- Con Hoa đó, tưởng mình là ai chứ? Dám bảo bố mẹ nó đến nhà mình. Lại còn bị bà già mắng nữa...
Bích ngồi lên bàn, cơng cơng:
- Tối qua bố mẹ nó cũng sang nhà tao. Hôm nay nó chết với tao!
Một hội con gái nghe vậy lập tức reo hò:''Ừ, cho nó chết đi!'', ''Tớ cũng ngứa mắt nó lắm!'',''Xem nó còn dám nói với ai nữa?'',''Dám động đến chị Bích nhà ta thì nó toi rồi!''.
Sau đó là tiếng cười đùa ghê tai.
***
Tiếng trống tan học. Học sinh ngay lập tức dừng uể oải, chưa chờ cô giáo rời khỏi lớp, đã vội đóng cửa sổ ra khỏi chỗ. Ồn ào. Cầu thang chật ních người. Một dòng người chen chúc xuống chỗ lán xe. Hà, Huyền và Hoài Ngọc ra muộn, đi cùng nhau, chậm rãi ra chỗ lán dong xe ra. Ra đã muộn, nhưng thấy cổng trường hôm nay ồn hơn mọi khi. Học sinh tụ tầm, chỉ trỏ, xì xào gì đó, chắn hết lối ra. Ba người đành xuống xe, cố chen vào đám đông.
Ngọc bỗng thốt lên:
- Hoa!
Huyền và Hà thấy vậy cũng ngạc nhiên, càng cố vào xem có chuyện gì. Thấy cảnh tượng, cả hai mắt trợn lên.
Hoa đang bị bọn Bích, Liên với mấy đứa con gái khác đánh. Bích tát Hoa một cái bốp. Hoa định đánh lại nhưng bị hai đứa con gái phía sau giữ chặt, đạp vào lưng Hoa. Bích tát Hoa cái nữa, lần này còn mạnh hơn, rồi đẩy Hoa xuống đất. Cả bọn đánh tới tấp, vừa đánh vừa chửi tục. Nhiều học sinh quây xung quanh, nhố nháo.
''Đánh chắc đau lắm!'',''Kệ đi! Không liên quan mình!'',''Chuyện gì thế?'',''Sao đánh thế nhỉ?'',''Đánh nữa đi! Đánh nữa đi!'',''Hú hú! Tao đánh hôi với!''...
Toàn tiếng ồn ào. Cả cổng lúc đó tắc nghẽn.
Hà bất giác nắm lấy cổ tay Hoài Ngọc, quay sang Huyền, vội vã:
- Cậu giữ xe hộ bọn tớ!
Ném xe đạp xuống làm Huyền ngơ ngác không đỡ kịp, Hà và Ngọc đã chạy thật nhanh vào văn phòng. Trong văn phòng vẫn còn một số giáo viên. Ngọc hét lên:
- Cô giáo, bọn họ đang đánh nhau ở cổng phụ. Cô ra mau với!
Cô Liên, hiệu trưởng vội chạy ra.
***
Một số học sinh thấy cô Liên và hiệu trưởng ra, vội nhắc các học sinh khác, có đứa nhanh chóng rời khỏi. Những tiếng xì xào nhỏ:''Bọn mày ơi, hiệu trưởng đến rồi.'',''Thôi đánh đi!'',''Về thôi, không bị gọi lên đấy!''.
- Ở đây xảy ra chuyện gì vậy?
Nghe tiếng quát của hiệu trưởng, bọn con gái đang đánh giật mình, vội giãn ra. Nhiều học sinh bấy giờ vội vã lên xe ra khỏi trường.
Hoa nằm sõng dưới nền đường đá, đã ngất lịm.
Cô Liên quát:
- Các em đánh nhau đấy hả?
Bọn con gái kia càng giãn ra, cúi mặt xuống. Cô Liên tức giận, vội chạy đến chỗ Hoa.
- Hoa, em sao vậy?
Thấy sự không ổn, cô ngẩng lên, càng quát lớn:
- Các em còn đứng đấy làm gì hả? Mau đưa bạn ấy đến trạm y tế!
***
Buổi chiều. Sân trường chẳng còn hỗn loạn như sáng nữa. Hà sau khi cất cặp, vội từ lớp chạy xuống sân trường. Hoài Ngọc, Huyền lúc đấy mới đến trường, còn mang cặp trên lưng, thấy Hà, chạy vội đến. Huyền kêu:
- Hà, đi đâu thế?
Giọng Hà càng vội vã:
- Tớ đi...
Huyền không nghe mà cắt ngang, giọng cũng vội:
- Lúc nãy bọn tớ thấy mấy xe máy lạ hoắc với nhiều đứa chạy ra phía văn phòng. Có phải bố mẹ Hoa đến không?
- Ừ, nhà trường gọi đến. Còn có cả bố mẹ Bích, Liên với mấy đứa kia. Bọn nó cũng bị gọi lên nói chuyện.
Hoài Ngọc lúc này mới nói:
- Còn Hoa thì sao? Sáng nay cậu ấy được đưa đến trạm xá...
- Nó tỉnh và về nhà rồi. Chiều không đến trường được. Tớ định đến văn phòng xem sao.
Hà nói xong, mải chạy đi. Huyền cũng muốn đi:
- Ừ, được...
Nhưng Ngọc kéo hai bạn lại, nói nhỏ:
- Đừng, cậu đến đấy bọn nó thấy thì không xong đâu. Nó chưa biết bọn mình báo cô Liên.
Hà và Huyền ngẩn ra, nghĩ ngợi. Lời Ngọc nói có ý. Hà cắn môi:
- Ừ...Cậu nói đúng. Vậy thì thôi. Chốc bọn nó thể nào chả báo tình hình...
Nói xong, Hà ngẩng lên nhìn hai bạn, cười:
- Các cậu lên lớp đúng không, tớ lên cùng.
Huyền cượi lại liền. Hoài Ngọc nhìn sắc mắt Hà một lúc, thấy Hà cười như vậy, cũng nhẹ lòng hơn. Huyền khoác tay hai bạn, vui vẻ kéo lên tầng.
_________________
Chuyện nhỏ nhỏ:
Vào tối hôm sinh nhật năm lớp 10, Hoài Ngọc đang nằm trên giường, đeo tai nghe, bật radio trên điện thoại. Bỗng có cuộc gọi tới. Ngọc quyết định lười, nên ấn phím nghe nhưng không tắt radio.
- Alô?
Một giọng nam, vốn rất êm tai, nhưng vì Ngọc đang nghe radio nên không rõ ràng:
- Chào Ngọc. Sinh nhật vui vẻ nhé em!
- Ờ ờ...
- À, anh là Tuấn Kì.
- Ờ ờ...
Chàng trai nói chuyện một lúc, còn Ngọc cứ ''Ờ ờ'' như thế.
Đến hôm sau mở điện thoại ra thì ngạc nhiên không hiểu sao người đó biết sinh nhật mình. Thực ra hôm qua người đó nói gì Hoài Ngọc cũng chỉ nghe mang máng, cả tên của anh ta cũng không nhớ luôn.