Cái Quỳ Này Tôi Nhận!

Chương 49



Tống Sư Yểu tìm được nơi cô cho là thích hợp nhất, là bên cạnh một con sông chảy siết, lòng sông vừa sâu vừa rộng, hoàn toàn bất đồng với dòng suối vừa nhỏ vừa nông trước đây họ gặp.

“Khứu giác của gấu mạnh hơn chó săn bảy lần, sẽ dựa vào mùi trên người chúng ta để lại tìm tới chúng ta, chỉ có thể băng qua con sông mới có thể cắt đứt hành tung của chúng ta, để gấu không tìm được chúng ta.” Tống Sư Yểu nói xong, thấy dáng vẻ căng thẳng của ba người, cô lại nói: “Sẽ không cứ như vậy mà đi đâu, chúng ta ở đây đợi.”

Ba thiếu niên lúc này mới thả lòng, nghe theo lời dặn dò của Tống Sư Yểu, bắt đầu chặt cây gỗ bấc.

Còn Evans được em gái giao cho một nhiệm vụ khác - đi đốt khói phòng sói.

Dùng đầu gỗ ướt là có thể tạo ra khói đen, tin là có người nhìn thấy, cộng với vòng tay định vị là sẽ hiểu ra ý của họ.

Gỗ bấc dùng làm tài liệu mô hình, cực kỳ nhẹ và dễ cắt, dù chỉ dùng một con dao nhỏ cũng có thể gia công.

Ba thiếu niên đi chặt gỗ bấc, Tống Sư Yểu đi cắt dây leo, trong rừng có rất nhiều, có nhiều loại có thể dùng thay dây thừng.

Dùng dây leo đan vào gỗ bấc, buộc chặt lại, làm thành một bè gỗ chắc chắn không dễ rời. Năng lực tiếp thu của ba đứa trẻ rất mạnh, sau khi Tống Sư Yểu dạy qua một lần, rất nhanh đã có thể tự mình làm ra bè gỗ.

Họ làm ở bên bờ sông, những việc trải qua tối qua rõ ràng đã để lại ám ảnh không nhỏ cho họ, bởi vậy nhất định phải cảnh giác, gió thổi cỏ lay cũng căng thẳng nhìn về rừng cây phía sau, sợ con gấu nào đó lặng lẽ xuất hiện.

Thời gian qua đi từng chút một, chiếc bè được chế tác giản dị nhưng vững chãi đã làm xong, sắc trời dần tối, cuối cùng cũng có người tới.

“Evans! Alice!” Chính là Listan và con trai anh ta Addison. Listan là ngôi sao điện ảnh quốc tế cường tráng, thân hình rắn chắc, khỏe mạnh, cơ bắp cuồn cuộn, thường bị người ta trêu chọc có thể một quyền đánh chết con trâu. Lúc này cũng vô cùng chật vật, trên người, trên mặt có rất nhiều vết thương do thực vật cứa. Addison lại khá ổn, chỉ là quần áo hơi bẩn, trông có vẻ được ba mình bảo vệ, che chắn rất tốt.

Tối hôm qua, con gấu kia một lần nữa xuất hiện, đối mặt với Thường Hữu Thanh, khi những người khác còn chưa dám nhúc nhích, do thường xuyên vận động nên phản ứng của anh ta nhanh nhẹn, lập tức kéo con trai quay đầu chạy.

Vốn dĩ anh ta muốn dẫn Addison đi theo nhóm đông người để Addison có thể kết bạn, giao lưu với nhiều người hơn, không ngờ lại xảy ra chuyện này, anh ta hối hận muốn chết, sớm biết vậy thì đã chọn đi theo Evans rồi.

Đương nhiên là Evans sẽ không để ý chuyện này, anh thích ở riêng với em gái trong thế giới của hai người, bọn họ tới đây, em gái còn phải chăm sóc họ nữa, nếu không phải tình hình hiện giờ đặc biệt thì anh còn muốn đuổi họ đi.

Listan và Addison tới không lâu, lại có ba người tới, là vợ chồng Lễ Văn Linh và người mẫu nổi tiếng Lý Đạt Đạt. Vợ chồng Lễ Văn Linh thấy hai cậu con trai, cả nhà bốn người lập tức ôm chặt lấy nhau, niềm vui sống sót sau tai nạn, cả nhà bình an không việc gì, nghĩ mà thấy sợ, khiến họ ôm nhau khóc rống lên.

Nghe con trai kể chuyện được Tống Sư Yểu cứu, Lễ Văn Linh cảm kích không thôi.

“Xin lỗi, cô Tống, trước đây tôi thật sự… chưa từng qua lại với cô, chưa từng tiếp xúc, chỉ dựa vào mấy tin đồn đã đánh giá con người cô, xin lỗi, mong cô tha lỗi cho tôi.” Lễ Văn Linh bật khóc nói. Không chút để ý tới hình tượng của ảnh hậu nữa.

Cô ta sợ hãi cả ngày, lo hai đứa con xảy ra chuyện gì, lúc này trong lòng toàn là hối hận, vì sự vô lễ và khinh thường của mình với Tống Sư Yểu. Nếu Tống Sư Yểu thật sự là người như cô ta nghĩ, nhất định sẽ không màng đến sống chết của ba đứa trẻ. Dù thật sự đang phát sóng thì cô cũng có thể coi như không biết đã xảy ra chuyện gì, khán giả cũng không chỉ trích, nhưng sự thật là cô tận tình tìm tới, cứu giúp con cô ta.

Fan theo thần tượng, trước đây Lễ Văn Linh đứng về phía Văn Châu Liên, thái độ không tốt với Tống Sư Yểu, cho nên nhóm fans cũng không thích Tống Sư Yểu, hiện giờ thái độ của Lễ Văn Linh đã thay đổi rồi, các fans cũng bắt đầu spam cảm ơn Tống Sư Yểu trên livestream, xin lỗi vì bỏ đá xuống giếng hoặc làm như không thấy khi cô bị bạo lực mạng trước đây.

“Tuy người xem chúng ta biết là giả, nhưng các khách mời không biết, Tống Sư Yểu thật sự bất chấp tính mạng cứu ba đứa trẻ.”

“Linh Linh đừng khóc, chị tốt như vậy cơ mà, sẽ không sao đâu.”

“Tôi cảm thấy chỉ dựa vào điểm này thôi, không ai có thể bôi đen Tống Sư Yểu được nữa đâu.”

“Quả nhiên là thiên kim thật, khác xa với thiên kim giả kia.”

“Khen Tống Sư Yểu thì cứ khen đi, lôi Châu Châu nhà tôi vào làm gì? Cô ấy dẫn gấu tới chắc?”

“Không phải Văn Châu Liên dẫn gấu tới, nhưng một giây trước nói sẽ bảo vệ người ta, một giây sau liền buông tay người ta ra, đúng là nực cười.”

“Đó là phản xạ có điều kiện được không hả? Dù là Tống Sư Yểu cũng sẽ có phản ứng như vậy thôi!”

“Không sao.” Tống Sư Yểu tha thứ cho cô ta, đưa cho cô ta một bát vỏ sò, dịu dàng nói: “Uống bát canh nóng đi, chúng ta có thể xuất phát bất cứ lúc nào, phải giữ thể lực tốt.”

Ánh mắt cô vừa dịu dàng vừa bao dung, rõ ràng mới mười tám tuổi, nhưng lại giống như bao dung đối phương như một người trưởng thành. Lễ Văn Linh nhìn vào chỉ cảm thấy càng thêm hổ thẹn, bị ông xã kéo đi ngồi xuống đống lửa bên cạnh bọn trẻ.

“Đạt Đạt, ba cô sẽ không sao đâu.” Lễ Văn Linh thấy dáng vẻ thất hồn lạc phách của Lý Đạt Đạt, bèn nói. Lý Đạt Đạt cũng lạc mất bố cô ta vào tối qua.

Lý Đạt Đạt là con lai, ba là họa sĩ nổi tiếng, mẹ cũng từng là người mẫu nổi tiếng, gen gia tộc vô cùng tốt, mười lăm tuổi đã debut làm người mẫu, làm đại diện của các nhãn hiệu hàng đầu. Vì sức sống tràn đầy nên khiến người ta yêu thích, có cực kỳ nhiều fans hâm mộ, hiện giờ mới mười chín tuổi nhưng đã là một trong những siêu mẫu có giá trị thương mại hàng đầu.

Lý Đạt Đạt miễn cưỡng nở một nụ cười với Lễ Văn Linh, khiến fans cô ta đau lòng không thôi, họ chưa từng thấy Lý Đạt Đạt cười như vậy bao giờ.

“Tuy dọc đường Đạt Đạt và ba có gì đó cách trở, luôn im lặng không nói nhiều, nhưng xảy ra chuyện trong lòng vẫn rất lo lắng cho ba.”

“Ba con làm gì có thù hận nào dài lâu, đối mặt với sống chết thì chẳng có gì quan trọng nữa.”

“Ba không sao đâu, Đạt Đạt đừng lo, ông ấy ở bên cạnh Châu Châu đó.”

“Cảm ơn Châu Châu vì đã giúp Đạt Đạt và ba hòa giải được hiểu lầm không muốn khiến người khác biết, cô ấy có lòng rồi, tôi có cảm giác Đạt Đạt và ba có thể gỡ bỏ hiểu lầm ở đây.”

“Châu Châu thật lương thiện, luôn rầu rĩ vì chuyện buông tay Trân Trân ra, lúc đó dù là ai cũng không thể kiểm soát được phản xạ có điều kiện, mong mọi người đừng làm như không thấy.”

“Uống chút canh nóng đi.” Bên cạnh truyền tới giọng nói ấm áp.

Lý Đạt Đạt sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Tống Sư Yểu, hơi bất ngờ nhận lấy bát canh cá mà cô đưa cho: “Cảm ơn.”

Tống Sư Yểu nở nụ cười với cô ta, không chút trách cứ, Lý Đạt Đạt có thể cảm nhận được sự cổ vũ từ trong đáy lòng, ngược lại khiến cô ta có chút không biết phải làm sao: “Cảm ơn… cô thật tốt.”

Tuy cô ta không giống đám Thường Trân Trân lúc nào cũng đứng về phía Văn Châu Liên chống lại Tống Sư Yểu, nhưng vì là bạn với Văn Châu Liên nên thái độ cũng không được tốt lắm, luôn phớt lờ Tống Sư Yểu, nói cách khác thật ra cũng là người cô lập bọn họ. Hiện giờ Tống Sư Yểu lại dịu dàng, không so đo hiềm khích trước đây khiến cô ta cảm thấy rất hổ thẹn.

Tống Sư Yểu mỉm cười với cô ta, nhìn về phía đống lửa. Ánh lửa chiếu lên khuôn mặt cô, mang hơi hướng của một bức tranh sơn dầu, cũng giống như kết cấu của tranh canvas thuở sơ khai, mờ nhạt mà có ý nghĩa sâu xa.

Lý Đạt Đạt không nhịn được mà nhìn cô mấy lần, thật sự rất đẹp.

Sau đó, khi Tống Sư Yểu nhìn qua, cô ta vội vàng né tránh, làm bộ như bản thân không nhìn lén.

Tống Sư Yểu nhìn lại, khóe mắt cong cong.

Lý Đạt Đạt à...

Khi phát hiện ra bản thân xuất hiện trong một cô nhị viện xa lạ, Tưởng Mật cũng ở đó, cô thật sự tưởng mình đã tiến vào một thế giới mới. Cho tới sau này, cô nhìn thấy rất nhiều thông tin quen thuộc, Tập đoàn Phồn Tinh, Thường Hữu Thanh, Lễ Văn Linh, vân vân, cùng với phim truyền hình, phim điện ảnh của họ nữa. Lúc ấy cô mới phát hiện ra, thế giới trong tập hai vẫn là thế giới trong tập hai, chỉ là kịch bản của cô khác đi thôi.

Rõ ràng bối cảnh ở mỗi một tập trong chương trình phán xét đều được chế tác rất đắt đỏ, sao có thể nỡ thay đổi toàn bộ được. Bởi vậy cứ trực tiếp thay đổi kịch bản của cô, thay đổi vận mệnh của một số người thôi là được rồi.

Ngoại trừ một vài người bị thay đổi vận mệnh ra, vận mệnh những người khác chắc hẳn đều không thay đổi. Ví dụ như Lý Đạt Đạt, nếu không có đảo sinh tồn, cô ta sẽ không tới tham gia chương trình này, tương lai, chắc cô ta sẽ cắt cổ tay trong bồn tắm ở chung cư, từ từ chết đi.

Tống Sư Yểu nhìn vòng tay, trên vòng tay có rất nhiều điểm sáng, mỗi điểm sáng đại diện cho một người, họ tụ tập một nhóm người ở đây, có người đang chạy về phía này, có người thì không. Mà người họ phải đợi, đương nhiên là những người đang chạy về phía này.

Đêm ngày càng khuya, nhưng không ai dám ngủ cả, sau khi được phổ cập chuyện gấu truy sát người trên đảo, những người từng tận mắt thấy con gấu đó căn bản không ngủ nổi nữa, tốc độ phát động tấn công của gấu cực kỳ nhanh, có thể bị gϊếŧ chỉ trong nháy mắt, thế nên dù đã có người gác đêm thì bọn họ cũng không dám ngủ.

Họ đều ngồi ở các bè gỗ, bè gỗ ở bên bờ sông, chỉ cần có chuyện gì, họ lập tức có thể đẩy bè, nhảy lên trên, đào tẩu theo dòng sông.

Một tiếng sói tru quỷ dị vang lên trong bóng đêm, càng khiến lòng người căng thẳng hơn.

Lúc này, trong rừng chợt có động tĩnh, thần kinh mọi người đều căng chặt, thấp thỏm nhìn qua, thấy bốn người là mẹ con Thường Hữu Thanh và Văn Anh Đình cùng Lê Hân thì mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Thường Hữu Thanh là người chật vật nhất, hôm qua gấu tấn công lần thứ hai, dù Thường Hữu Thanh có liều mạng trốn tránh, nhưng cánh tay vẫn bị cào tới da tróc thịt bong, thậm chí còn có thể thấy được cả xương, cả người ngã xuống bên cạnh thi thể của Thường Trân Trân. Có thể nhặt về một cái mạng ít nhiều cũng nhờ những người khác đều hoảng loạn như chim vỡ tổ, gấu đuổi theo họ, không để ý tới anh ta và mẹ Thường đã ngất xỉu.

Hai mẹ con bởi vậy mới có thể nhặt về một cái mạng.

Thường Hữu Thanh không màng tới vết thương nghiêm trọng trên cổ tay, sợ gấu quay lại nên lập tức cõng mẹ anh ta lên chạy. Bản năng sinh tổn bùng nổ đến mức nhuần nhuyễn trong giờ khắc này. Mà khi mẹ anh ta tỉnh lại, thấy dáng vẻ con trai như sắp chết, cũng tạm thời không rảnh lo cho con gái đã chết thảm của mình nữa, cắn răng đỡ anh ta tìm tới đây.

Không phải tất cả mọi người đều sẽ lựa chọn tìm tới chỗ Tống Sư Yểu, đây là quyết định của bản thân Thường Hữu Thanh.

“Mẹ, tìm tới chỗ Tống Sư Yểu nói không chừng còn có thể sống được, thế nên chúng ta tới tìm cô ấy đi.” Anh ta nói với mẹ mình như vậy.

Lúc này anh ta đã mất máu hơi nhiều, môi trắng bệch, cánh tay không chỉ có ba vết thương sâu đến mức có thể thấy được xương, còn trật cả khớp. Nói cách khác, anh ta không thể tìm đồ ăn, thức ăn trong túi căn bản không thể chống cự nổi hai ngày, hơn nữa vết thương của anh ta cũng nhiễm trùng, nếu anh ta chết, mẹ anh ta càng không thể sống, thế nên lựa chọn tìm Tống Sư Yểu giúp đỡ là con đường duy nhất của họ.

Thật ra anh ta cảm thấy mình chết chắc rồi, nhưng vẫn muốn mẹ anh ta có thể sống, thế nên mới gắng gượng kiên trì tới cuối. Trên đường anh ta gặp Văn Anh Đình và Lê Hân, bốn người giúp đỡ nhau cùng tới đây. Cũng may trong nhóm có Văn Anh Đình trẻ khỏe cường tráng, nếu không có lẽ cũng không tới nổi đây.

“Có sói đi theo sau bọn tôi.” Văn Anh Đình không màng tới mâu thuẫn với Tống Sư Yểu, vừa tới đã nói.

Những người khác lập tức hoảng hốt: “Sói, chắc không sao chứ? Chúng ta nhiều người như vậy, hơn nữa còn có lửa.”

“Đúng, sói sợ lửa.”

Tống Sư Yểu nhìn máu trên người Văn Anh Đình, sắc mặt thay đổi: “Anh đã gϊếŧ sói à?”

“Tình huống bất đắc dĩ.” Nếu anh ta không ra tay, Thường Hữu Thanh sẽ bị sói xé nát.

“Hỏng rồi, mau lên bè gỗ đi! Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.” Tống Sư Yểu lập tức lên tiếng.

Giọng điệu và vẻ mặt cô khiến tim mọi người đập thình thịch.

“Không được!” Văn Anh Đình ngăn cản nói: “Châu Châu còn chưa tới!”

“Anh có thể tự mình ở đây đợi.” Tống Sư Yểu nói.

Sắc mặt Văn Anh Đình vô cùng khó coi, lúc này Lê Hân có chút hoảng loạn nói: “Tình hình này mà cô còn ích kỷ như vậy! Châu Châu và ba đang trên đường tới đây rồi, dù cô có hận Châu Châu nhưng đó là ba ruột cô đấy, cô cũng có thể bỏ lại sao?”

Sắc mặt Evans lập tức thay đổi: “Bác gái này, mong bà làm cho rõ ràng, Alice chỉ có chúng tôi là người nhà thôi, các người không phải, đừng có thấy sang bắt quàng làm họ.”

“Mọi người, tôi cảm thấy hiện giờ không phải lúc cãi nhau đâu.” Thấy hai bên sắp làm ầm lên, Lễ Văn Linh vội vàng lên tiếng: “Sư Yểu, hiện giờ xảy ra tình huống khẩn cấp gì sao?”

“Sói là sinh vật ghi thù tập thể, hoặc là gϊếŧ sạch cả bầy, cứ nếu chỉ gϊếŧ một con, còn bị đi theo nữa thì bầy sói chắc chắn sẽ tới trả thù. Đúng là sói sợ lửa, nhưng hiện giờ đang ghi hận, chúng sẽ không sợ nữa đâu.”

Tống Sư Yểu nói vậy, ai còn dám ở lại nữa? Cũng không phải không có người nhà của mình. Lễ Văn Linh lập tức nhìn về phía Văn Anh Đình nói: “Tôi cảm thấy chúng ta đi trước đi, ba người Châu Châu và Vệ Ngôn ở cùng nhau, chắc sẽ không có chuyện gì đâu.”

“Bầy sói thấy chúng ta nhiều người như vậy, cũng sẽ cân nhắc do dự, sẽ không tấn công nhanh như vậy đâu, Châu Châu sẽ tới nhanh thôi!” Văn Anh Đình thành khẩn nhìn những người khác: “Đợi thêm nửa tiếng đi, được không?”

Văn Anh Đình nói như vậy, những người khác lại cảm thấy có chút đạo lý, nửa tiếng cũng không dài, bắt đầu có chút do dự.

Lễ Văn Linh do dự nói với Tống Sư Yểu: “Hay là chờ thêm nửa tiếng đi?”

“Nửa tiếng chắc là có thể chờ được chứ.”

“Hay là đang cố ý trả thù đấy, Tống Sư Yểu đối xử tối với những người khác, không có nghĩa là không hận Văn Châu Liên.”

“Thiên kim thật hận thiên kim giả không phải là điều bình thường sao? Hơn nữa dưới tình hình nguy hiểm như vậy, dựa vào cái gì mà phải mạo hiểm chờ một người đáng ghét?”

“Ghét thiên kim giả có thể hiểu, nhưng có cả ba mình ở đó, thật sự có thể bỏ lại ba ruột mình của sao?”

“Chưa từng cho người ta ăn miếng cơm nào, đã thế còn yêu thương thiên kim giả, ba ruột á? Tấu hài à? Ông ta hết mực yêu thương con gái giả, lòng hiếu thảo đương nhiên là để con gái giả báo, liên quan gì tới con gái thật?”

Bình luận trên màn hình bắt đầu cãi nhau, khí thế bá đạo của fans Văn Châu Liên bị chèn ép, không thể bật lại, hơn ữa fans những người khác đều đứng về phía thần tượng của mình, yêu quý Tống Sư Yểu, người bênh vực Tống Sư Yểu tăng lên không ít.

“Đừng làm vậy!” Mạnh Thông lại lớn tiếng kêu lên: “Mẹ, chúng ta nghe chị Yểu đi, mau đi thôi!”

Lễ Tuyền cũng liên tục gật đầu, thậm chí đã không nhịn được mà chạy về phía bè gỗ.

Lúc này, trong rừng rậm đen nhánh chợt xuất hiện những đôi mắt xanh u ám.

Nửa tiếng? Đến hai phút cũng không thể.

Tốc độ của con người chậm hơn sói rất nhiều.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

“Vãi!”

“Chờ nửa tiếng? Nửa tiếng sau đến mảnh xương cũng chẳng còn!”

“Giờ thì đẹp lắm, chắc chắn sẽ có người bị thương, vừa rồi nghe lời em gái luôn thì có phải tốt hơn bao nhiêu không.”

“Một đám ngu ngốc, đã không hiểu gì rồi còn không chịu nghe lời chuyên gia, ngu ngốc, chết cũng đáng đời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.