Cái Quỳ Này Tôi Nhận!

Chương 70



Trong phòng phát sóng trực tiếp đếm ngược đến 0.

Phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên tối sầm lại, tất cả hình ảnh đều biến mất không còn tăm tích, chỉ còn lại cư dân mạng ở thế giới thực đang bị nổ tung như những cư dân mạng trong thế giới ảo khi biết được sự thật.

/A a a a a a a a./

/Trời ơi a a a a a a a!/

/Sự thật của thế giới đã bị phơi bày rồi!/

/Quá phấn khích, da đầu tôi tê dại cả rồi!/

/Shit shit shit, tôi đã theo dõi không biết bao nhiêu mùa của “Ngày phán xét chính nghĩa” mà đây mới là lần đầu tiên tôi thấy một cảnh tượng kíƈɦ ŧɦíƈɦ như vậy!/

/Tôi quỳ Tống Sư Yểu với Giang Bạch Kỳ luôn đó, hai người này là Hắc Bạch Song Sát à?/

/NPC trong thế giới ảo đã biết chân tướng của thế giới, vậy thì sẽ không tốt lắm đâu phải không?/

/Mẹ tôi hỏi tôi tại sao lại quỳ gối xem trực tiếp như vậy. Trong nửa giờ cuối cùng của tập này không có lấy một giây cho người ta đi tiểu được luôn, cả quá trình cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ, trời đất đảo ngược, mắt tôi cũng lồi hết cả ra rồi!/

/A a a a a! Không phải muốn phiếu bầu của tôi à? Cho cô, cho cô, cho cô hết đó được chưa, a a a!/

Tình hình phiếu giải oan của Tống Sư Yểu cũng giống như giai đoạn cuối cùng của tập đầu, lần này lại tiếp tục có một đợt bùng phát lớn khác, số phiếu đã tăng lên hơn 30 triệu, chỉ còn cách số phiếu cần để được giảm án là hơn 10 triệu phiếu bầu. Về cơ bản có thể thể xác định nếu trong tập ba Tống Sư Yểu lại tiếp tục xuất sắc như hai tập trước, vẫn trong sạch không tỳ vết, nhân cách và sức thu hút bùng nổ thì sau khi kết thúc tập ba cô sẽ được giảm án.

Xưa nay chưa từng có tiền lệ.

Sức nóng lại bùng nổ một lần nữa, trên mạng lại tiếp tục có một cuộc càn quét, thậm chí còn mạnh hơn cả tập đầu tiên. Dù sao thì tình huống lần này cũng ấn tượng hơn lần trước nhiều.

#Tống Sư Yểu#

#Kết thúc của tập hai chương trình Ngày phán xét chính nghĩa#

#Người trong bể cá#

#Giang Bạch Kỳ#

#Ekip chương trình không đủ tư cách#

#Văn Châu Liên#

#...#

Mọi người bàn tán rất nhiều, du͙ƈ vọиɠ bàn tán mãnh liệt khiến họ nói về tập hai ở khắp mọi nơi, ở trường học, trong quán cà phê, phòng nghỉ ngơi của công ty và thậm chí là cả trong văn phòng.

/Quá quá quá quá con mẹ nó đỉnh của chóp!/

/Tôi chỉ muốn biết Văn Châu Liên bị đưa vào khu vui chơi đảo sinh tồn từ lúc nào thôi?/

/Tôi nghĩ là có khi ngay từ lúc bắt đầu cô ta đã không ra khỏi đó rồi?/

/Không phải, tôi nghĩ là từ lúc cô ta ra khỏi nhà, trước khi gặp được Tưởng Vinh. Tống Sư Yểu cũng nói Tưởng Vinh là giả mà. Nếu là giả thì làm sao còn có thể gặp Tưởng Vinh và xảy ra chuyện anh hùng cứu mỹ nhân được? Chắc là lúc Văn Anh Đình mở cửa ném cô ta ra ngoài là cô ta đã bước vào thế giới ảo của thế giới ảo rồi, cánh cổng nhà họ Văn chính là giao giới…/

/Thế giới ảo của thế giới ảo, đầu tôi choáng váng quá, tôi phục cô nhóc này quá rồi!/

/Quá đặc sắc, mùa này hoàn toàn khác với mọi mùa trước đây. Tống Sư Yểu thực sự quá xuất sắc. Cô ấy nói là vẫn luôn nghi ngờ thế giới kia, chắc chắn là cô ấy đã phát hiện ra sơ hở nào đó rồi. Mọi người nói xem kiểu người như cô ấy thì cần gì phải cưỡиɠ ɦϊếp một thiếu niên không hợp gu của mình ngoài đời thực chứ? Nghe có hoang đường không…/

/Tôi thực sự muốn đọc Người trong bể cá do Tống Sư Yểu viết.../

/Còn cần đọc à? Nó là ám chỉ của hiện thực đó thôi. Xem chương trình Ngày phán xét chính nghĩa là biết cốt truyện thế nào rồi. Chuyện Văn Châu Liên thích Tưởng Vinh có giống kiểu phát triển tình cảm mà ekip chương trình hay sắp xếp cho người bị phán xét không? Khi người ta tuyệt vọng nhất thì lại có một bàn tay đưa tới cho mình bám vào, bản thân cô ta là một phán quan mà giờ lại rơi vào cái bẫy này…/

/Này này, mọi người có cảm thấy NPC như Giang Bạch Kỳ quá mạnh rồi không? Anh ta đã tạo ra một thế giới ảo trong thế giới ảo mà Quốc Vương bệ hạ chế tạo ra đó/

/Nào có đâu, khu vui chơi đảo sinh tồn làm sao mà so được với thế giới ảo mà Quốc vương bệ hạ làm ra. Các nhân vật trong khu vui chơi đảo sinh tồn đều do người thật đóng, còn các NPC trong thế giới ảo do Quốc Vương bệ hạ tạo ra thì chỉ toàn là dữ liệu thôi. Thế là chênh lệch giữa trời với đất rồi đó/

/Nói cách khác thì Giang Bạch Kỳ cũng là do Quốc vương bệ hạ làm ra, nên có trâu bò cũng là Quốc vương của chúng ta trâu bò!/

/.../

Mọi người đều đang bàn tán xôn xao, không có tâm trí đâu mà học tập và làm việc nữa.

“A a a a a quá tuyệt!” Minh Thù nhảy dựng lên, kích động gào thét.

Hoắc Sâm dựa lưng vào ghế, trên mặt bất giác lộ ra vẻ tán thưởng. Tống Sư Yểu, không hổ là Tống Sư Yểu. Có lẽ bất cứ ai đã xem chương trình này đều sẽ hiểu được nguyên nhân khiến anh ta bị cô hấp dẫn.

Nhưng khi nhìn đến số phiếu giải oan cho cô ở góc dưới bên phải, cảm xúc trên mặt anh ta liền biến mất không thấy tăm hơi.

Ở dưới lầu, giọng nói cuồng loạn của Nguyên Mạn Chi lại vang lên, bà ta la hét muốn gϊếŧ Tống Sư Yểu, muốn cô đền mạng, nhưng dù thế nào đi nữa thì bà ta cũng chỉ có thể tức giận suông mà thôi.

Bà ta không thể ngăn cản bất cứ điều gì.

Diễn đàn Thiên Hội Lượng.

Các thành viên đang điên cuồng la hét trong nhóm chat, cũng đang gào rú không thể kiểm soát trong cái ổ nhỏ của mình, khiến hàng xóm láng giềng đều phải cau mày.

Đôi mắt họ đỏ hoe, tay điên cuồng cào bàn phím.

“Lại bước thêm một bước tới gần ánh bình minh rồi!”

“Cô ấy đã không làm chúng ta thất vọng”

“Hu hu hu hu hu hu hu hu!”

“Mới có thêm rất nhiều thành viên, mọi người ơi, số tiếp theo chúng ta cũng phải đồng hành cùng nhau, cổ vũ cho nữ thần của chúng ta a a a a a a!”

Thành viên của diễn đàn Thiên Hội Lượng đã tăng từ hai trăm nghìn lên năm trăm nghìn, còn có rất nhiều fans trung thành ở bên ngoài chưa gia nhập. Tuy nhiên, người sáng lập và quản trị viên muốn xét duyệt thật kỹ từng thành viên, khối lượng công việc khá lớn nên tốc độ xét duyệt thành viên vào nhóm cũng chậm hơn.

Tuy nhiên, gần đây họ đã có thêm hai quản trị viên và thêm hai người xét duyệt nữa nên hiệu suất cũng được cải thiện hơn.

“NPC Giang Bạch Kỳ, này rất tuyệt! Mặc dù anh ấy được nữ thần sủng ái làm tôi cũng hơi khó chịu, nhưng thấy anh ấy trung thành và hữu dụng như thế thì tôi cũng miễn cưỡng chấp nhận vậy.”

“Còn nữa, sau khi NPC thế giới ảo biết được sự thật của thế giới thì sẽ có ảnh hưởng gì đến ekip chương trình không?”

“Không biết.”

Lúc này người sáng lập diễn đàn rất ít khi xuất hiện lại tham gia bình luận.

“Sẽ tổn thất một số NPC, đội ngũ chương trình cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề, có lẽ sẽ đổi tổng đạo diễn, thậm chí toàn bộ ekip.”

“Quá tuyệt! Đáng lẽ thằng cha Đàm Uy đó phải cút đi từ lâu rồi, kinh tởm!”

Người sáng lập không nói thêm gì nữa.

Tại trường quay “Ngày phán xét chính nghĩa” cũng đang hỗn loạn vô cùng.

Tổng đạo diễn Đàm Uy té xỉu, họ cuống quít gọi xe cứu thương. Văn Châu Liên tỉnh lại từ trong khoang VR, cảm xúc đã hoàn toàn suy sụp, cô ta chỉ biết gào thét, cuối cùng người quản lý của cô ta gọi xe cứu thương đưa cô ta đi, bác sĩ phải tiêm thuốc an thần cô ta mới yên tĩnh trở lại.

Ánh đèn xe cứu thương chớp lóe đi xa dần, không khí trong trường quay mới trở nên yên tĩnh hơn.

Các phó đạo diễn vuốt mặt, tay ướt đẫm mồ hôi, nhân viên công tác cũng buông thõng hai vai, ủ rũ cúi đầu, chật vật trông như người bại trận.

Xong đời rồi, xong thật rồi! Giang Bạch Kỳ đã công bố chân tướng của thế giới, sau đó theo quy tắc tất cả các NPC tin tưởng chân tướng này sẽ bị hệ thống thu hồi.

Lúc đầu Quốc vương bệ hạ sáng tạo ra hệ thống thế giới thực tế ảo để huấn luyện quân sự và bồi dưỡng nhân tài. Khi đó Hỏa quốc liên tiếp gây hấn, Quốc vương mới nhận ra con dân trong lãnh thổ của mình hình như quá yếu ớt, không có vũ khí khoa học kỹ thuật thì sẽ chỉ là những kẻ vứt đi, vì vậy Quốc vương mới làm ra thứ này để cải thiện đáng kể sức mạnh quân sự của đế quốc.

Phong cách hành xử của Quốc vương bệ hạ rất nhất quán, sau khi đưa ra định hướng cho nhân loại thì Quốc vương sẽ không can thiệp nữa, thứ này sẽ do chính phủ vận hành, dù sao thì ngay từ đầu Quốc vương đã cho nhân loại quyền quản lý nhóm dân tộc của mình. Mà dĩ nhiên, cũng có thể là do đã chơi chán thứ đồ chơi này rồi.

Chính phủ vẫn sử dụng hệ thống thế giới thực tế ảo để huấn luyện quân sự và đào tạo nhân tài, nhưng một số người đã nhìn ra cơ hội kinh doanh to lớn mà công nghệ này có thể mang lại cho họ, vì vậy đã mua lại một chi nhánh nhỏ từ chính phủ để sản xuất chương trình thực tế “Ngày phán xét chính nghĩa”.

Mỗi NPC đều được định giá rõ ràng.

Sau khi Quốc vương biết tin chương trình “Ngày phán xét chính nghĩa” sẽ được khởi quay thì đã bày tỏ sự không hài lòng và khó chịu, nhưng nghĩ tới việc mình đã trao quyền cho nhân loại rồi nên Quốc vương cũng không ép buộc phải dừng lại, chỉ đặt ra một số quy tắc.

Trong đó có quy định số lượng NPC trong chương trình là cố định, NPC nhận ra sự thật của thế giới ảo thì hệ thống chủ sẽ tự động thu về. Chương trình sẽ không thể mua bổ sung.

Nói cách khác, lần này bọn họ sẽ mất đi rất nhiều NPC, cũng có thể sẽ không ảnh hưởng đến tiến độ của tập ba, chung quy lại thì sao có thể dễ dàng tin tưởng thế giới của mình là không có thật được? Có nhiều người đã quyết định giả mù khi chứng cứ đã ở ngay trước mặt, chưa kể còn có nhiều người không lên mạng.

Chỉ những NPC tin vào sự thật này mới bị thu về.

Nhưng tổn thất này vẫn rất lớn, vì đây là tổn thất không thể cứu vãn, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chương trình này có thể sẽ phải dừng lại.

Ekip chương trình chắc chắn sẽ phải gánh chịu hậu quả của những thiệt hại này và sự tức giận của các đại cổ đông.

Đàm Uy là người đứng mũi chịu sào, nhưng liệu những người khác có phải cùng gánh vác hay không thì cũng không biết được. Họ có thể sẽ phải mất việc tập thể và còn phải bồi thường tiền nữa.

...

Tống Sư Yểu vừa mở mắt đã được nữ cảnh sát đỡ dậy, được của cảnh sát hộ tống rời khỏi tòa nhà của hãng phim Dreamworks.

Lần này có nhiều người vây xem hơn tập đầu. Cô đã mập hơn so với lần xuất hiện sau khi tập đầu kết thúc, không còn gầy trơ xương khô như que củi nữa, nhưng vẫn rất mảnh khảnh, gầy gò, làn da cũng tái nhợt, nhưng đôi mắt cô lại đen như viên hắc diệu thạch, thậm chí còn tinh khiết trong trẻo hơn nhiều.

Cô đi giữa đội ngũ cảnh sát, im lặng, không hề nở nụ cười như vẫn thường xuất hiện trong thế giới ảo.

Họ không khỏi thấy đau lòng, trong thế giới ảo cô là một cô gái tỏa sáng, thông minh và tốt bụng nhường nào, nếu không phải do Hoắc Hải thì ở thế giới thực này, có lẽ cô cũng sẽ tỏa sáng như thế.

“Tống Sư Yểu, cố lên!” Bỗng nhiên có một nhân viên nữ hô lên, âm thanh rất rõ ràng và giòn vang trong hành lang yên tĩnh.

Tống Sư Yểu ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân viên có đôi mắt đỏ hoe kia rồi nở một nụ cười tuy ngạc nhiên nhưng đầy cảm kích. Nữ nhân viên lập tức che miệng òa khóc.

Lần này số lượng phóng viên đứng chầu chực sẵn bên ngoài tòa nhà Dreamworks ít nhất phải gấp năm lần so với tập đầu tiên, cửa trước và cửa sau đều bị chặn cứng, thấy Tống Sư Yểu đi ra họ lập tức như đàn linh cẩu nhìn thấy con mồi.

“Tống Sư Yểu! Tống Sư Yểu, cô thực sự thích kiểu người như Giang Bạch Kỳ sao?”

“Tống Sư Yểu nhìn bên này đi!”

“Tống Sư Yểu, cô có gì muốn nói về tình tiết vụ án của mình không?”

“Tống Sư Yểu, cô bị oan sao?”

“Tống Sư Yểu, cô mau nói gì đi...”

May mắn là lần này cảnh sát cũng đã chuẩn bị sẵn, lưới bảo vệ được mở ra từ trước để ngăn chặn họ đến gần, tấm chắn được mở ra khiến cầu camera mất kiểm soát, không kịp đuổi theo.

Xe cảnh sát chở Tống Sư Yểu đi rồi, đám phóng viên vốn chẳng phỏng vấn được gì nhưng cũng không hề nản lòng. Cảnh sát sẽ không để cho người vẫn còn có thân phận là một tử tù như cô được phát biểu, trừ phi số phiếu của cô đủ mức giảm án. Những người này biết rõ điều này cho nên cũng không quá thất vọng, họ có được những bức ảnh chụp Tống Sư Yểu là đã rất hài lòng rồi.

Quả nhiên, ngay sau khi những bức ảnh này được đăng tải, chúng đã lập tức thu hút rất nhiều sự quan tâm và bàn tán.

Nhìn thấy Tống Sư Yểu lại lên hot search các ngôi sao trong làng giải trí khó mà không cảm thấy ghen tị cho được.

“Rõ ràng chỉ là một kẻ gϊếŧ người thế mà giờ lại thành nhân vật nổi tiếng.”

“Vậy cô có muốn đổi chỗ với người ta không?”

“Ấy... vậy thì thôi đi.”

“Vậy chẳng phải đúng rồi sao. Người ta có năng lực thật sự nên mới vậy, còn không có thực lực thì… cô nghĩ đến Văn Châu Liên mà xem.”

“Văn Châu Liên… là điển hình của kiểu người lòng tham không đáy, không biết cô ta có thấy hối hận không nữa, dùng cuộc sống hiện thực của mình để đổi lấy cuộc sống tám năm như mơ ở trong một thế giới giả dối.”

Chuyện của Văn Châu Liên tất nhiên những người trong giới không ai là không biết, không ai là không hiểu. Vốn dĩ ngoài mặt họ cũng phỉ báng cô ta là kẻ đi đạo nhái, nhưng thực ra trong lòng cũng hâm mộ muốn chết. Ai mà không muốn có những tác phẩm xuất sắc đứng tên mình, ai mà không muốn mình là một thiên tài? Nhưng đâu có ai lại ngờ được mọi chuyện lại phát triển đến mức này?

Sau khi tập này kết thúc Văn Châu Liên đã mất hơn năm triệu người hâm mộ, thiện cảm của người qua đường cũng mất sạch, còn lượng anti-fans thì tăng vọt, còn chưa kết thúc livestream đã bị đánh bật ra ngoài, vốn dĩ cô ta có cơ hội thăng hạng thì bây giờ còn không cả bằng nghệ sĩ hạng ba.

Lúc đầu cô ta cũng không đến nông nỗi như bây giờ, nhưng chính cô ta lại tự mình hại mình. Rất nhiều người đã nhìn ra sự si mê và tham lam cuộc sống huy hoàng giả tạo của cô ta. Cuối cùng cô ta còn thất bại hoàn toàn trong việc làm nhiệm vụ của mình nữa. Thân là phán quan mà cô ta lại gào thét trước mặt người bị phán xét, làm lộ sự thật về thế giới kia. Gương mặt cuồng loạn suy sụp của cô ta đem ra so sánh với Tống Sư Yểu, thực sự là quá khó coi.

Văn Châu Liên được tiêm cho một liều thuốc an thần cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Cô ta lập tức tỉnh táo hỏi người quản lý: “Bên quan hệ công chúng của công ty làm thế nào rồi? Cho tôi xem đánh giá trên mạng đi!”

Người quản lý ở bên cạnh giường cô ta lúc này sắc mặt cũng không tốt lắm: “Tôi khuyên cô đừng nên xem. Công ty đã làm quan hệ công chúng cho cô nhưng hiệu quả không được tốt lắm. Ông chủ yêu cầu tôi nói với cô là nửa tháng này cô vất vả rồi, giờ cô cứ nghỉ ngơi thật tốt đi.”

Sắc mặt Văn Châu Liên lập tức tái nhợt: “Ý của anh là sao? Tôi vừa mới ra từ show phán xét, giờ là lúc độ nổi tiếng đang bùng nổ, không nhanh chóng sắp xếp công việc cho tôi mà lại để tôi nghỉ ngơi sao?”

Người quản lý đã dần mất kiên nhẫn: “Công ty cho cô cơ hội tốt như vậy mà cô còn làm thành cái dạng này. Bây giờ cô còn mặt mũi chất vấn công ty sao?”

“Tất cả chuyện này đều do Tống Sư Yểu gây ra!” Văn Châu Liên kêu lên: “Cô ta hãm hại tôi! Các người không nhìn thấy hay sao? Tâm tư cô ta quá thâm sâu, cô ta đùa bỡn tôi quay mòng mòng! Tôi không làm việc chăm chỉ chắc? Rõ ràng tôi đã giúp mọi người thấy được Tống Sư Yểu là người như thế nào cơ mà! Cô ta là người có đầu óc thâm sâu, nhiều mưu mô thủ đoạn. Nếu ở trong thế giới thực thì rõ ràng là một tội phạm IQ cao có tính cách chống đối xã hội!”

Vẻ mặt người quản lý đã trở nên tê dại: “Cô có biết người trước đó nói những câu như vậy là ai không?”

Văn Châu Liên: “… Ai?”

“Tưởng Mật. Cô có biết sau đó cô ta thế nào không?”

Người quản lý lập tức tìm thông tin trong máy rồi ném cho Văn Châu Liên, Văn Châu Liên vội vàng cầm lên xem, càng xem sắc mặt càng khó coi, càng xem càng xám xịt, tay cũng run run.

“Những gì cô làm bên trong đó đã quá nhiều người nhìn thấy. Mà cô có biết không? Tổng đạo diễn Đàm Uy đang ở ngay phòng bệnh bên cạnh đấy. Ông ta tỉnh lại trước cô, vừa mới bừng bừng nổi giận nói là sẽ không tha cho cô. Văn Châu Liên, công ty đối xử với cô như vậy là đã khoan dung rồi, làm người phải biết thỏa mãn.”

Văn Châu Liên biểu hiện quá kém trong thế giới ảo, cuối cùng còn thừa nhận với Tống Sư Yểu rằng thế giới kia không có thật, đắc tội với Đàm Uy, lại vừa gián tiếp đắc tội các đại cổ đông của show phán xét, công ty cũng không dám bảo vệ cô ta.

Văn Châu Liên nhìn bóng lưng người quản lý rời đi, rồi lại nhìn mọi thứ ở trên mạng, vẻ mặt đờ đẫn, cô ta biết mình xong đời rồi. Lúc này, cô ta chợt nhớ tới nghĩ đến Văn Quốc Hoa, Lê Hân và Văn Anh Đình, nghĩ đến cuộc sống suиɠ sướиɠ hào nhoáng trong thế giới ảo, nước mắt liền trào ra.

Cô ta hối hận, thực sự rất hối hận, nếu biết trước sẽ có hậu quả thế này thì cô ta đã không tham lam như vậy...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.