Cái Móc Khóa

Chương 5



Sân trường vẫn ồn ã như thường. Và Hà cùng Hoa lang thanh dọc theo các bồn cây xanh táo, cảnh tượng quen thuộc. Nhưng sao tâm trạng khác xưa, rất khác!

Hoa hứng khởi:

-Nhóm bọn tớ đang rất chăm chỉ tập. Tớ thấy bọn tớ tập như vậy cũng được rồi. Có một số động tác còn chưa được thôi. Tớ nói là phải làm động tác giơ tay thế này nhưng các cậu ấy chẳng chịu hiểu. Toàn làm sai thôi! Chán lắm! Lại còn con Linh thì cứ tinh tướng, bắt bọn tớ làm này làm kia, như trưởng nhóm không bằng. Trong khi chính mình động tác cứng nhắc, tớ rất là khó chịu với nó! Còn nữa...

Hoa cứ luyên thuyên kể, không hề biết Hà đi bên cạnh, vẫn vẻ lạnh nhạt bình tĩnh, nhưng đáy mắt buồn thiu. Hà thở dài, nhìn lên Hoa, thấy con nhỏ không để ý đến mình. Thử dừng lại, nhưng Hoa vẫn đi tiếp. Thở dài. Đành lũi thũi đi cùng vậy!

***

Tiếng nhạc Hàn sôi động. Đội năm người - Hoa, Lan, Linh, Huyền, Hoài Ngọc- say mê với điệu nhảy. Tuy nhiên, Huyền và Hoài Ngọc chưa quen lắm, vẫn phải nhìn theo ba người kia, động tác chậm đi chút. Hà ngồi ở góc, nhìn màn hình máy tính, lại nhìn sang mấy người kia.

- Tớ ra ngoài chút!

Chẳng ai để ý. Hà bỏ lại câu đó, mở cửa phòng, khẽ khép lại, ra ngoài.

Có vẻ căn phong cách âm thật tốt, ở ngoài đây cũng chẳng nghe thấy tiếng nhạc. Hà ngồi xuống bậc thang, nhìn xa xăm. Phía trước kia là cái đồng hồ, có vẻ đắt đấy! Bức tranh thêu hai con ngựa, một đen, một trắng, hình như đang phi. Hà chẳng hiểu gì về cái bức hình ấy. Cùng lắm bảo nó đẹp. Ờ thì đẹp!

Bậc thang lạnh ngắt. Hà đưa mắt nhìn bức tranh thêu, nhưng chỉ chú ý lúc đầu thôi, sau đó thì xa xăm. Bây giờ nhớ lại, cảnh tượng khi đó hình khi rất nhiều màu sắc, nhạt nhòe hòa vào nhau. Dù lúc đấy có người hỏi Hà rằng mấy giờ rồi, Hà chắc chắn cũng chẳng biết, dù đáp án ngay trước mắt kia. Tất nhiên, không bao giờ có người tự dưng hỏi như thế, khi trước mắt họ cũng là chiếc đồng hồ to tướng đó!

Tiếng xe cộ ồn ào. Tiếng người xôn xao. Luôn luôn là thế. Mẹ Hoa đang nói chuyện với một bác gái nào đó. Hà nghe rì rầm, hình như nhắc đến Hoa, vì nghe loáng thoáng mấy tiếng ''Hoa'' rồi. Hà lặng người. Hà có thể cảm nhận được cuộc sống của Hoa: ồn ào và nhiều màu sắc. Không phải là những đêm yên tĩnh, những buổi sớm lọc cọc đạp xe trực trường trên con đường làng quanh co, tối om, không một ánh sáng, không một tiếng người, phải đi thật chậm vì lo vấp, lo ngã xuống ao, xuống cầu.

Cuộc sống hai đứa luôn khác nhau như thế! Rõ ràng đã nhận ra từ rất lâu...

Mải suy nghĩ lung tung, Hà cứ lặng người nhìn đồng hồ, phải khi mẹ Hoa đi đến, quát:" Cháu không học bài sao?", Hà mới giật mình, mải đứng dậy, muốn vào phòng.

Đứng trước cánh cửa khép hờ, Hà đang định mở ra, chợt có tiếng nói, Hà lặng lại.

- Hà có là gì của nhóm chúng ta đâu mà ngày nào cũng đến! Tớ không thích đó!

Đấy là tiếng Linh, tiếp theo là tiếng Hoa:

- Nhưng cậu ấy là bạn thân tớ!

- Bạn cậu thôi, không phải bạn tớ! Tớ thấy khó chịu lắm. Ngày nào cũng đến, mà chẳng giúp được gì! Cậu còn vậy, tớ không ở nhóm này nữa!

Một lúc sau là giọng Hoa, lần này nhẹ đi nhiều:

- Tớ biết thế... Nhưng cậu ấy đến tớ làm sao?

Linh có vẻ nhượng bộ hơn:

- Hay lần sau bọn mình tập, không nói cho cậu ấy thời gian?

- Nhưng cậu ấy là bạn thân tớ... Cậu cũng phải hiểu chứ! Nếu cậu ấy hỏi, chẳng lẽ tớ bảo:'' Cậu đừng đến đây nữa!''.

Linh ngần ngại một lúc.

- Vậy lần sau tập ở nhà tớ! Nhà tớ rộng, có đầu cắm USB được.

- Làm như vậy...

Cạch! Cửa mở ra. Hoa ngừng nói, nhìn ra Hà dò xét:

- Cậu...

Hà cười:

- Các cậu sao vậy? Không tập nữa à?

Linh đánh mắt cho Hoa, sau đó đi ra, tập vài động tác. Hoa ngần ngại chút, sau đó mỉm cười với Hà:

- Ừ, bọn tớ nghỉ ngơi một lúc. Bây giờ tập tiếp.

Hà ngồi lên giường, nụ cười trên môi biến mất.

_______________

Chuyện nhỏ nhỏ

Ai nói Thái Bình không có đồi? Ở ngay cạnh nhà Hà có cái đồi kìa, chỉ là ''đồi'' đó cao hơn vị trí xung quanh có bốn mét, và được người đắp lên mà thôi. Dịp hè, Hoa với Lan sang nhà Hà, rồi Hoa đòi ra đồng thăm ''đồi'', thăm cả cái đền Trúc- thờ Ngài Thượng Đẳng Cao Sơn nữa.

Trên đồng đã có những người gặt sớm. Hoa nhìn thấy, hỏi. Lúc đấy Hà và Lan đều ngạc nhiên, thì ra Hoa không biết cái liềm là gì.

- Đúng là con nhà giàu. Ở nông thôn mà cái liềm cũng không biết!

Sau này phải cầm liềm cắt cỏ, Hà hỏi Hoa:

- Mày có biết cái liềm không?

- Biết rồi!

Hoa dễu môi nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.