút do dự.Thám tử thấy thế liền lại gần cười hì hì nói: "Được không vậy?! Tiên sinh nhà ngài lúc còn sống không chịu gặp tôi thì cũng thôi đi, hiện tại tiên sinh đã chết ngài còn không cho tôi gặp sao? Vả lại, lần này tôi đã nhận được "Chứng nhận điều tra~" rồi này.”Anh ta móc từ trong túi áo ra giấy chứng minh của cảnh sát, đây là ở trên đường theo cảnh sát tới đây, anh tiện tay lấy được.“Tiên sinh cũng không thích tiếp xúc với ngươi.

"Quản gia lạnh lùng nhìn anh một cái, nhưng vẫn xoay người đi lên cầu thang, nói:" Các vị theo ta đi.”Mấy người đi theo ông lên lầu, thám tử chậm rãi treo ở phía sau, chẳng biết lúc nào tiến tới bên cạnh nhiếp ảnh gia.Anh dùng ánh mắt ranh mãnh đánh giá nhiếp ảnh gia vài lần, nhìn đến mức nhiếp ảnh gia phải nhìn lại anh bằng ánh mắt bất đắc dĩ, lúc này, thám tử mới lên tiếng: "Căn cứ vào trình báo cho cảnh sát tối hôm qua, trước khi Quách tiên sinh gặp chuyện không may, mấy vị đều bởi vì lạc đường mà phải tá túc ở trang viên đúng không?"Anh nhấn mạnh vào hai chữ "Lạc đường" kia.Mấy người đi ở phía trước quay đầu lại nhìn anh, không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên chút dị sắc.“Ai nha, nghe giống như có người đặc biệt tới đây để sát hại Quách tiên sinh.


"Thám tử e sợ thiên hạ không loạn cười quái dị nói."Cố tiên sinh, trước khi điều tra ra sự thật, xin đừng bất kính với các vị khách của tiên sinh" Quản gia đi ở phía trước mặt không chút thay đổi nói, ông đi tới trước phòng ngủ chính, ấn tay nắm cửa rồi đẩy cửa ra."Quản gia đúng là một quý ông như mọi khi."Thám tử thuận miệng âm dương quái khí một câu, mà ngay khi ánh mắt anh chạm vào cỗ thi thể trên giường kia, nụ cười trên mặt liền nhanh chóng thu liễm lại, nhấc chân bước nhanh đi tới.Quản gia vội vàng đi theo phía sau, sợ người này làm gì đó với thân thể tiên sinh, nhưng vừa đến gần ông liền ngẩn ngơ.Trên ngực của xác chết đang phủ vải trắng, có một bông hồng khô héo và thối rữa đang được đặt trên đó.Thám tử nhặt bông hồng lên, cẩn thận ngửi ngửi, sau đó dùng đầu ngón tay đeo găng trắng xoay xoay cánh hoa, nói: “Có vẻ như nó đã héo hơn một tháng sau khi hái xuống, lúc trước hẳn là nó được đặt trong một chiếc hộp có không gian chật hẹp, có mùi rỉ sét nhàn nhạt.

Quản gia, tôi không ngờ ông lại có tình cảm sâu đậm với tiên sinh nhà mình như vậy nha~ "Thám tử này mới đứng đắn được một lúc, nửa sau lại trêu ghẹo.Sắc mặt mấy người phía sau nghe nói như thế liền trở lên cổ quái, cho dù biết không có khả năng, nhưng cũng không nhịn được đánh giá qua lại quản gia cùng cỗ thi thể kia.Quản gia bị chọc giận đến mức khuôn mặt già nua phiếm hồng, cắn răng nói: "Cố tiên sinh, thân là một thám tử mời anh cẩn thận lời nói và hành động! -- đóa hoa này lúc tôi cùng Trương đầu bếp di chuyển thi thể của tiên sinh cũng chưa có xuất hiện, hẳn là nửa đêm có người khác đặt vào."Vị thám tử đặt bông hoa xuống, sau đó đi tới nâng tấm vải trắng lên, thản nhiên nói: "Trước kia nghe nói có người thường xuyên tặng hoa cho tiên sinh nhà ông lúc nửa đêm, tôi thấy đây là đã có điềm rồi, lúc trước tôi bảo mình tới đây điều tra, mọi người lại không chịu, lần này cũng không còn cơ hội rồi."Sắc mặt quản gia âm tình bất định, không nói gì, thời điểm ông hoàn toàn trầm mặt xuống, lại khiến người ta cũng có loại cảm giác áp lực giống như vị Quách tiên sinh nghiêm túc kia vậy.Sau khi lật cái xác lên và kiểm tra khắp nơi, thám tử thu lại cái kính lúp không biết lấy từ đâu ra, suy tư nói:"Xyanua gây chết người.


Ngoài ra, trên hoa hồng còn có độc tố mãn tính, nếu thường xuyên hít thở những thứ này thời gian dài mà ăn phải xyanua, thì sẽ trực tiếp dẫn đến cái chết ngay tại chỗ, không có cách nào cứu được."Nghe nói như thế, Chiêm Thiến phía sau sắc mặt khẽ biến, nàng theo bản năng vân vê tay của mình, ánh mắt liếc về phía quản gia bên cạnh.Mà sau khi nhìn thấy sắc mặt quản gia càng lúc càng khó coi, Chiêm Thiến mới hơi thở phào nhẹ nhõm.Bởi vì nếu như trên hoa hồng cũng mang theo độc tố như thanh niên kia nói, thì có khả năng là trên mặt những bức thư kia ít nhiều gì cũng có vấn đề, mà tối hôm qua cô còn trực tiếp dùng tay không chạm vào chúng hết lần này tới lần khác .Nếu như quản gia nghĩ đến việc họa thủy đông dẫn*, trực tiếp dùng cái này vu oan rằng cô đã bố trí những thứ này để giết người, vậy quả thực là không còn gì để nói.(*có nghĩa là sử dụng một số phương tiện nhất định để ngăn bản thân không phải chịu tổn thất và để người khác gánh chịu tổn thất thay mình.

Có thể hiểu là vu oan giá họa)Quả nhiên cô vẫn còn quá bất cẩn, lần sau phải học những người này một chút, đụng vào thứ gì cũng đều phải đeo găng tay.Cũng lật xem giấy viết thư, thậm chí còn lật hoa hồng với lật ba phòng nhà người ta - Đàm Tiểu Hòa, đối với việc này vẫn rất bình tĩnh tự nhiên, bởi vì cô có mang găng tay!Thám tử quan sát từng người ở đây, sau đó cười nói: "Hay là nói cho tôi biết tình hình hiện trường vụ án trước đi."Quản gia trầm giọng nói một chút về tình huống lúc đó, khi đó ông đứng ở bên cạnh Quách tiên sinh, từ lúc bữa cơm bắt đầu, hành vi của mỗi người ông đều nhớ rõ.Sau đó, thám tử quay người đi ra ngoài: "Tôi đi phòng bếp xem một chút, theo như ông miêu tả, bắt đầu từ phòng bếp sẽ tiện hơn."…Từ Thạc đang ngồi ở trong phòng ăn, vừa ăn vừa nghịch điện thoại, phần bữa sáng vừa làm ra kia khách nhân lại không ăn, thế nên trong lúc nhàn rỗi không có việc gì hắn liền tự mình giải quyết.Lúc đang chơi game, thì hắn bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn lại liền thấy đám người kia lại xuống cầu thang đi tới bên này.Vị thám tử kia còn chưa đến gần thì đã nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu từ xa, rồi hỏi tiếp: "Anh có phải là đầu bếp lúc đó không?"Dưới cái nhìn chăm chú của quản gia, Từ Thạc lặng lẽ cất điện thoại di động, đặt bữa sáng của khách nhân xuống, đứng dậy thành thật gật đầu.Vị thám tử lại đánh giá hắn một lần nữa, rồi quay người và đi vào bếp mà không nói gì.Phòng bếp cũng không lớn, mấy người chen chúc vào thì cũng không đủ chỗ, thế nên những người khác đều chờ ở bên ngoài.Trong khi bên kia đang kiểm tra, Từ Thạc lại gần mọi người hỏi: "Tiến độ của mọi người thế nào? Có thể hoàn thành kịch bản trong hôm nay không?"“Vừa mới kiểm tra ra nguyên nhân trúng độc.


"Chiêm Thiến không tiến lên phía trước, cô đứng ở hàng sau bảo trì khí chất tao nhã, thản nhiên nói:" Bất quá thám tử này quả thật có vài phần bản lĩnh, GM vào sân hẳn là có thể giúp cho chúng ta thu được càng nhiều manh mối hơn."Từ Thạc gật đầu: “Chiêm tiểu thư thân là một người chơi lâu năm, nếu có đủ manh mối, hẳn là có thể nhanh chóng phá đảo kịch bản này đúng không?”Chiêm Thiến vẻ mặt tự nhiên vuốt tóc nói: “Đương nhiên.”Thám tử đang lục lọi kiểm tra trong bếp, đi theo anh vào còn có một nhiếp ảnh gia cũng đặc biệt quan tâm đ ến việc này, nhưng với tư cách là một người ngoài cuộc bị nghi ngờ, anh cũng không thể chạm vào những thứ này quá nhiều.Bát đũa Quách tiên sinh dùng lúc trước cũng được đặt riêng một chỗ, thức ăn trên đó cũng không được dọn đi, lúc này đã có chút mùi lạ.Thám tử vén màng bảo quản lên, ghé sát vào ngửi ngửi: "Quả nhiên, cái bát được bị bôi xyanua.

Đáng tiếc, đã lâu rồi, hiện tại cũng không thể biết nó được bôi vào lúc nào."Vừa nãy anh ngửi quá nhiều độc tố, lúc này cũng cảm thấy tinh thần có chút khó chịu, thế nên vừa bịt mũi vừa nghiêng đầu tiếp tục quan sát những nơi khác.Sau đó ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào bồn rửa mặt."Khi nào cảnh sát có thể tới?" nhiếp ảnh gia thấy anh nhìn về phía đó, đột nhiên hỏi."Do sạt lở nên đường bị tắc lâu.

Phải ít nhất đến trưa mới dọn dẹp xong được.


Đồ nghề để hết trên xe.

Người có thể chạy đến đây được chứ không thể mang theo được" Thám tử nói xong liền đến gần nhìn bồn rửa mặt, sau đó lại đột nhiên quay sang nhiếp ảnh gia, ánh mắt sáng quắc thấp giọng hỏi: "Anh cảm thấy ai đáng nghi nhất?""Đầu bếp," nhiếp ảnh gia nói chắc chắn.Ngay cả bây giờ, anh vẫn tin tưởng vào trực giác của mình.Khóe miệng thám tử nhếch lên một nụ cười: "Thân là thám tử, phải thận trọng từ lời nói đến hành động.”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.