Chẳng qua có rất nhiều chuyện nếu Thư ʍôиɠ không chủ động kể, nếu cô còn điều gì băn khoăn khó thể nói rõ, anh sẽ tạm thời lờ đi. Nhưng dù thế nào chăng nữa, anh vẫn cảm giác được cô không hề khai gian chuyện quá khứ.
Ai cũng có bí mật riêng.
Nguyên Triết không lên tiếng, Thư ʍôиɠ lại xoay người như có linh cảm. Cô hơi bất ngờ khi trông thấy anh, nhanh chóng vào ghi chú đánh chữ: [Về rồi, đều ký xong rồi ạ?]
“Ừm.” Nguyên Triết gật đầu ngồi xuống bên cạnh, ẵm vẹt nhỏ vào lòng bàn tay: “Học cái này có thể hỏi anh.”
Thư ʍôиɠ ngớ ra trân trối, không ngờ anh cũng biết thứ tiếng này. Nguyên Triết xem hiểu ánh mắt cô bèn giải thích: “Lúc trước rảnh có học.”
Người trước mắt quả thực là sự tồn tại sáng chói ở mọi phương diện… Thư ʍôиɠ nghĩ, nếu xét theo mặt nào đó thì gặp được anh cũng là một điều may mắn của cô.
***
Sau khi chính thức hợp tác với sở thú, phòng làm việc Nguyên Triết lại tiến hành thêm vài lần điều chỉnh và sửa chữa tỉ mỉ phương án thiết kế. Tóm lại là hợp tác khá hòa thuận.
Đến khi mọi thứ hạ màn, một khiêu chiến lớn mới lại ập tới.
[Giải thiết kế?]
Thư ʍôиɠ gõ chữ hỏi thăm khi thấy Nguyên Triết nói chuyện với người truyền tin xong là mở email đối phương gửi tới ngay.
“Ừ.” Anh đọc lướt thư một lượt rồi gật đầu nói: “Trưởng phòng bộ thiết kế GU gửi. Ông ấy bảo hiện đang có một cuộc thi thiết kế sáng tạo chuyên nghiệp dành riêng cho các công ty, nhà thiết kế và học sinh chuyên ngành trong khu vực Châu Á Thái Bình Dương. Tuy chỉ mới tổ chức được ba năm, nhưng quy mô và độ chuyên nghiệp được đánh giá khá cao, đã gặt hái được danh tiếng không tệ trong ngành. Bộ trưởng chuyển tiếp phiếu dự thi cho anh, vì phòng làm việc mình mới thành lập không lâu nên không nhận được.”
Thư ʍôиɠ gõ nhanh: [Có ảnh hưởng đến việc tham gia không?]
Nguyên Triết lắc đầu: “Không hạn chế đối tượng dự thi.” Chỉ là những phòng làm việc nhỏ chính hiệu thường không biết thời gian cụ thể, đến khi biết chắc cũng đã muộn.
“Cuộc thi chia ra làm ba trận: Vòng loại, Bán kết và Chung kết. Thời gian thi khá sung túc, vòng loại kéo dài ba tháng đã bắt đầu từ mấy hôm trước.” Nguyên Triết nắm được thời gian cụ thể sau khi lướt toàn bộ thông báo.
Ba tháng… Thư ʍôиɠ tính thử: [Có gấp quá không?]
Nguyên Triết: “Không sao, chẳng qua khả năng phải gạt hết những việc khác sang bên.”
Nếu có thể đoạt giải một cuộc thi chuyên nghiệp quy mô lớn như vậy, thứ nhận được không chỉ là cúp vinh dự và giấy chứng nhận, mà còn là sự thúc đẩy phòng làm việc phát triển trong tương lai.
Nguyên Triết nhanh chóng tập hợp nhân viên công bố tin tức. Như Thư ʍôиɠ nghĩ, đám thanh niên quả nhiên rất hưng phấn —— Bọn họ ra trường chưa đến hai năm, nên tuy có kinh nghiệm công tác, nhưng chẳng mấy ai thắng được giải lớn mang tầm quốc tế cỡ này.
Ở các công ty lớn như GU, những tổ nhỏ phải cạnh tranh với nhau để quyết định người đại diện công ty đi thi. Mà vì quy mô phòng làm việc Nguyên Triết còn nhỏ nên cả công ty có thể cùng nhau tham gia, cộng thêm bài lý lịch hết sức đáng ngưỡng mộ của anh, các cô cậu tin chắc rằng phòng làm việc của mình vẫn có cơ hội thắng.
Nguyên Triết không ý kiến với sự lạc quan thái quá ấy, chỉ bình tĩnh dặn mọi người giải quyết xong công việc còn tồn đọng trong vòng một tuần tới, không thì buộc phải áp dụng cách khác để tạm hoãn.
***
Trưởng phòng Hách bộ thiết kế GU chuyển tiếp email cho Nguyên Triết là thế, nhưng thật ra bên họ vẫn đang kẹt ở khâu danh sách dự thi.
Năm đầu giải đấu tổ chức, các giám đốc điều hành GU không hề coi trọng, thậm chí cho rằng cuộc thi từ trêи trời rơi xuống này chỉ mang danh giải lớn, thực tế là giải gà rừng. Do vậy, năm đó công ty chỉ cử hai thực tập sinh mới vào tham gia cho có.
Kết quả có thể tưởng tượng. Công ty đối thủ vì bảo đảm an toàn đã vô cùng cẩn thận phái nhà thiết kế át chủ bài đi, dễ dàng giật được huy chương vàng. Kế đó là một loạt hoạt động tuyên truyền và lời mời thiết kế như che trời lấp đất đến với công ty đối thủ… khiến GU nhìn đỏ cả mắt.
Năm thứ hai rút kinh nghiệm, bọn họ thành công tiến vào vòng bán kết nhờ cuộc cạnh tranh nội bộ từ nhóm thực lực mạnh nhất. Tuy nhiên ở trận chung kết, hai chủ lực của công ty phát sinh xung đột quan điểm nghiêm trọng, dẫn đến tác phẩm nộp lên thiếu chữ ký của một người.
Mà quy tắc thi lại tương đối nghiêm, nên cuối cùng chỉ miễn cưỡng bắt được giải bạc.
Năm nay là năm thứ ba, tổng công ty điều hành GU là Hứa thị vừa trượt giá cổ phiếu bởi vụ việc của phu nhân chủ tịch… Vì thế, lần này nhất định phải giật cúp vàng nhằm ổn định dân tâm cũng như chứng thực năng lực Hứa thị.
Chính bởi nhiệm vụ khó khăn không được phép thất bại, nên ba tổ thiết kế GU đã tranh cãi cả một buổi chiều.
Làm trưởng phòng bộ thiết kế, bộ trưởng Hách rất đau đầu.
Theo quan điểm của ông, nhóm được cử đi phải hội tụ đủ tính sáng tạo lẫn chuyên nghiệp. Do đó, người trẻ tuổi nhiều ý tưởng và lão làng kinh nghiệm phong phú đều cần thiết.
Nhưng bình thường phân công làm việc, ba tổ đều theo một hệ thống tự thành: Trẻ với trẻ, già với già, tách ra thành những nhóm nhỏ.
Ông khá đề cao Tần Ti Vũ trong lớp trẻ và Bàng Mịch trong nhóm lâu năm tại GU, hai người rất phù hợp với cương vị dẫn dắt. Có điều chẳng biết tại sao mấy ngày nay Tần Ti Vũ cứ rầu rĩ, không có tí sức sống làm việc nào.
Trưởng phòng Hách suy tư hồi lâu, cuối cùng quyết định không thể để vậy nữa, bèn gọi cô tới văn phòng nói chuyện riêng.
…
“Trưởng phòng Hách.” Tần Ti Vũ lễ phép gõ cửa, thấp thỏm ngồi đối diện ông. Cô cũng biết từ ngày đi sở thú về, trạng thái làm việc của mình rất tệ, hay phải nói cả cuộc sống sinh hoạt đều trở nên tồi tệ.
Cô đã nỗ lực thoát khỏi bóng ma tâm lý ngày ấy, nhưng dường như vẫn luôn dừng tại chỗ cách vạch đích một đoạn ngắn.
“Ti Vũ này.” Trưởng phòng Hách dựa vào ghế ngồi sau máy tính, thở dài: “Chú gọi con làm gì con biết chứ?”
Tần Ti Vũ im lặng cắn cắn môi, lúc lâu sau mới lên tiếng: “… Biết ạ.”
Trưởng phòng Hách gật đầu: “Cho nên con có thể nói cho chú, bao giờ con có thể điều chỉnh lại trạng thái không?”
“Con…” Tần Ti Vũ hé miệng, rồi lại chẳng biết trả lời thế nào: “Con sẽ cố gắng…”
Trưởng phòng Hách không mấy hài lòng với đáp án: “Ti Vũ, chú đã quan sát con từ khi con mới vào công ty. Tuy chưa có nhiều kinh nghiệm, nhưng con luôn thể hiện được sức sáng tạo của mình qua các bản thiết kế cũng như tạo được điểm sáng. Chú luôn coi con như đối tượng bồi dưỡng trọng điểm cho tương lai công ty mai sau, con biết mà đúng không?”
Tần Ti Vũ gật gật: “Con biết ạ! Thành thật xin lỗi đã phụ tấm lòng chú, trưởng phòng Hách.”
Trưởng phòng Hách lắc đầu: “Đây không phải phụ lòng chú, là phụ sự cố gắng của chính con. Con nỗ lực học tập thi đậu GU là để vào đây ăn no chờ chết? Chú không nghĩ vậy. Con tới vì ước mơ, hoặc nói vì tương lai của con.”
Lời ông khiến Tần Ti Vũ vô thức nhớ lại nguyên nhân ban đầu cô chọn theo ngành, khả năng lớn là bởi Nguyên Triết.
Mặc dù không có Nguyên Triết, bản thân cô cũng thích thiết kế hội họa, nhưng chưa chắc đã xác định được con đường này ngay. Đúng là nhờ tình cảm chớm nở năm ấy, cùng với hình bóng người kia để lại, cô mới tìm được mục tiêu phấn đấu. Bởi vậy từ tận đáy lòng, cô vẫn luôn, vẫn luôn coi đối phương là ánh trăng sáng đời mình.
Song, sự thật không như cô tưởng. Ngày ấy, khi nghe đàn anh Nguyên Triết nói, cô thậm chí bắt đầu tự hỏi bản thân: Mình thích anh thật ư? Là thích con người thật của anh? Hay những gì mình ảo tưởng về anh?
Đến tột cùng là coi sùng bái và tấm gương thành thích, hay cái phần “thích” đó chỉ là hoa trong gương, trăng trong nước mà cô không phát hiện?
Trưởng phòng Hách nói đúng.
“Cảm ơn trưởng phòng.” Trong nháy mắt đó, Tần Ti Vũ đã ngỡ ra rất nhiều điều, nhưng cuối cùng chỉ cảm ơn: “Con sẽ nghĩ kỹ.”
Dù Trưởng phòng Hách nhận thấy được dường như cảm xúc cô thay đổi thì cũng chỉ có thể khuyên đến đây: “Chú cho con ba ngày, sau ba ngày sẽ công bố danh sách tổ đội tham gia vòng loại lần này. Hy vọng con điều chỉnh xong bản thân trong kỳ hạn.
Đây là một cơ hội vô cùng tốt. Tuy phía trêи yêu cầu phải đoạt giải nhất, nhưng yêu cầu của chú là con hãy đột phá và phát huy hết thực lực của mình. Thế thì dẫu cuối cùng không lấy được cúp, trưởng phòng là chú đây cũng không mất mặt.”
Tần Ti Vũ xúc động run run môi, ngàn lời hóa thành mấy chữ: “Con sẽ, trưởng phòng.”
***
Tan tầm, cô gặp Hứa Hạo Nhiên ở cửa công ty như thường lệ. Anh nhanh chân bước tới trước ánh mắt của cô, ngỏ lời: “Tớ đưa cậu về nhé?”
Hứa Hạo Nhiên biết chắc sẽ lại bị từ chối —— Tuy đối phương đã chẳng liên quan đến đàn anh Nguyên Triết từ sau hôm đi sở thú, ấy vậy vẫn chưa hề chấp nhận anh. Nhưng anh hoàn toàn không nhụt chí, chờ ngày mây tan trăng sáng là niềm tin suốt bao năm nay của anh.
“Được thôi.”
Hứa Hạo Nhiên chớp chớp mắt. Đám người tan tầm xung quanh trở nên ồn ào kì cục, làm anh có vẻ không nghe rõ.
“Cậu nói gì cơ?”
“Hạo Nhiên, đưa tớ về đi. Cảm ơn cậu.” Tần Ti Vũ lộ nụ cười đã lâu chưa gặp.