Cái Quỳ Này Tôi Nhận!

Chương 33



Bình luận trên màn hình đầy những tiếng kêu bất an của khán giả.

“A a a a a a a a tôi có dự cảm chẳng lành.”

“Sao Nhậm Gia Kỳ lại đưa Tống Sư Yểu đi làm nhiệm vụ, thả cô ấy ở ven đường không được sao?”

“??? Ekip chương trình rác rưởi sẽ không để Nhậm Gia Kỳ bị xuyên đấy chứ?”

“Chuyện gì cũng không làm được, hoàn toàn không thể khiến người bị phán xét chịu tra tấn linh hồn, chỉ có thể dựa vào hết NPC này tới NPC khác? Ekip chương trình cò hèn quá không vậy?”

“Nhậm Gia Kỳ trông có vẻ lạ lạ, Yểu Yểu cẩn thận nhé!”

“Các người điên hết rồi à? Muốn ekip chương trình nương tay với một tên tội phạm gϊếŧ người sao? Loại gϊếŧ người này, dùng thủ đoạn nào với cô ta mà chả được!”

Sự bất an trong lòng Giang Bạch Kỳ càng thêm mãnh liệt, nhưng thời gian Tống Sư Yểu và Nhậm Gia Kỳ rời đi vẫn chưa được nửa tiếng, nếu mới được một lát anh đã chạy tới làm phiền thì có phải quá bám người đến mức phiền phức không? Nhậm Gia Kỳ là bạn của Tống Sư Yểu, có lẽ cô có chuyện muốn nói với anh ấy, anh không thể ép cô đến nỗi không có không gian riêng tư được...

Nghĩ vậy, Giang Bạch Kỳ bèn kiềm chế bản thân, nhưng cảm giác bực bội trong lòng lại bị Giang Bạch Lạc đào lên.

Giang Bạch Lạc cẩn thận than vãn: “Anh, không phải đàn chị ra ngoài với cảnh sát sao? Ngay cả cảnh sát mà anh cũng không yêu tâm sao?” Tính chiếm hữu quá mạnh rồi đấy, biếи ŧɦái biếи ŧɦái.

Giang Bạch Kỳ không nói gì, đúng, sao anh lại bất an như vậy? Nhậm Gia Kỳ là người mà Tống Sư Yểu tin tưởng, còn là cảnh sát nổi tiếng, anh không có lý do gì để bất an, cứ như Tống Sư Yểu sẽ phải chịu tổn thương gì vậy.

Trong lòng Giang Bạch Lạc đố kỵ với Giang Bạch Kỳ, nghĩ rồi lại không nhịn được mà lẩm bẩm: “Từ khi ở bên cạnh đàn chị, anh cứ như biến thành một người khác vậy, suýt nữa thì không nhận ra luôn…” Đương nhiên, thay đổi này là tốt, chính vì vậy nên mới khiến người ta đố kỵ.

Như biến thành một người khác...

Trong đầu Giang Bạch Kỳ lóe lên một tia chớp, cả người ngây ra tại chỗ, sau đó xông lên lầu. Biến thành một người khác... Tống Sư Yểu từng nói, những người đó, những người đột nhiên nhằm vào cô, đã từng rất yêu quý, rất nhiệt tình với cô, chỉ là đột nhiên một ngày nào đó như biến thành một người khác.

Thế Nhậm Gia Kỳ thì sao? Anh ấy có khả năng đột nhiên cũng đột nhiên thay đổi như vậy không? Trong đầu hiện lên cảnh tượng khuôn mặt Nhậm Gia Kỳ trở nên vặn vẹo như quỷ, cảm giác sợ hãi mãnh liệt khiến cả người Giang Bạch Kỳ cứng đờ.

Giang Bạch Kỳ lấy bọ hung ra, nhưng khi nhìn thấy chuồn chuồn ở trên bàn lại như sét đánh ngang tai, đúng rồi, thời gian này họ luôn ở bên nhau nên không dùng tới chuồn chuồn, thế nên… khi Tống Sư Yểu ra ngoài, hoàn toàn không mang nó theo, hiện giờ anh không thể định vị được Tống Sư Yểu.

Anh nhanh chóng nghĩ cách, không thể định vị Tống Sư Yểu, vậy thì định vị Nhậm Gia Kỳ. Một năm trước, hệ thống cảnh sát đã thêm chức năng theo dõi định vị vào xe cảnh sát, mỗi chiếc xe cảnh sát đều được gắn chip định vị bên trong, anh chỉ cần xâm nhập hệ thống là có thể xác định được vị trí hiện tại của chiếc xe mà Nhậm Gia Kỳ lái.

...

Trên đường, Nhậm Gia Kỳ lại nhận một cuộc điện thoại, cuộc điện thoại này khiến vẻ mặt anh ấy càng thêm nghiêm trọng, anh ấy nhìn Tống Sư Yểu: “Anh vốn định sau khi làm xong chuyện thì nói chuyện, nhưng hiện giờ tình hình thay đổi, sẽ phải kéo dài tới rất muộn, cũng khá nguy hiểm, anh thả em xuống, em gọi điện cho bạn trai em bảo cậu ta tới đón em nhé.”

“Vâng.”

Nhậm Gia Kỳ dừng xe ở ven đường, để Tống Sư Yểu xuống xe.

“Hơ? Vu oan cho ekip chương trình rồi sao?”

“Nhậm Gia Kỳ không bị xuyên à?”

“Nhưng thả con gái nhà người ta xuống nơi như thế này cũng đâu tốt lành gì.”

“Rốt cuộc anh ta có bị xuyên hay không thế?”

Nhậm Gia Kỳ dặn dò: “Em tự mình cẩn thận chút nhé, bên kia có một trạm xăng, em tới đó đợi tên nhóc kia đi.”

“Vâng.”

Nhậm Gia Kỳ nhanh chóng lái xe rời đi.

Tống Sư Yểu nhìn về hướng Nhậm Gia Kỳ chỉ, một lát sau, cô cất bước đi tới, rẽ vào một phía liền nhìn thấy trạm xăng như Nhậm Gia Kỳ nói. Trạm xăng trông có vẻ rất vắng vẻ, ánh đèn mờ ảo, một tiệm tạp hóa rất nhỏ, xung quanh rất ít người, đi thêm một đoạn còn có một cây cầu nhỏ, có thể loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy.

Nhưng đứng ở ven đường cũng không được, tới trạm xăng kia là lựa chọn duy nhất, Tống Sư Yểu đi tới.

Ông chủ tiệm tạp hóa là một người trung niên, thấy Tống Sư Yểu cầm bình nước tới tính tiền bèn nói: “Sao cô gái lại ở đây một mình thế?”

Tống Sư Yểu: “Không phải một mình, bạn sẽ tới ngay ạ.”

“Thế à?” Người đàn ông trung niên gật đầu, nhận lấy tiền.

Lúc này, phía sau Tống Sư Yểu đột nhiên vang lên âm thanh cửa cuốn bị kéo xuống đột ngột, cô vừa quay đầu đã thấy cửa quán tạp hóa bị đóng xuống, ngay sau đó gáy truyền tới cơn đau, trước mắt cô tối sầm, mất đi ý thức.

...

Giang Bạch Kỳ nhanh chóng xác định được vị trí xe cảnh sát của Nhậm Gia Kỳ, nhưng lại phát hiện chiếc xe dừng lại ở trước một công xưởng bỏ hoang, ngoại trừ Nhậm Gia Kỳ, hiện trường còn có không ít cảnh sát đặc nhiệm, đang giằng co với bọn bắt cóc bên trong xưởng.

Anh gọi điện thoại cho Tống Sư Yểu, chuông reo lên, nhưng không ai bắt máy.

Sao lại như vậy?

Anh như rơi vào hầm băng, đột nhiên cảm thấy thân mình lạnh toát, cả người run rẩy.

Lúc này, điện thoại di động của anh vang lên.

...

Sau khi bắt được Tống Sư Yểu, tổ đạo diễn đều thở phào một hơi nhẹ nhõm, thời gian cho livestream tập đầu chỉ còn lại chưa tới năm tiếng đồng hồ, thời gian trong thế giới thực tế ảo vẫn còn ba ngày, chút thời gian này xem ra cũng đủ để lật ngược tình thế.

“Tốt quá rồi, cuối cùng cũng bắt được Tống Sư Yểu!”

“Hơn nữa kế hoạch lần này đã làm hợp tình hợp lý hợp logic nhất có thể rồi, còn mê hoặc Giang Bạch Kỳ, khiến anh ta không thể phá hỏng chuyện.”

“Bảo NPC người thật tạm thời hành động nhanh nhẹn lên một chút, chú ý kỹ thuật diễn.”

Vì chuyện Tống Sư Yểu bị tập kích, bình luận trên màn hình lại bắt đầu vang lên, có hoảng sợ, có mắng chửi, có mong chờ, có thiện ý, có ác ý, vô số âm thanh tràn ngập trong đó, tất cả mọi người đều biết, phần cao trào nhất của mùa này đã tới rồi.

Cuối cùng Nguyên Mạn Chi cũng chờ được điều mà bà ta hằng mong.

“Tống Sư Yểu, lần này để tôi xem cô còn cười thế nào được nữa!” Nguyên Mạn Chi cười man rợ nói. Chết một cách thống khổ đi cho tôi, chịu đủ mọi tra tấn, đánh gãy tay chân, chọc mù mắt… Mọi hình phạt khủn9 bố, ác độc hiện lên trong đầu bà ta, không chỉ kỳ này, kỳ sau, kỳ sau nữa, bà ta cũng muốn khiến cô phải khổ sở, cho tới khi cô nằm rạp xuống chờ chết.

...

Hôm nay là thứ bảy.

Nhà họ Kim ăn tối cùng nhau như thường lệ, chỉ là gia chủ về muộn, thế nên bữa cơm cũng bắt đầu tương đối trễ.

Nhà ăn quý tộc huy hoàng tráng lệ, chiếc bàn dài được phủ khăn trải bàn đỏ bày đầy đồ ăn ngon, nhưng lại có người ăn như nhai sáp.

“Anh em các con sao thế? Sắc mặt xấu vậy?” Phu nhân xinh đẹp quan tâm hỏi.

“Không có gì ạ.” Kim Diệu nói. Họ có thể nói là vì thất tình không? Tống Sư Yểu rời khỏi Học viện Kim Kha Đóa Lạp, cũng từ chối đứng về phe quý tộc, nhưng họ lại nhớ mãi không quên cô gái này, cảm thấy cô ấy là độc nhất vô nhị trên đời này, không giống với những người khác. Anh ta biết tâm tư của Kim Ngọc, vốn dĩ là anh em sinh đôi, từ trước tới nay anh ta luôn lùi một bước, ban đầu anh ta cũng muốn nhường Tống Sư Yểu cho Kim Ngọc, nhưng nghĩ như vậy thôi chứ làm thì lại không dễ chút nào.

Ít nhất có một vài hành động anh ta không thể nào kiểm soát được, ví dụ như cho người tìm xem Tống Sư Yểu đi đâu, sau đó lén lút ngồi xe đi xem.

Kết quả anh em sinh đôi của anh ta cũng làm y như vậy, hai người gặp nhau trên đường, cực kỳ xấu hổ.

Mà thảm hại hơn là, họ nhìn thấy Tống Sư Yểu nắm tay một người đàn ông khác từ trên xe bus xuống. Đả kích hơn nữa là, sau khi điều tra, không ngờ người này lại là học sinh của học viên Kim Kha Đóa Lạp, một sự tồn tại mờ nhạt, gia cảnh bình thường, tên nhãi xám xịt, thoạt nhìn chẳng có gì hay ho!

Đây là chuyện trưa nay, thế nên họ vẫn chưa thoát khỏi đả kích, do đó sắc mặt đều rất khó coi. Hoàn cảnh và gia thế mang tới cho họ sự tự tin, khiến họ xem thường Giang Bạch Kỳ, mắt nhìn của Tống Sư Yểu khiến họ khϊếp sợ, nhưng đối thủ này bọn họ không xem là đối thủ.

“Ông xã anh cũng vậy, về muộn thế này không đói sao? Cứ thất thần ra mãi thế.” Phu nhân quay đầu nhìn chồng.

Kim Ngọc ngẩng đầu lên, nhìn về phía ba mình ở vị trí chính giữa, vẻ mặt ba anh ta nghiêm túc: “Kế hoạch xảy ra sai sót gì sao ạ?”

Nếu nói chuyện gần đây nhà họ Kim bận rộn, đương nhiên là lợi dụng Tống Sư Yểu để kéo vị nhân vật lớn kia xuống ngựa, chuyện này nhà họ Kim liên thủ với các gia tộc khác lên kế hoạch bao ngày, đảm bảo vừa ra tay là có thể một đòn mất mạng, hơn nữa còn kéo theo hàng loạt phe phái cùng ngã ngựa.

Vẻ mặt ba Kim kín như bưng: “Kế hoạch tạm thời mắc cạn.”

“Vì sao?” Kim Ngọc nhíu mày, anh ta hy vọng hành động lần này của họ có thể khiến Tống Sư Yểu trở về đoàn đội Olympic.

Ba Kim biết rõ mọi chuyện xảy ra ở Kim Kha Đóa Lạp, dù Kim Ngọc đã được xem là nổi bật so với đám bạn cùng tuổi, thậm chí là anh cả trong trường, nhưng so với loại cáo già như ba anh ta thì vẫn quá trẻ người non dạ, ông ta đã sớm nhìn ra tâm tư của con trai rồi, lúc này nghĩ tới tin tức vừa nhận được hôm nay, không khỏi lắc đầu.

“Tuy đã để các con rèn luyện rất nhiều rồi, nhưng suy cho cùng vẫn là lẵng hoa trong nhà kính, không so được với hoa mai đằm mình trong sương tuyết.”

Kim Ngọc sửng sốt, động tác của Kim Diệu cũng khựng lại, ngước mắt nhìn qua.

“Các con thật sự cho rằng Tống Sư Yểu là con mèo không có nanh vuốt sao?” Ba Kim nói. Tuy là dân thường, nhưng trí tuệ và năng lực có thể bù đắp cho huyết thống chưa đủ của cô, nhà họ Kim rất vui khi có một cô con dâu như vậy, đáng tiếc hai đứa con trai này có vẻ còn chưa xứng với cô.

“Cô ấy không cần các con giúp.”

...

Tống Sư Yểu bị những tiếng hu hu khóc thút thít đánh thức, cô chậm rãi mở hai mắt, lọt vào mắt cô là không gian u ám lạnh băng, cô tỉnh táo lại, lập tức xem xét hoàn cảnh của mình, phát hiện bản thân đang bị nhốt trong một không gian vuông vức, hai chân bị còng trên đất, bên cạnh chân còn có một con dao găm và một ống tiêm không biết chứa chất lỏng gì.

Trừ cô ra, còn có một cô gái khác nữa. Cô gái đó nằm trên mặt đất, không thể nhúc nhích, đang sợ hãi khóc thút thít.

Cái gì?

Tống Sư Yểu ra sức kéo cái xích dưới chân, cái xích không chút sứt mẻ gì, cô dựa sát vào cô gái kia: “Bình tĩnh một chút, cô làm sao thế?”

“Tôi, cả người tôi bị gây tê, không thể cử động được.” Cô gái sợ hãi, nức nở nói.

“Sao tôi lại ở đây?”

“Tôi không biết, tôi vừa mở mắt đã thấy thế này rồi hu hu hu… cô nhìn trên đầu cô đi hu hu…”

Tống Sư Yểu ngẩng đầu, thấy trên đầu mình đang treo chiếc cưa điện to đến kinh người, rõ ràng là cưa điện được chế tác đặc biệt, giống như quạt trần treo trên trần nhà, không có bất cứ nơi nào có thể động tay vào, tám phiến cưa cực lớn hợp lại thành hình bông hoa, răng cưa đáng sợ tỏa ra những ánh sáng lạnh lẽo.

Tống Sư Yểu đang suy nghĩ, đột nhiên góc tường truyền tới một âm thanh.

“Xin chào, cô Tống Sư Yểu, tiếp sau đây, chúng tôi muốn tiến hành một trò chơi. Nhìn thấy đồng đếm ngược trong góc tường chứ? Còn ba mươi giây nữa trò chơi sẽ bắt đầu. Sau khi trò chơi bắt đầu, chiếc cưa điện trên đầu cô sẽ được bật, dần dần hạ xuống, khi đồng hồ đếm ngược kết thúc, nếu cô không thể tránh khỏi chỗ cũ, cảnh tiếp theo cô tự mình tưởng tượng đi. Hai chân cô bị còng trên mặt đất, không thể đi được một bước, trừ khi lấy được chìa khóa.”

“A a a a a a a cái cảm giác biếи ŧɦái này!!”

“Chắc đây là NPC người thật tạm thời nhỉ.”

“Cuối cùng cũng ra dáng chương trình thực tế phán xét người thật rồi.”

“Mong chờ nước cờ của ekip chương trình, mau ép Tống Sư Yểu lộ mặt đi!!”

“Ekip chương trình rác rưởi, dù Tống Sư Yểu thật sự lộ ra mặt ác độc thì cũng không thể thay đổi được sự thật các người là rác rưởi!”

“Fan Tống Sư Yểu bắt đầu sợ rồi sao? Không phải trước đây còn kiêu căng lắm cơ mà, đánh chết cũng tin tưởng cô ta vô tội cơ mà?”

Tống Sư Yểu duy trì sự bình tĩnh: “Anh là ai?”

Người nọ không trả lời câu hỏi của Tống Sư Yểu, tiếp tục nói: “Chìa khóa ở đâu? Chìa khóa ở trong bụng cô gái trước mặt cô đấy, nếu cô muốn tháo còng trên chân, chỉ có thể mổ bụng cô ta ra mới lấy được chìa khóa thôi, nhìn thấy cánh cửa kia không? Cửa không khóa, cởi còng trên chân là cô có thể đi được rồi.”

Cô gái bị gây tê sợ tới mức liều mạng thở d0"c, trong mắt đầy kinh hãi.

“Ống tiêm này là gì?” Tống Sư Yểu hỏi.

“Đó là thuốc giải độc, nếu cô tiêm thuốc giải độc này vào cơ thể cô gái kia, khoảng mười phút sau, thuốc tê của cô ta sẽ hết tác dụng.”

Mười phút, thời gian trên đồng hồ đếm ngược vừa hay chính là mười phút.

Thế nên lần thử thách lựa chọn này, nếu Tống Sư Yểu chọn tiêm thuốc giải độc cho cô gái, mười phút sau cô gái có thể rời đi, mà hai chân Tống Sư Yểu bị khóa trên đất, chỉ có thể trơ mắt nhìn cưa điện cắt đứt, dù cô có liều mạng giãy giụa, để cơ thể tránh xa cưa điện thì ít nhất cô vẫn bị cắt hai chân, hơn nữa còn là cách đau khổ nhất.

Nhưng nếu cô cứu bản thân thì nhất định phải dùng dao mổ bụng cô gái không có chút năng lực phản kháng nào trước mặt này, rồi tìm chìa khóa trong bụng cô ta.

“Đây là phim kinh dị gì vậy!”

“Tống Sư Yểu sẽ lựa chọn thế nào đây?”

“Là ai cũng sẽ chọn để mình sống sót mà.”

“Thủ đoạn này là tham khảo trong bộ phim kinh dị nào đó đúng không, tôi nhớ trong phim kinh dị, nhân vật chính lâm vào hoàn cảnh này, cuối cùng mổ bụng đối phương, tìm được chìa khóa, nghĩ lại vẫn thấy đầu óc tê dại.”

“Con người đều ích kỷ mà, Tống Sư Yểu cũng là con người, đứng trước sống chết, chắc chắn sẽ chọn bản thân thôi.”

Đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu, cô gái cực kỳ hoảng sợ, nhìn Tống Sư Yểu với vẻ cầu xin, liều mạng chớp mắt: “Đừng mà, đừng mà…”

Hai chân Tống Sư Yểu không thể nhúc nhích nhưng hai tay có thể cử động được, con dao, thuốc giải đều và cô gái đều chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm tới.

Ba mươi giây kết thúc, đếm ngược bắt đầu, cưa điện trên đỉnh đầu Tống Sư Yểu bỗng nhiên khởi động, cánh quạt quay tròn, phát ra những tiếng vang đáng sợ như dã thú, dùng tốc độ thong thả dần hạ xuống.

Cô gái bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới mức trợn tròn mắt, sau đó lâm vào hôn mê.

Sắc mặt Tống Sư Yểu trắng bệch, cô hít sâu vài hơi, tay không hề nhúc nhích về phía con dao và kim tiêm.

“Những thứ này, đều đặc biệt chuẩn bị vì tôi sao?” Tống Sư Yểu hỏi bọn bắt cóc không ở hiện trường.

Bọn bắt cóc rất thoải mái, nhiệm vụ đã hoàn thành, thật sự không có gì phải căng thẳng cả: “Không sai, cưa điện tám cánh này không tồi chứ, tôi tốn không ít thời gian mới làm ra được đấy, còn không cẩn thận cưa đứt mấy cánh tay.”

“Không cẩn thận cưa đứt tay mấy cánh tay? Là NPC bị cưa đứt tay đúng không.”

“Quá ghê tâm, tuy là NPC, nhưng trong thế giới thực tế ảo NPC cũng đang sống sờ sờ, sau khi hắn cưa đứt tay người ta lại đổi một cái khác làm tiếp sao?”

“Fan Tống Sư Yểu đừng có đánh lạc hướng ở đây, không ngờ lại muốn bênh vực kẻ yếu, cười chết tôi mất.”

“Có đánh lạc hướng cũng không thể thay đổi hình tượng hoàn mỹ của idol nhà các người đã sụp đổ rồi đâu.”

“Đồng hồ đếm ngược đã bắt đầu, cô ta không cầm tiêm lên ngay, sau này chắc cũng sẽ không cầm.”

“Kíƈɦ ŧɦíƈɦ kíƈɦ ŧɦíƈɦ kíƈɦ ŧɦíƈɦ!!!”

Tống Sư Yểu giống như không chú ý tới những lời kỳ quái của hắn ta: “Trước đây cũng là anh đúng không, lúc nào cũng theo dõi tôi. Dù cắt đuôi thế nào anh cũng có cách để đi theo.”

“Không sai, chính là bố mày.” Người kia đắc ý nói.

“Anh làm như thế nào? Rõ ràng tôi đã cắt đuôi anh rồi.”

“Tao làm thế nào thì kệ tao.”

“Có ai giúp anh đúng không? Hơn nữa không phải một hai người, mà là cả một tổ chức. Tổ chức này luôn nhìn chằm chằm tôi, nhằm vào tôi, tôi đã làm gì sai?”

“Chết đến nơi rồi còn nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.”

“Hiện giờ anh đang ở đâu? Ở bên ngoài phòng sao? Sao tôi có thể chắc chắn sau khi rời khỏi đây sẽ không sa vào cái bẫy thứ hai của các người chứ?” Tống Sư Yểu vẫn cực kỳ bình tĩnh.

“Ha ha ha ha hiện giờ cô không còn lựa chọn nào khác rồi, cô tưởng bản thân vẫn còn quyền lựa chọn sao? Cô chỉ có thể chọn xem lúc này ai chết ai sống hay là muốn đồng quy vu tận thôi.”

“Giọng anh quá khó nghe, nhất định trông cực kỳ xấu xí, vì anh chẳng làm nên trò trống gì, không được mọi người yêu mến coi trọng, tầm thường nhỏ bé, thậm chí là xấu xa, ghê tởm, thế nên mới nghĩ ra cách như thế này để làm tổn thương người khác.” Tống Sư Yểu vẫn như thường ngày, dùng giọng điệu sắc bén, khinh miệt nói.

Giọng nói kia chợt im lặng, nhưng có thể khiến người ta cảm nhận được không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng, người đó nhất định đã tức giận rồi.

“Thật đáng thương, thế giới này chính là tàn khốc như vậy, dù là biếи ŧɦái cũng có dăm ba loại, có kẻ biếи ŧɦái xuất thân giàu có, trí thông minh cao, còn anh thì nhất định là loại vừa xấu vừa vô dụng, quê mùa nhất, thế nên dù anh ở ngoài cửa cũng không dám mở cửa để người ta thấy bộ mặt thật xấu xí của anh.”

Tống Sư Yểu nói dứt lời, cưa điện trên đầu đột nhiên rơi xuống một đoạn.

“A!!”

“Mẹ ơi, dọa chết tôi mất!!”

Tống Sư Yểu cũng đột nhiên run rẩy, nhưng cô nhạy bén nghe thấy tiếng phẫn nộ truyền tới từ bên ngoài, giống như có người dùng chân đá bay thứ gì đó.

“Hóa ra là thế, đúng là anh ở ngoài.”

“Tao hối hận rồi, giảm thời gian xuống năm phút, mày tốt nhất nên lựa chọn nhanh lên!” Giọng nói hung ác nham hiểm kia lại vang lên.

Tám cánh cưa điện lại giáng xuống ngày càng nhanh.

Tống Sư Yểu hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn con dao và ống tiêm: “Được, tôi chọn…”

Ekip chương trình theo bản năng dựa sát vào màn hình, muốn xem xem rốt cuộc tay của Tống Sư Yểu chọn cái nào. Khán giả cũng không nhịn được mà nín thở chờ đợi.

Nhưng, đột nhiên, Tống Sư Yểu ngẩng đầu lên, vừa hay, hai mắt nhìn thẳng vào màn hình, nhìn về phía tất cả mọi người bên ngoài phòng livestream, ngay lập tức như mũi tên sắc bén bắn vào từng trái tim.

Các nhân viên của ekip chương trình chỉ cảm thấy trái tim truyền tới cơn đau như bị bắn trúng.

“Thầy, hành động đi.” Không biết Tống Sư Yểu đang nói với ai.

Cái gì?

Ekip chương trình còn chưa phản ứng lại, những kẻ biếи ŧɦái ở bên ngoài hưng phấn chỉ muốn thấy Tống Sư Yểu đổ máu cũng chưa kịp phản ứng lại.

“Bang” một tiếng, cửa bị đá văng ra, lính đặc nhiệm cầm súng xông vào bắt gọn bọn bắt cóc, đội chiếc mũ giáp lên đầu hắn.

Cùng lúc đó, bên trong phủ thủ tướng.

Người đàn ông đang hưởng thụ hương vị tuyệt vời của quyền lực dưới một người trên vạn người, nói chuyện cùng khách khứa trông cũng rất ra dáng, trong mắt ông ta, những người này chỉ là NPC, không có đầu óc, không đáng để nhắc tới.

Ông ta hưởng thụ lời khen của mọi người, tùy ý chấp nhận hứa hẹn, nhận hối lộ, những thứ này ông ta không thể tận hưởng trong hiện thực, đây chính là điều tuyệt vời khi làm hoàng đế đây mà!

Một đội mặc quân trang màu đen, khuôn mặt quân nhân nghiêm túc mạnh mẽ cất bước, xông vào đại sảnh.

“Các người làm gì thế? Ai cho phép các người tiến vào?” Ông ta lập tức không vui nói.

“Bắt lấy.” Sĩ quan cầm đầu mặt lạnh như băng.

“Cái gì? Sao các người dám…”

Ông ta bị ép gục xuống đất không chút lưu tình, một cái mũ giáp bị chụp lên đầu.

Mà các quan chức cấp cao có mặt tại đây lại không có vẻ gì là bất ngờ, sự nịnh nọt vừa rồi đều biến thành chán ghét, lạnh lùng nhìn vị “lãnh đạo quốc gia” này.

...

Viện nghiên cứu Olympic.

Chàng trai vừa đi từ phòng thí nghiệm ra cảm thấy vô cùng hài lòng, đâm thẳng vào sĩ quan trước cửa.

“Chó ngoan không cản… Này?! Làm gì thế hả?”

“Dẫn đi.”

...

Bộ Giáo dục.

Tên Bộ trưởng dâʍ đãиɠ đang vừa đe dọa vừa uy hϊếp phụ huynh học sinh, hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong thế giới thực tế ảo này, hưởng thụ cái gọi là kɦoáı ƈảʍ trời sinh của nhân loại, hơn nữa còn hạ quyết tâm tập hai vẫn phải bỏ tiền ra chơi tiếp.

Thật quá suиɠ sướиɠ! Hắn đã quên mất bản thân trong hiện thực sợ vợ đến thế nào, quên mất những đứa con không tôn trọng hắn, hận không thể biến mọi thứ trong thế giới thực tế ảo thành sự thật.

Lúc này, cửa văn phòng bị mở ra, hắn không vui ngẩng đầu, nhìn thấy quân đội ào ào khí thế xông vào, giật mình sợ hãi, nhưng cũng không xem là chuyện lớn gì.

“Chuyện này là…”

Hắn còn chưa kịp dứt lời đã bị bắt rồi.

...

Đài truyền hình, ekip “Tôi là người chiến thắng.”

“Không hay rồi!”

“Mọi người mau xem xem!”

Bành Gia bực bội hút thuốc, từ khi cảnh quay của Tống Sư Yểu bị cắt, ông không sống yên ổn được ngày nào, giám đốc đài truyền hình nhằm vào ông mọi lúc mọi nơi là một chuyện, sự lo lắng về Tống Sư Yểu trong lòng cũng là một chuyện, nghe được động tĩnh này, ông không kiên nhẫn ngẩng đầu: “Gì thế?”

“Giám đốc đài truyền hình bị bắt rồi!”

“Cái gì?” Bành Gia vội vàng đứng dậy chạy khỏi văn phòng, đúng lúc nhìn thấy giám đốc đài truyền hình đang đội một cái mũ giáp kỳ lạ trên đầu, bị một nhóm quân nhân khí thế đầy mình áp tải đi.

Trái tim ông nhảy dựng lên, cảm giác mọi chuyện có khả năng liên quan tới Tống Sư Yểu.

...

...

Tất cả NPC người thật tạm thời trong thế giới thực tế ảo đều bị một mẻ bắt gọn.

Ekip chương trình hãi hồn hú vía, không thể tin nổi.

“Chuyện… chuyện này là sao?”

Đường Sơn đột nhiên dâng lên một dự cảm chẳng lành trong lòng, trực giác mách bảo anh ta hét to thành tiếng: “Rút hết NPC người thật tạm thời khỏi thế giới thực tế ảo đi!”

Nhân viên phụ trách công việc này lập tức hành động. Đây là một công việc rất đơn giản, chỉ cần ấn nút ở cabin sinh học là được, tinh thần thể của NPC người thật tạm thời sẽ bắn ra ngay, trở về thể xác của họ. Phát minh này đã được sử dụng hai mươi năm, chưa bao giờ xảy ra bất cứ vấn đề gì.

Nhưng mà...

Sắc mặt nhân viên biến đổi: “Chuyện gì thế này? Không có phản ứng?”

“Cọ tới cọ lui làm gì? Để bọn họ rời khỏi đi!” Đường Sơn quát lớn.

“... Đạo, đạo diễn, không được.”

“Cái gì? Cái gì không được?”

“Không thu lại được, tinh thần thể của NPC người thật tạm thời, không thể rút khỏi thế giới thực tế ảo!”

....

Tác giả có lời muốn nói:

o( ̄▽ ̄)d

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.