Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 31



Nói rồi bà ta mở tập tài liệu, để lộ hai bức ảnh —— Là thông tin về hai cô gái trẻ.

Hứa Hạo Nhiên khó hiểu: “Mẹ, đây là?”

Anh không phải con ruột Tề Mai. Nhưng bởi từ bé chưa nhớ được gì Tề Mai đã gả cho ba anh Hứa Lập Nghiệp, lại hết mực yêu chiều anh nhằm lấy lòng ông. Nên từ trước tới nay anh luôn thân thiết tôn trọng mẹ kế, không hề có ác cảm.

Trước nghi vấn của anh Tề Mai chỉ cười cười: “Đây là hai cô con gái cực kỳ xuất sắc của những người bạn mẹ hay uống trà cùng, đều xuất thân nhà lành cả. Không chỉ điều kiện cá nhân tốt mà hoàn cảnh gia đình cũng không tồi. Bọn họ vừa nhắc, mẹ đã nghĩ ngay đến hai đứa con trai ưu tú của mình. Mọi người vô cùng hài lòng con và Tiểu Triết, hy vọng lần sau mấy đứa có thể gặp mặt.”

Hứa Hạo Nhiên ngây dại. Hơn nửa ngày mới phản ứng kịp, vội nói: “Mẹ, chẳng phải con nói…” Anh chàng nhìn Tần Ti Vũ kế bên: “Con đang theo đuổi Ti Vũ ạ? Con chỉ thích cô ấy!”

Tần Ti Vũ hơi xấu hổ trước lời tỏ tình đột ngột.

Tuy nhiên cô nàng cũng cảm nhận rõ quý bà không thích mình, nên chỉ hơi hé miệng mà không nói gì thêm.

Tề Mai chẳng để ý trấn an con riêng: “Hạo Nhiên, nể mặt mẹ đi. Gặp một lần thôi, không được thì chúng ta bàn lại. Đây đều là những cô bé xuất sắc, mẹ không gạt con đâu.”

Thư ʍôиɠ coi như hiểu. Tốn nửa ngày trời chẳng qua muốn Nguyên Triết và Hứa Hạo Nhiên giúp bà ta liên hôn?

Khoan hãy nói rốt cuộc liên hôn có ý nghĩa gì không. Chỉ nói… Hứa Hạo Nhiên là con riêng, nào đến phiên bà ta quản chuyện hôn nhân. Trong khi con ruột là Nguyên Triết lại bị chính tay bà ta vứt bỏ, sao bà ta còn mặt mũi dám coi anh là công cụ liên hôn cơ chứ?

Nguyên Triết nhận thấy nhóc con trong lòng bàn tay tức run người, cảm giác buồn bực bỗng chốc như bị gió cuốn bay.

Ngón trỏ anh xoa xoa đám lông ngốc dựng đứng vì tức giận trêи đỉnh đầu Thư ʍôиɠ, mở miệng nói: “Chuyện liên hôn này một mình cậu Hứa làm là được. Người ngoài như tôi không nhọc bà bận tâm.”

Nụ cười miễn cưỡng trêи mặt Tề Mai gần như nứt toạc: “Tiểu Triết, mẹ biết con hiểu lầm mẹ. Nhưng con chẳng còn nhỏ, đã đến lúc phải bàn chuyện hôn nhân.”

“Bà cho rằng tôi khỏi bệnh rồi?” Nguyên Triết bất thình lình buông câu, thành công khiến Tề Mai đờ người.

“Chẳng phải bây giờ con rất bình thường…?” Tề Mai bán tín bán nghi nhìn con trai ruột, hỏi.

Hứa Hạo Nhiên và Tần Ti Vũ bởi vậy cũng dừng mắt trêи người Nguyên Triết. Bọn họ không biết đàn anh Nguyên bị gì, có điều nghe như rất nghiêm trọng.

Câu nói đột ngột của Nguyên Triết không chỉ khiến bọn họ, mà ngay cả Thư ʍôиɠ đều hết sức bất ngờ.

Phải biết trong đám người ở đây khả năng chỉ có cô ở chung với Nguyên Triết lâu đến vậy. Nếu nói khi nhỏ anh mắc bệnh đặc thù còn hiểu được, nhưng bây giờ nói anh chưa khoẻ thì Thư ʍôиɠ cũng hoang mang.

Cô thật sự không nhận ra Nguyên Triết bị bệnh, bởi chưa từng thấy anh uống thuốc hay làm trị liệu bao giờ. Chắc đang lừa đối phương thôi nhỉ?

Cơ mà lúc anh nói câu đấy trông thực chẳng giống đùa.

Đám người đồng thời lâm vào sự tĩnh mịch kì lạ. Tề Mai vốn là người mở đầu, giờ phút này lại đắm chìm trong suy nghĩ bản thân. Hứa Hạo Nhiên và Tần Ti Vũ tình cờ bắt gặp bị kéo tới càng không biết nói gì.

Nguyên Triết thừa dịp đứng dậy: “Lòng hậu ái của bà tôi nhận. Chỉ mong về sau đừng quấy rầy tôi nữa.”

Dứt lời, anh ẵm Thư ʍôиɠ lên xoay người bỏ đi. Tề Mai bất giác gọi với theo: “Chờ chút!”

Nguyên Triết không dừng bước. Mãi khi tiếng giày cao gót đuổi sau ngày càng gần, anh mới nhíu mày xoay người: “Còn chuyện gì?”

Tề Mai đứng trước đứa con cao hơn mình cả cái đầu, nhìn cặp mắt lạnh nhạt của anh, chần chờ hỏi: “Con vẹt này vì thế mới nuôi sao?”

Thư ʍôиɠ chả hiểu sao đề tài lại xả đến mình. Còn nữa, vì thế là ý gì?

Cô mê mang ngẩng đầu dòm Nguyên Triết, không ngờ Nguyên Triết cũng đang nhìn cô. Nhưng anh chỉ liếc qua cái rồi ngước mắt nhìn người từng là mẹ mình: “Chuyện này không liên quan tới bà.”

“Xem ra bệnh con không chữa hết được thật.” Tề Mai cười tự giễu. Hơi dừng chốc lại không cam lòng hỏi: “Chẳng lẽ con định sống với mấy con vật cả đời?”

“Bà Tề, vứt bỏ là phạm tội.”

Khuôn mặt tinh xảo của quý bà cứng đờ, như không ngờ đề tài sẽ nhảy đến đây.

Nguyên Triết không tính cho bà ta cơ hội dài dòng: “Có lẽ khi ấy bà nghĩ tôi còn nhỏ, nhưng tôi có ký ức từ đầu đến cuối.” Câu nói của anh thành công tạo bóng ma u ám trêи mặt Tề Mai: “Cho nên hy vọng bà đừng tự xưng ‘mẹ’ nữa. Bà không xứng.”



Nguyên Triết mang vẹt đi rồi, Hứa Hạo Nhiên đứng lên.

Vốn là buổi trà chiều bình thường. Anh còn đang vui vẻ vì hẹn được Tần Ti Vũ thì ngoài ý muốn gặp mẹ kế. Khϊế͙p͙ sợ hơn khi nghe về thân thế của Nguyên Triết.

Khiến Hứa Hạo Nhiên càng để ý đó là, thái độ Nguyên Triết với mẹ ruột.

Lạnh nhạt vô tình, thậm chí còn quá đáng hơn cả người lạ.

Ấy vậy ở lúc mẹ kế lấy hai tập tài liệu ra nói hy vọng bọn họ liên hôn, anh thật chẳng cách nào chỉ trích Nguyên Triết —— Bởi chính anh đều không chấp nhận nổi.

Chuyện khác sao cũng được. Nhưng thích ai, ở bên ai, anh muốn tự quyết định.

Tuy Tần Ti Vũ chưa chính thức đồng ý, anh vẫn tuyệt không từ bỏ.

Nhiều năm như thế, thích Tần Ti Vũ đã thành thói quen. Tần Ti Vũ lại không phải không có cảm giác với anh, cô chẳng qua còn chút ảo tưởng với Nguyên Triết mà thôi.

Có điều Hứa Hạo Nhiên luôn cảm thấy Nguyên Triết sẽ không đồng ý.

Người nọ là kiểu xa cách tất cả mọi người, như thể trời sinh lãnh cảm.

Song vừa rồi thấy Nguyên Triết toát vẻ dịu dàng cúi đầu chơi với vẹt nhỏ, anh lại hơi nghi ngờ phán đoán của mình.

Nghe Nguyên Triết hờ hững nói bản thân còn bệnh, mặc dù không biết bệnh gì nhưng qua giọng điệu cũng biết không phải cảm mạo đơn giản.

Nguyên Triết và mẹ kế tan rã trong không vui. Hứa Hạo Nhiên phận làm con riêng bàng quan, nhiều ít cũng nên an ủi.

Chẳng qua khi ánh mắt rơi trêи hai tập tư liệu, anh liền hạ quyết tâm nói: “Xin lỗi mẹ. Chuyện liên hôn này con không đồng ý.”

Tề Mai ngẩn người, bỗng hiểu ra nhìn cô gái vẫn luôn im lặng theo sau Hứa Hạo Nhiên. Bà nhớ được cô bé họ Tần.

“Bởi vì cô Tần đây ư?” Bà Tề hỏi.

“Mẹ, ban nãy con cũng nói, con theo đuổi cô ấy rất nhiều năm rồi. Mẹ bảo con gặp những cô gái khác, con nghĩ con không làm được.” Hứa Hạo Nhiên nói thẳng.

Tề Mai trầm mặc, đưa mắt sang Tần Ti Vũ với vẻ muốn nói lại thôi: “Tần tiểu thư, tôi nói chuyện riêng với cháu được không?”

“Mẹ, chuyện này không liên quan đến Ti Vũ. Là con không muốn…” Hứa Hạo Nhiên sốt ruột chắn trước mặt cô nàng.

Giữa chừng thì bị cắt ngang: “Hạo Nhiên, con sợ cái gì? Mẹ đâu ăn thịt con bé.”

Bà ta vỗ vỗ tay con riêng, nói đùa chẳng chút hài hước: “Đừng căng thẳng. Chuyện đàn bà con gái thôi, đảm bảo không ném tiền như trêи phim.”

Hứa Hạo Nhiên nhất thời nghẹn họng, chỉ đành quay đầu nhìn Tần Ti Vũ.

Tần Ti Vũ ngược lại không yếu ớt như anh nghĩ. Tuy không biết Hứa phu nhân muốn nói gì vẫn đánh bạo gật đầu: “Tớ nói chuyện với bác một lát nhé.”



Sau khi Hứa Hạo Nhiên rời đi, Tề Mai lần nữa gọi phục vụ order một ly Blue Mountain. Tần Ti Vũ gọi Mocha.

“Cháu không sợ tôi thật sự vứt tiền ép cháu rời Hạo Nhiên à?”

Tề Mai cầm muỗng nhỏ khuấy nhẹ. Cà phê bốc hơi nóng khiến câu nói đùa càng có vẻ không chân thật.

Lúc này Tần Ti Vũ đã trở lại dáng vẻ ngày thường, nhìn đối phương lắc đầu: “Cháu cảm thấy cô không phải người như vậy.”

Tề Mai bị Tần Ti Vũ chọc cười.

Thật ra ban nãy nghe con riêng nói đang theo đuổi cô nàng, bà ta đã nghĩ tới cách xử lý đơn giản thô bạo đấy. Nhưng khi Nguyên Triết nhắc tới bệnh tình của mình, Tề Mai lại bắt gặp vẻ lo lắng cùng ngưỡng mộ từ ánh mắt cô gái.

Cô gái này thế mà không chỉ có quan hệ với con riêng, còn có ý với con ruột bà.

Cho nên giữ con bé lại chỉ vì muốn xem lựa chọn của đối phương.

“So với Hạo Nhiên, tôi nhìn ra được, cháu càng thích Tiểu Triết hơn.” Tề Mai dứt khoát đi thẳng vấn đề, nói rõ mục đích cho đối phương.

Tần Ti Vũ nghe thế nháy mắt tái mặt, rất nhanh lại mím môi thừa nhận: “Đúng ạ.”

“Kể chuyện của ba đứa đi.” Tề Mai nâng ly, khẽ nhấp một ngụm.

Tần Ti Vũ trầm mặc chốc lát rồi giãi bày hết. Từ chuyện yêu thầm Nguyên Triết từ cấp ba, đến chuyện Hứa Hạo Nhiên theo đuổi mình.

Tề Mai hoàn toàn không bất ngờ, vì bà ta đã đoán được đại khái.

Nguyên Triết chưa khỏi bệnh, đương nhiên chẳng thể yêu đương với ai —— Cô gái này nhất định là đơn phương.

Mà con riêng bà, cũng đơn phương. Có điều xem thái độ Tần Ti Vũ thì hẳn đã theo đuổi thấy hiệu quả.

“Như vậy đi. Tôi không làm khó cháu, cháu chỉ cần chọn một trong hai. Thế nào?” Tề Mai thả ly lại lên bàn, nói ra ý đồ cuối cùng.

Tần Ti Vũ ngẩn người: “Sao ạ?”

“Tôi biết hai đứa nó đều rất ưu tú, nhưng cháu không thể một chân đạp hai thuyền được. Nên tôi yêu cầu cháu chọn một, không khó chứ?” Tề Mai ngước mắt nhìn cô nàng.

Tần Ti Vũ mờ mịt: “Nhưng khi nãy cháu đã nói, ngày ấy tỏ tình với đàn anh ở công viên, anh ấy từ chối cháu trước mặt rất nhiều người.”

“Thế xem ra, cháu muốn chọn Tiểu Triết?” Tề Mai nhướng mày.

“Không, cháu, cháu chỉ muốn nói cháu không có tư cách lựa chọn.” Tần Ti Vũ lắc đầu, buồn bã nói.

Tề Mai hướng dẫn từng bước: “Đừng nghĩ nhiều. Tôi chỉ hỏi, nếu cho cháu chọn một đứa làm người yêu, cháu sẽ chọn ai?”

Tần Ti Vũ ngẩng đầu nhìn quý bà được bảo dưỡng tinh tế trước mặt. Bằng sự nhạy bén đặc biệt của phái nữ, cô nhìn ra được manh mối từ vẻ mặt đối phương: “Cô không hy vọng cháu chọn Hạo Nhiên ạ?”

Tề Mai cười: “Là cháu chọn, không phải tôi. Nào có hy vọng hay không hy vọng?”

“Nhưng cháu cảm thấy nếu chọn Hạo Nhiên, cô nhất định sẽ phủ định lựa chọn của cháu.” Tần Ti Vũ chẳng biết mình lấy đâu ra can đảm để bộc lộ cảm xúc trong lòng nữa.

Tươi cười trêи mặt Tề Mai thu lại, chuyển sang vô cảm: “Cháu nói không sai. Hạo Nhiên là người kế thừa duy nhất của tập đoàn Hứa thị, vợ nó đương nhiên phải là thiên kim môn đăng hộ đối. Hai đứa tôi chọn cho nó không tệ, tin chắc nó sẽ lựa được người hợp ý.

Mà cháu, chỉ cần cắt đứt với Hạo Nhiên là vừa có thể theo đuổi hạnh phúc của mình, lại có thể thành toàn cho thằng bé. Cớ sao không làm?”

Tần Ti Vũ tỏ vẻ khó hiểu: “Thế nhưng đàn anh không chấp nhận cháu. Cháu có lì lợm la ɭϊếʍ nữa cũng được gì đâu?”

Đàn anh Nguyên Triết không giống những chàng trai khác. Anh mềm cứng không ăn, bất kể cô cố gắng thế nào đều chỉ đẩy đối phương xa hơn.

Cô từng nghĩ phải chăng đối phương đã có người trong lòng nên mới hờ hững với cô như thế.

Song quan sát từ xa lâu ngày mà vẫn không thấy ai khả nghi.

Từ lần tỏ tình thất bại ở công viên còn bị phân chim tấn công, cô xấu hổ đến mức chẳng dám đi gặp đàn anh.

Hôm nay trùng hợp gặp đã là cơ duyên khả ngộ bất khả cầu.

Tề Mai chỉ cười nhạt trước phiền não của cô nàng. Tần Ti Vũ nháy mắt nhận ra nét tương đồng giữa bà và Nguyên Triết —— liền nhớ ra Hứa phu nhân đúng là mẹ đẻ đàn anh.

Tề Mai không để ý ánh mắt cô nàng, tổng kết vấn đề bằng một câu.

“Cháu dùng sai cách rồi.”



Tiễn Tần Ti Vũ đi, Tề Mai gọi điện cho quản gia kêu tài xế đến đón.

“Phu nhân, thuận lợi không ạ?” Quản gia là người bà tự tay tuyển dụng đề bạt khi trẻ, cho nên rất nhiều lúc coi bà như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.

“Không thuận lợi.” Tề Mai ngồi vào xe, thở dài: “Nhưng có cơ hội mới.”

Quản gia không rõ tình huống cụ thể, nhưng cũng hiểu đây là nghĩa tốt.

Tề Mai nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa xe, cong cong khóe miệng: “Mong là vậy.”

Ban đầu gia cảnh bà vốn chỉ bình thường. Cuộc sống sau khi gả cho ba Nguyên Triết mặc dù sung túc mỹ mãn, nhưng cũng chẳng là gì so với gả cho Hứa Lập Nghiệp gia nhập giới thượng lưu.

Không chỉ một lần bị các phu nhân khác cười nhạo sau lưng, nói bà là chim sẻ bay lên đầu cành, chẳng bao lâu nữa sẽ bị đánh về nguyên hình.

Song trước nay bà đều cố gắng tươi cười làm như không biết.

Ở bên Hứa Lập Nghiệp bao năm nay, bà hằng mong một đứa con. Nhưng chẳng biết có phải trời cao phạt tội vứt bỏ Nguyên Triết hay không, mà làm sao cũng chẳng thể mang thai.

Bất đắc dĩ, bà chỉ có thể thương con trai vợ trước Hứa Lập Nghiệp như con đẻ. Tận tâm tận lực đã nhiều năm, có thể nói là mẹ kế gương mẫu.

May thay Hứa Lập Nghiệp coi như chung tình với bà. Ông tập trung cả vào sự nghiệp, không hứng thú trêu hoa ghẹo bướm. Vậy nên ngôi vị nữ chủ nhân của bà chưa từng lung lay.

Chỉ không ngờ sau hơn hai mươi năm lại lần nữa thấy được tin tức con trai ruột.

Nó trưởng thành rồi. Thành nhà thiết kế trẻ tuổi nổi tiếng quốc tế, là thanh niên tài tuấn trong mắt mọi người.

Mà Hứa Hạo Nhiên tự tay bà nuôi nấng cũng lột xác sau kì nổi loạn, vào công ty quảng cáo dưới trướng Hứa thị rèn luyện.

Bà gấp không chờ nổi khoe khoang với những phu nhân chỉ sinh ra thứ ăn chơi trác táng, đám người đó nhìn bà với ánh mắt hâm mộ … Không ngờ bọn họ thậm chí đưa ra yêu cầu liên hôn, hy vọng có thể gả con gái cho hai đứa con của bà.

Một khi liên hôn thành công, ngay cả chỉ được một đứa, với Tề Mai mà nói đều là thành công xuất sắc.

Cho nên biết không thể trông cậy vào Nguyên Triết, bà quyết phải giữ chặt lấy Hứa Hạo Nhiên.

Đứa nhỏ này do bà nuôi lớn, thân hơn đứa con ruột Nguyên Triết nhiều. Làm sao để nó nghe lời, bà rất biết cách.

Cô gái kia chính là nước cờ đầu tiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.