Vốn tưởng ban ngày chắc không ngủ được, nào ngờ mới chui vào ổ chăn, mí mắt Thư ʍôиɠ đã díp cả lại, chẳng mấy chốc thϊế͙p͙ đi mất.
Có lẽ do những chuyện xảy ra hôm nay quá mức hại não nên cô ngủ thẳng đến hơn ba giờ chiều mới dậy. Lúc xuống lầu thì chợt phát hiện cửa sổ ban công nối ra sân sau đã được sửa từ khi nào.
Manh Manh cũng tỉnh giấc, đang tung tăng nhảy nhót tự chơi trêи xích đu với nút thắt trong lồng sắt.
Thư ʍôиɠ tự hỏi Nguyên Triết đâu. Không ở phòng làm việc, cũng chẳng có trong phòng khách hay bếp —— Rõ ràng đã nói sẽ ở nhà với… Cô nghĩ, tự dưng thấy mặt mình hơi dày. Nhưng rất nhanh sau, phía cửa truyền đến tiếng mở khóa.
Thư ʍôиɠ quay đầu nhìn, người bước vào đúng là Nguyên Triết.
“Dậy rồi?” Thấy cô đứng bên lồng chim, anh vừa thay giày vừa hỏi.
Thư ʍôиɠ: “Dạ.”
Cô ngó hộp chuyển phát nhanh trong tay đối phương. Hóa ra phải đi lấy đồ.
“Trước đó mua cái này.” Anh dùng kéo rạch hộp, bên trong là thức ăn dành riêng cho vẹt: “Vốn chuẩn bị cho em, giờ cho Manh Manh bé cũng được.”
Thấy ánh mắt cô vẫn dừng trêи đó, Nguyên Triết không nhịn được tiến gần hai bước, hỏi: “Muốn ôn lại vị xưa không?”
Thư ʍôиɠ giật bắn, xua tay vội: “Không muốn!!!”
Anh cong cong khóe miệng, duỗi tay xoa đầu cô: “Đùa em thôi.”
Thư ʍôиɠ buột miệng: “Chớ sờ, trọc đấy!”
Chẳng hiểu sao câu này buột ra hết sức trơn tru, không hề ngắc ngứ. Nói xong cô mới nhớ mình không phải vẹt, đâu cần lo lắng đầu trọc nữa…
“Nào có dễ vậy?” Nguyên Triết không ngờ cô vẫn còn ám ảnh vấn đề này.
Anh nói đúng nhưng Thư ʍôиɠ không muốn tự vả mặt mình, đành đâm theo lao mạnh miệng đáp: “Nhỡ đâu.”
Nguyên Triết cũng không phản bác, chỉ hơi cúi đầu nắm tay cô đặt lên đầu mình xoa nhè nhẹ trong ánh mắt ngỡ ngàng của cô.
“Huề nhé?”
Thư ʍôиɠ không thốt nên lời.
***
Vì hôm sau vẫn là ngày trong tuần, mà Thư ʍôиɠ không muốn anh đi làm trễ nên đề nghị đến đạo quán gặp đạo sĩ nọ vào cuối tuần.
Nguyên Triết tán thành, thế nhưng ăn xong lại hỏi: “Đi làm cùng anh?”
Thư ʍôиɠ nghĩ mà sợ đủ loại tai nạn khi ở nhà một mình hôm qua, bèn gật đầu. Đến khi thật sự đứng trước cửa thang máy tòa cao ốc phòng làm việc của Nguyên Triết cô mới sực nhớ, mình không còn trong thân xác vẹt.
Thư ʍôиɠ cúi đầu nhìn Manh Manh bị mình đóng gói mang theo đang hiếu kỳ quan sát xung quanh. Cùng Nguyên Triết đi làm thế này… sao cứ thấy là lạ?
Nguyên Triết lại không cho cô cơ hội lùi bước —— Cửa thang máy dưới hầm vừa mở anh đã bước vào.
“ʍôиɠ ʍôиɠ?” Anh giữ nút mở cửa gọi cô, Thư ʍôиɠ đành phải bất chấp theo đuôi.
Đang định thở phào vì trong thang máy chỉ có hai người họ thì ngoài sảnh bất ngờ có người hô với vào: “Đợi đã, khoan đóng cửa!”
Nguyên Triết nghe vậy nên không thả nút.
Bên ngoài truyền đến tiếng chân vội vã. Đợi người nọ đến gần, Thư ʍôиɠ mới nhìn rõ là một thanh niên đeo kính mặc áo thun trắng nom khá quen, đang lao tới thục mạng.
“Cảm ơn… Ôi, sếp! Chào buổi sáng ạ!” Cậu chàng hổn hà hổn hển bước vô. Vừa nói cảm ơn thì phát hiện người trong thang máy là sếp nhà mình liền sửa miệng ngay.
Nguyên Triết gật đầu đáp lại sự lễ phép của cậu: “Chào buổi sáng.”
Thư ʍôиɠ hoảng hốt lặng lẽ lùi về sau. Nhưng diện tích thang máy chỉ có nhiêu đó, dù có dựa sát vách cũng không trốn đi đâu được.
Thang máy tổng cộng ba người, đích cuối lại cùng một tầng, thanh niên nọ đương nhiên chú ý đến cô.
Vừa nãy bắt gặp không kịp nhìn kỹ, chỉ ấn tượng đây là một em gái tóc dài váy trắng… Nhưng hiện tại có sếp đứng ngay cạnh nên không tiện móc điện thoại ra lướt, cậu đành đảo mắt lung tung, nhờ đó phát hiện em gái này ôm trong tay một thứ vàng nhạt quen mắt… Tập trung nhìn kỹ thì đây chẳng phải con vẹt sếp thường mang đi làm cùng ư?
Thú cưng vẻ ngoài đặc biệt thế tuy không hiếm thấy, nhưng có thể xuất hiện vào thời điểm này và ở tại đây, cậu không thể không nghĩ nhiều!
Tại sao cô em đây lại ôm thú cưng của sếp?! Chắc chắn có mờ ám!
Chàng thanh niên không khỏi dời mắt lên mặt cô em váy dài… Ừm, tóc buông, da trắng, mặt không phải tuyệt sắc nhưng cũng dễ thương sáng sủa.
Cậu biết rồi —— Chắc là phu nhân tương lai đây mà! Không thì sao ông sếp luôn lãnh đạm xa cách cả thế giới lại để người không thân ôm cục cưng của mình chứ?
Đúng là không nhìn ra, sếp có người yêu sớm thế.
Tinh thần hóng hớt của cậu chàng chộn rộn theo cấp số nhân. Tin sốt dẻo này chỉ mỗi mình cậu biết, thật không thể chấp nhận được!
Thư ʍôиɠ đâu biết rằng thanh niên đứng nghiêm nãy giờ thật ra trong lòng đang dậy sóng, cô còn thầm mong đối phương không để ý mình, hoặc lát nữa ra khỏi thang máy đi ngang qua văn phòng sẽ không bị nhân viên bắt gặp.
Tự nhiên chẳng hiểu sao cô không thể ngừng nhớ lại cảnh theo mẹ đi làm kì nghỉ hè năm đó, khi ba mẹ chưa ly hôn. Có vẻ cũng chẳng khác mấy cảnh cô theo Nguyên Triết đi làm hôm nay…
Thang máy không dừng giữa chừng nên rất nhanh chạm đích. Khi cửa mở, Nguyên Triết không đi trước mà giữ nút mở: “Tới rồi.”
Ý là, người nào đó nên đi trước. Thanh niên nọ thấy thế cũng không dám ở lại, chân như bôi dầu chạy vọt ra hành lang.
Thư ʍôиɠ chầm chậm bước ra, nhìn thấy dòng chữ “Phòng làm việc Nguyên Triết” liền hít vào một hơi thật sâu.
“Sao vậy?” Nguyên Triết đi sau khó hiểu trông cô dừng bước.
“Dạ không.” Thư ʍôиɠ lắc đầu quầy quậy.
…
Mà trong thời gian hai người dừng lại xíu đó thôi cũng đủ để văn phòng nổ tung.
Thời điểm thanh niên kia tới, ba người khác cũng vừa tới không lâu. Cậu chàng không kịp chào hỏi, trực tiếp quăng một quả bom hạng nặng: “Sếp dẫn vợ theo đấy!”
“Cái gì!”
“Vợ sếp?!”
Ba người vốn mải tán dóc nghe xong cùng khϊế͙p͙ sợ. Thanh niên kia nhét túi vào tủ, rồi kể lại quá trình phát hiện một cách không hề giả trân.
Trong ba người, cô gái tóc ngắn Hiểu Lan là khó chấp nhận nhất. Tuy biết chắc bản thân không có cơ hội, nhưng một cổ phiếu tiềm năng siêu cấp chất lượng mình luôn ngóng nhìn từ xa bỗng dưng thành hoa có chậu, cảm giác vẫn vừa ngạc nhiên vừa cay đắng.
“Ai vậy? Bọn mình từng gặp chưa?” Một nam nhân viên khác không kìm nổi cơn bà tám. Dù sao riêng thái độ sếp nhà mình cũng đủ cách ly hết mấy đóa hoa đào.
Cô gái tóc dài ngồi cạnh chợt ngỡ ra điều gì: “Có phải đại diện GU lần trước không nhỉ? Tôi nhớ người đẹp lắm luôn, hôm đó còn liên tục liếc mắt đưa tình ngắm sếp.”
Hiểu Lan được cô nàng nhắc mới nhớ ra —— Vào ngày phòng làm việc chính thức khai trương, đại diện GU tới để trao đổi. Kết quả giữa chừng cô gái đó ra ngoài đi WC, sau đó thì biến mất không thấy tăm hơi… Sau nữa hình như sếp vội vội vàng vàng đuổi theo!
Chẳng lẽ từ đó bọn bọ…
“Ai cơ?” Thanh niên tình báo bị bọn họ xoay mòng mòng, nhưng cậu xác định mình chưa gặp đối phương bao giờ bèn lắc đầu phủ định: “Cỡ nào cũng không phải người các cô nói, tôi chắc chắn tụi mình chưa từng gặp vợ sếp!”
“Ố? Không phải à?” Cô gái tóc dài nghi hoặc.
Thanh niên kia không giải thích thêm: “Tóm lại cứ chờ là biết!”
Ngoài hành lang nhanh chóng vang hai tiếng bước chân. Lòng hiếu kỳ sôi sục, mọi người thi nhau duỗi dài cổ ngóng.
Đi đằng trước là sếp Nguyên Triết đẹp trai ngời ngời của họ, theo sau là một cô gái mặc váy dài trắng xác thực chưa gặp bao giờ. Song con vẹt trong lòng cô ấy đúng là thú cưng của sếp ai ai cũng biết.
Hiểu Lan thấy mà lòng chua xót.
Vẹt nhỏ biết phân biệt người, trước kia ngoài sếp ra, nó chẳng cho ai trong các cô chọc. Bình thường nó luôn chơi trong văn phòng sếp, chỉ duy lần đó là vào văn phòng bọn họ, ấy vậy cũng không nán lại lâu.
Thế mà giờ đây vẹt nhỏ lại ngoan ngoãn nằm trong tay cô gái. Ngoài bên nhau đã lâu hết sức thân mật thì không còn cách giải thích nào khác. Với tính của Nguyên Triết, những cô gái quan hệ bạc bẽo sao có cơ hội tiếp xúc nhiều với vẹt nuôi của anh?
Xem ra thân phận “vợ sếp” chắc như đinh đóng cột rồi.
…
Lúc ngang qua cửa văn phòng, Nguyên Triết vốn không định quẹo vào, nhưng thoáng thấy đám nhân viên bên trong cứ rướn đầu ra ngóng như hươu cao cổ thì không khỏi dừng bước.
“Chào buổi sáng.” Anh chào nhóm người trong phòng.
Thư ʍôиɠ đã đề phòng chỗ này ngay từ đầu, vậy mà không ngờ Nguyên Triết đột nhiên dừng bước làm cô phải đứng lại theo. Vừa ngước lên liền đối diện bốn cặp mắt sáng như đèn pha chăm chăm nhìn mình, da đầu Thư ʍôиɠ bỗng chốc tê rần, thuận miệng nói theo: “Chào buổi sáng!”
Trong đầu nam thanh niên nọ toàn là “sếp và vợ cùng đi làm” nên chưa kịp phản ứng đã há mồm hô: “Chào buổi sáng, vợ sếp!”
Thư ʍôиɠ:???
Ba người còn lại:!!!
Thanh niên ấy phát hiện sếp đang nhìn mình bằng ánh mắt rất vi diệu, chẳng biết khen hay gì khác… Chắc là, ngầm thừa nhận nhỉ?