Cái Quỳ Này Tôi Nhận!

Chương 34



Khán giả cũng đang khϊếp vía.

“???? Ôi trời ơi??”

“Đù!??”

“Tôi đơ rồi!!!”

“Vãi vãi vãi cú quay xe này??!”

Nhà họ Hoắc, Nguyên Mạn Chi trợn tròn mắt, cái gì? Cái gì thế này? Chuyện gì thế này? Vì sao??!

Trong thế giới thực tế ảo, cô gái bị gây tê toàn thân nằm trên mặt đất cũng sợ ngây người, trợn tròn mắt, cảnh tượng này, cô ấy đã từng thấy trên ti vi! Đương nhiên, chuyện cô ấy bị bắt cóc, cô ấy cũng chỉ từng thấy trên phim kinh dị thôi!

Những người lính đặc nhiệm cao lớn, cường tráng đã được huấn luyện bài bản, mặc đồ ngụy trang, nhanh chóng ngồi xổm xuống mở khóa còng chân cho Tống Sư Yểu, tránh xa chiếc cưa điện tám cánh đáng sợ trên đầu kia.

“Tiến sĩ, cô không sao chứ?” Một vị sĩ quan thấy Tống Sư Yểu sờ gáy, vội vàng căng thẳng hỏi, hỏi xong lại gọi bác sĩ tới xem cho cô, cái đầu này chính là tài sản quan trọng của quốc gia, không thể chịu chút thương tổn nào.

“Không sao. A Kỳ đâu rồi?” Tống Sư Yểu quan tâm hỏi.

Dứt lời, Giang Bạch Kỳ lập tức đi vào, cảm giác tồn tại của anh rất mờ nhạt, tới khi anh ôm lấy Tống Sư Yểu, sĩ quan vừa mới lên tiếng hỏi mới giật mình, mẹ kiếp! Đột nhiên xuất hiện, suýt chút nữa thì rút súng ra rồi!

Mấy tiếng trước, khi Giang Bạch Kỳ đang nghĩ cách tìm kiếm Tống Sư Yểu thì nhận được một cú điện thoại.

“Anh Giang, mời anh xuống lầu, là chuyện liên quan tới cô Tống.” Người đàn ông trong điện thoại nói, giọng điệu nghe rất chính trực.

Anh nhanh chóng xuống lầu, nhìn thấy một chiếc xe việt dã màu đen dừng trước cửa, cửa xe mở ra, lộ ra bóng dáng mấy người đàn ông. Trên người họ mang hơi thở thần bí và gϊếŧ chóc, giống như binh vương bước ra từ rừng mưa đạn.

Giang Bạch Kỳ lập tức nghĩ tới mấy nhân vật lớn mà Tống Sư Yểu đắc tội, hai mắt đầy cảnh giác: “Các người đã làm gì cô ấy?”

“Xin anh yên tâm, tiến sĩ Tống không sao, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của cô ấy. Để đề phòng anh nhúng tay vào làm hỏng chuyện, anh Giang, mong anh đi cùng chúng tôi một chuyến, đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, anh có thể gặp tiến sĩ Tống ngay lập tức.”

Bọn họ nhìn trông bất phàm như vậy, nhưng thái độ trong lời nói lại vô cùng lễ phép với Giang Bạch Kỳ. Người tên Giang Bạch Kỳ này thật sự quá lợi hại, còn có khả năng sẽ trở thành biến số duy nhất xuất hiện trong kế hoạch của họ, bởi vậy phải lập tức trông chừng để anh không làm loạn, hệ thống cảnh sát vừa bị xâm lấn gây ra rối loạn rất lớn.

Ekip chương trình sợ Giang Bạch Kỳ tìm được Tống Sư Yểu nên đặc biệt dùng Nhậm Gia Kỳ làm mờ mắt anh, kéo dài thời gian, nhưng không ngờ người trong thế giới thực tế ảo lại tìm được Tống Sư Yểu sớm hơn cả Giang Bạch Kỳ mà họ lo lắng, hỏng hết cả kế hoạch.

Giang Bạch Kỳ không hề tin tưởng họ, nhưng nghĩ tới chuyện Tống Sư Yểu có khả năng đang ở trong tay họ, anh chỉ đành lên xe. Sau đó lại được đón lên một chiếc xe khác, thấy được cảnh tượng Tống Sư Yểu bị bắt cóc trên màn hình, chiếc cưa điện treo trên đỉnh đầu cô khiến anh sợ hãi.

Giang Bạch Kỳ run rẩy ôm lấy cô, hốc mắt đỏ lên. Các quân nhân thấy vậy ngượng ngùng nhìn sang chỗ khác, bên trong có không ít người trẻ tuổi, không giấu nổi sự ngưỡng mộ ra mặt, tình yêu ngọt ngào bao giờ mới tới lượt họ đây.

Tống Sư Yểu như đang trấn an một con cún bị kinh hãi, vuốt v3 lưng anh: “Em không sao, đừng sợ mà. Xin lỗi, để không làm bại lộ kế hoạch nên mới không nói trước với anh.”

Một người đàn ông trung niên, mái tóc xoăn màu nâu, lông mày cao cùng đôi mắt sâu cười lớn đi vào: “Ba binh lính vừa rồi suýt chút nữa không chặn được cậu ta, tiểu tử này không tệ đâu, trông gầy gò không có cơ bắp mấy, còn tưởng chỉ biết dùng đầu cơ, không ngờ sức lực cũng rất mạnh.”

“Thầy.” Vẻ mặt Tống Sư Yểu có chút bất đắc dĩ. Người đàn ông trung niên này chính là giáo viên hướng dẫn của cô, Albert.

Albert cười càng tươi hơn, đôi mắt sắc bén lại có cảm giác bức bách, tuy là một nhà khoa học nhưng lại có khí chất của ông chủ bá đạo, đặc biệt lúc này, nụ cười trên khuôn mặt ông ta trông có vẻ rất hung ác: “Bắt được hết chuột rồi, nên đi xem xem bên trong đó là những thứ gì.”

“Đúng vậy, xem là thứ gì, mổ ra xem đi.” Ánh mắt đen láy của Tống Sư Yểu trở nên sắc bén, không còn dịu dàng vô hại như thường ngày nữa.

Trong thế giới hiện thực, trường quay “Ngày phán xét chính nghĩa” loạn cả lên, không ai biết nên làm gì, vùi đầu vào làm loạn cả lên như ruồi nhặng khắp nơi.

“Cabin sinh học xảy ra vấn đề? Mau gọi nhân viên sửa chữa tới đây!!”

“Anh K đâu rồi? Mau đi tìm anh K nhanh lên! Nói với anh ấy hình như hệ thống thực tế ảo xảy ra vấn đề rồi, nhanh lên!!”

“Đừng có động chạm linh tinh vào những cơ thể đó, nếu như xảy ra chuyện, con mẹ nó anh có chịu trách nhiệm được không hả?!”

“Rốt cuộc là hệ thống xảy ra lỗi hay là Tống Sư Yểu giở trò quỷ đây?”

“Tống Sư Yểu giở trò quỷ? Anh điên rồi sao? Chuyện này sao có thể! Cô ta có thể ở trong thế giới thực tế ảo làm gì người thật chúng ta? Đầu óc bã đậu mới nói ra những lời này, mau cút đi gọi người đi!”

“Đè tin tức này xuống cho tôi, không thể để khán giả biết, chắc là hệ thống xảy ra vấn đề thôi, hoặc là cabin sinh học có vấn đề, đừng nghĩ nhiều quá, sao Tống Sư Yểu có thể có năng lực như vậy!”

Không thể liên tưởng chuyện NPC người thật tạm thời không rời đi được có liên quan tới Tống Sư Yểu, cũng không dám liên tưởng họ có liên quan với nhau, tất cả mọi người đều kiên định tin là hệ thống hoặc cabin sinh học xảy ra vấn đề, mà những người nhạy cảm trong lòng lại bồn chồn, tràn ngập bất an.

Thật sự chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi sao?

“Wow!! Hoắc Sâm, cô bạn học này đúng là ghê gớm thật!” Trong phòng bao của một hội quán, một đám cậu ấm không uống rượu tán gái mà lại xem livestream “Ngày phán xét chính nghĩa”. Cũng bởi Hoắc Sâm nói cho Lạc Triều nên anh ta mới biết chuyện Tống Sư Yểu là bạn học trung học.

Hồi học trung học, họ từng có ý đồ trêu chọc Tống Sư Yểu, lại là cái trò theo đuổi cũ rích ấu trĩ kia thôi, kết quả một đám bị thất bại thảm hại. Cũng có mấy người thích Tống Sư Yểu, nhưng vì e ngại mặt mũi và quy tắc gia tộc nên không nói ra, bởi vậy cô cũng được coi là mối tình đầu của một số người, mấy người này nghe được Lạc Triều nói vậy đều không nhịn được mà sôi nổi chú ý tới.

Sau đó lại bị màn quay xe đột ngột kia làm cho kinh hãi.

“Người ta là sinh viên ưu tú của đại học thủ đô Vương Thành, có thể không lợi hại được chắc!”

“Tên ngốc Hoắc Sâm…” Có người nhịn không được thấp giọng mắng: “Tôi đi bỏ phiếu cho cô ấy…”

Lời còn chưa dứt đã bị kéo lại, giọng người kia đột nhiên im bặt, liếc nhìn Hoắc Sâm một cái, cảm xúc phức tạp, không nói gì nữa.

Vẻ mặt Hoắc Sâm có vẻ không có gì thay đổi, vẫn bình tĩnh không một gợn sóng như cũ, bất động thanh sắc.

...

Trong thế giới thực tế ảo.

Sáng sớm chủ nhật, trên bàn ăn, suýt chút nữa Kim Ngọc không cầm chắc dao nĩa, mũi dao phát ra âm thanh giòn tan, thanh thúy khi va chạm vào đĩa sứ.

Kim Ngọc ngạc nhiên nhìn ba mình. Kim Diệu vừa mới chạy bộ buổi sáng về, bưng ly nước trên tay cũng khựng lại.

Ba Kim cũng vừa mới nhận được tin tức, hút điếu thuốc, cảm xúc phức tạp: “Thế nên, kế hoạch kéo vị kia xuống ngựa đổ bể rồi, không cần dùng đến nữa.”

“Cho nên… mọi chuyện đều là kế hoạch của Tống Sư Yểu, tất cả mọi người đều đang diễn kịch, đợi thời cơ tung lưới bắt hết cả lũ bọn họ?”

“Không sai.”

“Sao có thể như thế được? Không có chút tin tức nào truyền ra, bắt đầu từ khi nào vậy? Lên kế hoạch từ khi nào? Chuyện thủ tướng là sao? Hôm qua ba đã biết rồi, vì sao lại không nói?” Cảm xúc của Kim Ngọc có chút kích động.

Uổng công anh ta còn nghĩ cách giúp Tống Sư Yểu, kết quả không ngờ mọi thứ đều ở trong lòng bàn tay cô. Cô gái đó, ngoài miệng luôn ẩn chứa ý cười, ánh mắt trong sáng, dịu dàng, trông có vẻ mong manh yếu ớt. Trong lòng anh ta, cô là đóa hoa khiến người ta không kiềm lòng được phải bung dù lên giúp cô che mưa chắn bão.

Nhưng giờ phút này, hình ảnh nụ cười dịu dàng trên khóe miệng đó trở nên mơ hồ, sâu thẳm trong đáy mắt cũng như đang giấu giếm gì đó, trở nên nguy hiểm, thần bí khó lường, nhưng vẫn có một sức hấp dẫn trí mạng, khiến người ta tò mò, không nhịn được muốn thăm dò.

Giống như một ma nữ.

Ba Ngọc kín đáo nói: “Dù thế nào đi nữa, con người trên cơ bản đều là sinh vật không thể đoàn kết với nhau, trừ khi chuyện đó có ảnh hưởng nghiêm trọng tới lợi ích chung của họ.”

“Ý ba là, chuyện này ảnh hưởng tới lợi ích của gia tộc chúng ta?”

“Không sai.”

...

Bên trong khoang hạng nhất, chuyến bay tới thủ đô xuyên qua tầng mây.

“Ban đầu thầy thích kỹ thuật robot côn trùng của anh là vì gia tộc của thầy ấy, sau khi thủ tướng trở nên kỳ lạ, thầy ấy đã từ bỏ, anh biết vì sao không?”

Giang Bạch Kỳ: “Robot côn trùng đại diện cho lợi ích nhân loại, kỹ thuật mũ giáp đại diện cho… cộng đồng con người?”

“Đúng.” Tống Sư Yểu mỉm cười, nắm lấy tay anh, khẽ hôn anh một cái: “Con người xuất hiện kẻ địch khó lường bên ngoài, đâu còn tâm tư mà lo chiến tranh và lợi ích nội bộ nữa chứ?”

“??? Họ đang nói gì thế? Tôi nghe không hiểu.”

“Mũ giáp?? Mũ giáp gì cơ?”

“Là mũ giáp mà Tống Sư Yểu lấy từ tay Giang Bạch Kỳ sao?”

“Nói ra thì vừa rồi khi mấy NPC người thật tạm thời bị bắt, hình như trên đầu đều có một cái mũ giáp, trông rất buồn cười.”

“Còn không biết xấu hổ nói tới mũ giáp, lúc trước chân thành thâm tình, nói cái gì mà tới vì Giang Bạch Kỳ, kết quả không phải vẫn mang đồ của Giang Bạch Kỳ đi sao.”

“Con người xuất hiện kẻ địch khó lường bên ngoài? Chẳng lẽ thế giới này còn có người ngoài hành tinh sao?”

Bởi vì livestream chỉ đi theo Tống Sư Yểu, khán giả hoàn toàn không biết những nơi khác trong thế giới này xảy ra chuyện gì, không hiểu họ đang nói gì, mũ giáp là sao vậy chứ? Trước đây họ kinh ngạc vì NPC người thật tạm thời bắt Tống Sư Yểu phải lựa chọn tra khảo linh hồn, Tống Sư Yểu không những không đưa ra lựa chọn, ngược lại còn giống như đã biết từ sớm, bí mật lên kế hoạch kinh thiên động địa, khiến họ lúc này cực kỳ tò mò, muốn biết rốt cuộc mọi chuyện là thế nào.

Không phải Tống Sư Yểu đã trắng tay rồi sao? Không phải đã bị chính phủ vứt bỏ sao? Không phải giáo viên hướng dẫn không trả lời email sao? Kết quả?? Đột nhiên lại làm quả quay xe khét lẹt như vậy? Dù không hiểu mô tê gì, nhưng mà lợi hại! Ekip chương trình lại thất bại nữa rồi, rác rưởi!

Lúc này Albert đi tới, Tống Sư Yểu không tiện ân ái với bạn trai ở trước mặt thầy hướng dẫn, muốn rút tay ra, không ngờ vừa rút ra một chút lại bị nắm chặt lại.

Albert cười ha ha nói: “Không cần ngại thầy đâu, hai đứa cứ nói chuyện của mình đi.”

Một đống bóng đèn lớn như vậy ở đây, sao mà nói chuyện tiếp được.

Thấy đôi tình nhân nhỏ không nói nữa, Albert vỗ vai Giang Bạch Kỳ, bị anh ghét bỏ tránh ra, Albert cũng không để ý nói: “Người anh em, cậu thật sự được lắm đấy, sao có thể nghĩ tới làm cái mũ giáp đó?”

Đương nhiên, học sinh của ông ta cũng rất cừ, khi ông ta chỉ mới phát hiện ra điểm quý giá ở robot côn trùng của anh, Tống Sư Yểu lại phát hiện ra bí mật của mũ giáp, đồng thời triển khai một giả thuyết to gan, đưa ra một đề nghị cực kỳ hữu dụng, cuối cùng thúc đẩy cuộc chiến tranh không có khói súng này kết thúc thắng lợi.

Nể tình người đàn ông này là thầy hướng dẫn của Tống Sư Yểu, vô cùng quan tâm Tống Sư Yểu, Giang Bạch Kỳ mới không làm lơ ông ta: “Cũng không có suy nghĩ gì đặc biệt, chỉ tiện tay làm thôi.”

Vẻ mặt Albert phức tạp, nghĩ ông ta cũng là nhân viên cấp thiên tài có tiếng, nhưng ở trước mặt chàng trai này lại cảm thấy như bị đả kích, áp bức.

Bỏ đi, ít nhất thì ông ta đẹp trai hơn!

“Vẫn đang nói tới mũ giáp, càng nghe càng khó hiểu, mũ giáp làm sao thế?”

“Nghe tới nỗi đầu óc mù mịt, ý là mũ giáp mà Giang Bạch Kỳ làm rất lợi hại sao? Nhưng chuyện này so với việc Tống Sư Yểu đột nhiên trở nên lợi hại có liên quan gì tới nhau?”

“A a a a a a a a a a tò mò chết mất, có người đại diện không, tôi có mấy câu muốn hỏi cho rõ ràng?”

“Không có người đại diện, vì cốt truyện còn chưa tới đoạn tiết lộ…”

Phân đoạn tiết lộ rất nhanh sẽ đến.

Máy bay tới sân bay thủ đô, một đội quân hùng hổ đã ưỡn thẳng ngực, ngẩng cao đầu đợi sẵn, thấy họ xuống, một người có cấp bậc sĩ quan đi lên phía trước.

“Albert tiên sinh, tiến sĩ Tống, mục tiêu đều đã bị bắt và đưa tới viện nghiên cứu.”

“Được.”

Thật ra Giang Bạch Kỳ cũng có chút khó hiểu, nhưng Tống Sư Yểu ở bên cạnh, anh cũng không vội hỏi. Như một con cún trung thành có chủ nhân ở bên cạnh thì mọi chuyện đều tốt đẹp, từ nhà tới thủ đô, hiện giờ lại lên xe cùng cô, đi tới viện nghiên cứu Olympic.

Viện nghiên cứu Olympic xây ở giữa núi, được bảo vệ nghiêm ngặt, căn cứ rộng lớn, Giang Bạch Kỳ nhìn qua cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ Tống Sư Yểu làm việc ở đây, một khi về đơn vị thì người ngoài sẽ không thể tùy ý ra vào, muốn gặp Tống Sư Yểu sẽ rất khó khăn.

Chuyện tới nước này rồi, cô nhất định sẽ về đơn vị.

Đúng như anh nghĩ, đồng đội của cô vô cùng chào đón sự quay trở lại của cô, vây xung quanh cô, Giang Bạch Kỳ bị đẩy ra ngoài, Hạt Bụi Nhỏ xám xịt đứng bên ngoài đám người náo nhiệt, nhìn mặt trời nhỏ lấp lánh tỏa sáng của anh bị người ta ôm lấy, anh mím chặt môi, cả người như trở nên ảm đạm hơn.

Lúc này, cô thấy anh bị đẩy ra khỏi đám người, chạy tới trước mặt anh, mỉm cười nắm lấy tay anh, đan chặt mười ngón tay, dẫn anh vào bên trong đám đông.

“Mọi người, đây là Giang Bạch Kỳ, bạn trai tôi.” Cô thoải mái tươi cười giới thiệu anh với các đồng đội.

“Cậu ấy chính là Giang Bạch Kỳ! Là người làm ra cái mũ giáp kia?”

“Má nó, tuổi trẻ tài cao, chua xót thật sự.”

“Người anh em, cậu lợi hại lắm đấy, sau này xin hãy giúp đỡ nhiều hơn nhé!”

“...”

Những âm thanh nhiệt tình, thân thiện hướng về phía anh, Giang Bạch Kỳ nhìn về phía Tống Sư Yểu, trong thế giới anh giờ đây không còn thanh âm nào khác, chỉ có nụ cười và tiếng nói của cô. Có lẽ anh từng rất khao khát những thiện ý này, nhưng hiện giờ, anh chỉ cần cô thôi.

Sau cuộc gặp mặt ngắn ngủi, mọi người tiến vào chủ đề, tuy Giang Bạch Kỳ làm ra mũ giáp, là người sáng tạo kỹ thuật ban đầu, nhưng dù sao thì cũng không tham gia kế hoạch cải tiến sau này, cũng không phải người của đoàn đội Olympic, không có đủ tư cách tham gia vào chuyện mai sau, cho nên tạm thời được sắp xếp ở văn phòng của Tống Sư Yểu.

Góc áo choàng trắng quét qua không trung một vòng, một cơn gió thoảng qua, bàn tay nhỏ nhắn, thanh tú luồn qua ống tay áo, Tống Sư Yểu mặc đồng phục như khoác lên chiến bào, trong nháy mắt khí chất trở nên nghiêm trang, sắc bén.

Tống Sư Yểu đi vào phòng thí nghiệm lớn, trong phòng có rất nhiều nhà khoa học trứ danh tập hợp lại, thành viên đoàn đội Olympic có cả người trong và ngoài nước.

“Chào mừng trở về, tiến sĩ Tống.”

“Cảm ơn ngài, tiên sinh.”

Trong phòng thí nghiệm lớn có một màn hình rộng, bên trên bị chia thành mấy phần, là những NPC người thật tạm thời vừa bị bắt, đang chịu thấm vấn ở các phòng khác nhau.

Hai tay họ bị khóa ở trên tay vịn ghế, trên đầu đội mũ giáp, vẻ mặt trông vô cùng kiêu ngạo, thoạt nhìn không chút sợ hãi, có người thậm chí còn đang ngủ, hoàn toàn không để ý tới người thẩm vấn.

“Những người này quả nhiên cực kỳ không bình thường, họ không chỉ “chiếm giữ”, mà hình như còn có thể phong bế năm giác quan.” Tống Sư Yểu giải thích nói.

“Vãi, vãi chưởng??”

“Hình như tôi hiểu ra một chút rồi! Không phải như tôi nghĩ đâu phải không!”

“Những người này đều là NPC người thật tạm thời? Tất cả đều bị bắt rồi?”

“Ekip chương trình rác rưởi, cho nhiều người xuyên quá, các NPC cũng đâu phải không có não, OOC* tràn lan như thế, sao có thể không gây chú ý được chứ?”

(*OOC có nghĩa “Out Of Character”, dịch sang tiếng Việt là “Không hợp với tính cách”. Khi nói OOC nghĩa là chỉ việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.)

“Sao ekip chương trình còn chưa rút người ra, lẽ nào còn có chiêu gì nữa sao?”

“Rốt cuộc cái mũ giáp kia có tác dụng gì? Là đạo cụ phân biệt họ có phải NPC người thật tạm thời không sao?”

Tống Sư Yểu nhìn chằm chằm những NPC người thật tạm thời kia, họ không chút sợ hãi, chắc hẳn ekip chương trình đã làm gì đó rồi. Tuy rằng họ không thể rời khỏi thế giới thực tế ảo vì phát minh giam giữ tinh thần thể này của Giang Bạch Kỳ, nhưng thế giới thực tế ảo suy cho cùng cũng chỉ là thế giới thực tế ảo, người thật tiến vào đây, có thể cảm nhận được bao nhiêu đều thông qua sự kiểm soát của cabin sinh học, thế nên ekip chương trình vẫn có thể dùng cabin sinh học để giảm thiểu cảm giác đau đớn, thính giác,… của họ, để họ không cảm nhận được đau khổ, bởi vậy mà những người này cũng không cảm thấy sợ hãi.

Dù sao thì cũng không đau, sẽ không chết được, các người muốn làm gì thì làm, khó chịu thì tới cắn tôi đi! Vẻ mặt của họ chính là muốn nói như vậy.

Hơn nữa còn hừng hực khí thế nhìn dáng vẻ bó tay không biết làm thế nào của họ.

“Dáng vẻ của bọn chúng quá ghê tởm!” Một thành viên nhóm nghiên cứu tương đối trẻ tuổi bên cạnh Tống Sư Yểu tức giận nói: “Thủ tướng làm bao nhiêu chuyện vì nhân dân, giờ đây dân chúng nhắc tới ông ấy đều nước mắt lưng tròng, vô cùng cảm kích, nhưng lại bị mấy tên ghê tởm này thay thế, dùng thân phận và danh hiệu của ông ấy để làm nhiều chuyện thất đức như vậy!”

“Tên thay thế Bộ trưởng Bộ Giáo dục lại càng ghê tởm hơn! Động d*c như con heo đực, nhiệm kỳ này đã phạm phải tội cưỡиɠ ɠiαи, dụ dỗ gian dâʍ, nhận hối lộ! Ngay cả vị thành niên cũng không bỏ qua, đúng là đáng chết!”

“Còn có tên thiếu niên kia nữa, tuy quả thật rất thông minh, nhưng hoàn toàn là một tên điên, trước đây cố ý đổ lọ thuốc có tính ăn mòn lên người một dì dọn vệ sinh của chúng ta…”

“...”

Nghiên cứu viên nghiến răng nghiến lợi, người nghe cũng cực kỳ tức giận. Rốt cuộc họ là thế gì? Vì sao có thể tùy tiện tiến vào cơ thể người khác? Ngay cả thủ tướng một quốc gia cũng bị thay thế một cách âm thầm và dễ dàng như vậy, huống hồ là những người khác? Chuyện này xảy ra trên đất nước này thì có thể sẽ xảy ra trên cả đất nước khác, thậm chí một ngày nào đó còn có thể xảy ra trên chính cơ thể mình.

Chính vì như vậy, chỉ trong thời gian ngắn họ đã đồng tâm hiệp lực với nhau, nghiên cứu và cải tiến mũ giáp này, kiên trì chờ đợi thời cơ, cuối cùng cũng có thể quăng lưới bắt gọn những người này!

“Vậy để chúng ta xem xem, thứ giấu trong cơ thể những người này, rốt cuộc là gì.” Tống Sư Yểu nói: “Thầy, công nghệ chiết xạ tinh thần thể thành hình ảnh nghiên cứu đến đâu rồi ạ?”

Albert: “Vừa đẹp, tuy vẫn chưa nghiên tiến hành thí nghiệm mà đã sử dụng trên cơ thể người thì không hợp quy cách, nhưng đối với loại kẻ thù này, không cần để ý quá làm gì.”

Trong thế giới hiện thực, trong lòng tổ đạo diễn dâng lên một dự cảm chẳng lành, chiết xạ tinh thần thể thành hình ảnh??? Nghe có vẻ rất kỳ lạ, chắc không phải...

Những NPC người thật tạm thời bị chuyển tới một căn phòng khác, nhìn thấy Tống Sư Yểu, trong mắt họ đều lóe lên vẻ kỳ dị, cực kỳ ghê tởm.

Tống Sư Yểu đẩy máy chiết xạ tinh thần thể thành hình ảnh tới trước mặt một người, cũng chính là vị “Bộ trưởng Bộ Giáo dục.”

“Tiểu Tống, cháu xinh đẹp quá, chú rất thích cháu, chỉ là chưa có cơ hội đi chơi cùng cháu.” Ông ta nở một nụ cười thảo mai nói: “Có điều đừng lo lắng, chú nhất định sẽ tìm cơ hội để đi chơi với cháu.”

Tống Sư Yểu nhìn ông ta với vẻ mặt vô cảm, thao tác trên máy: “Chuyện tới nước này mà ông không thấy sợ chút nào sao?”

“Chú sợ, chú đang sợ lắm đây này.” Ông ta cười hì hì nói.

“Vì cảm thấy khoác lên mình một lớp da, không có ai nhìn thấy bộ mặt thật của các người nên mới không biết sợ là gì đúng không?”

Đương nhiên rồi, đó chính là lý do họ vào đây chơi mà! Làm gì cũng được hết, vì đều là số liệu cho nên không phải tội phạm, hơn nữa ngoại trừ số ít người trong ekip chương trình ra thì không có ai biết gương mặt thật của họ cả, dù họ làm bao nhiêu trò cầm thú ở đây, sau khi ra ngoài, họ vẫn là họ, không ảnh hưởng tới danh tiếng chút nào, không ai biết họ đã làm gì! Sảng khoái biết bao!

Khóe miệng Tống Sư Yểu con lên lên: “Nếu đã như vậy, để tôi xem xem bộ mặt thật của ông thế nào nào.”

Tống Sư Yểu ấn nút xác nhận.

Cái gì?

Vẻ mặt “Bộ trưởng Bộ Giáo dục” có chút cứng đờ, nhưng lại ngay lập tức thả lỏng, suýt chút nữa đã bị cô ta dọa sợ rồi.

Nhưng, một giây sau, ánh đèn trên mũ giáp lập lòe, ánh sáng trắng xuất hiện, trong ánh sáng mờ ảo, mũ giáp lóe lên tia sáng, máy thể hiện hình ảnh trước mặt Tống Sư Yểu cũng lóe lên, ánh sáng hai bên hợp lại, một bóng người dần dần thành hình.

Hình ảnh một người đàn ông trung niên, dáng người phổ thông, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ khỏa thân xuất hiện, khuôn mặt cực kỳ rõ ràng, ngay cả da đầu cũng lộ rõ ra vì quá ít tóc.

Vẻ mặt “Bộ trưởng Bộ Giáo dục” hoàn toàn cứng đờ, đây không phải là dáng vẻ của NPC này, mà là dáng vẻ của chính ông ta trong thế giới hiện thực!!!

Này… không phải thật chứ? Đây tuyệt đối không phải sự thật! Tôi nhất định đang nằm mơ, chuyện này không thể nào...

“Bộ trưởng Bộ Giáo dục” không còn dáng vẻ đắc ý cười cợt như lúc trước nữa, cả người ông ta nháy mắt ướt đẫm, mồ hôi tuôn như mưa, sắc mặt tái nhợt. Trong đầu hiện lên hình ảnh người vợ đáng sợ và đứa con lạnh nhạt của ông ta, còn có cả các đồng nghiệp...

“Vãi?!!!”

“Vãi vãi vãi đây là dáng vẻ của NPC người thật tạm thời trong thế giới hiện thực sao?”

“Phát ói, trông thật thà lắm mà, không ngờ lại làm những chuyện này trong thế giới thực tế ảo? Vợ ông ta có biết không thế?”

“Nếu tôi là vợ ông ta, biết được những gì ông ta làm trong thế giới thực tế ảo, giờ còn bị công khai trước mặt 1.5 tỷ người, mất hết thể diện như vậy, chắc tôi sẽ gϊếŧ ông ta mất!!”

“Vãi cả chùy?? Tống Sư Yểu?? Cô ấy làm cái gì vậy!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.