Cái Tên Khắc Sâu Trong Lòng
6
Buổi sáng hôm nay, Thẩm Diên Tri rời nhà sớm, tôi lại ném cốc sữa về phía TV như thường lệ.
Những lúc này, người giúp việc sẽ lại hâm nóng một cốc sữa rồi mang đến cho tôi.
Nhưng hôm nay tôi không muốn uống.
Thật ra trước kia thứ tôi thích uống nhất chính là sữa, khi đi học, mẹ tôi luôn chuẩn bị một bình sữa cho tôi mang đi.
Nhưng có một ngày khi vừa đến lớp, Thẩm Diên Tri đã ngồi trên bàn tôi từ khi nào.
Lúc đó anh đã rất cao, khi anh cúi người, bóng ma có thể che hết người tôi.
Tôi nghe thấy có người châm biếm, sau đó có người nói, tìm chút việc vui đi cậu Thẩm.
Vì thế anh cười với tôi, đồng thời xòe tay trước mặt tôi.
Tôi cầm bình sữa đưa cho anh.
Nắp bình mở ra, mùi sữa còn chưa kịp tiến vào xoang mũi.
Chất lỏng màu trắng ngà đã trút xuống từ đỉnh đầu tôi.
Chóp mũi, xương quai xanh, áo, làn váy.
Như là mọi chỗ đều dính mùi vị này, nhưng ngoài tôi đang khóc ra, tất cả mọi người đều đang cười.
“Oa, cậu xem cậu ta như vậy là đang quyến rũ ai đây?”
“Rất thú vị, cậu Thẩm, các cậu thật biết chơi…”
Hai má đột nhiên bị ngón cái cọ qua, Thẩm Diên Tri ngồi chống cằm ở trước mặt tôi.
Cằm bị anh nâng lên, anh nhìn tôi chăm chú.
Sau đó cười nhạo nói.
“Xấu thật.”
“…”
Cho nên, cuối cùng bây giờ tôi thống hận sữa bò.
Chẳng qua người tôi hận nhất vẫn là Thẩm Diên Tri.
Khi tôi ném đổ cốc sữa thứ hai, người mang sữa cho tôi gần như quỳ xuống.
“Cô chủ… Cô uống đi mà…”
Tôi quay mặt đi, nói mình không muốn, cuối cùng ánh mắt tôi dừng trên chiếc điện thoại trên sô pha.
Tôi đi qua ấn phím, chiếc điện thoại bàn này chỉ có thể gọi tới số của một người.
Nhưng lần này người nhận điện thoại không phải Thẩm Diên Tri.
“Cô Tần?”
A, là trợ lý đặc biệt của Thẩm Duyên Tri, người luôn lái xe kia.
“Tôi tìm Thẩm Diên Tri.”
“Anh ấy đang họp, cô Tần…”
“Tôi đến đó.”
Tôi không đợi nghe bên kia trả lời mà tắt máy luôn.
Căn biệt thự này ra vào rất nghiêm, ngoài cửa có bảo vệ trông coi, tôi ngẩng đầu nói với bảo vệ mình muốn đến công ty của Thẩm Diên Tri.
Cái này đại khái là… Điểm tốt khi kết hôn với Thẩm Diên Tri.
Không ai ngăn cản tôi cả, tôi đi thẳng một đường đến tầng cao nhất.
Chỉ có khi sắp đi vào phòng họp, trợ lý đặc biệt của anh ngăn cản tôi lại.
“Cô Tần, cô có thể chờ ở phòng nghỉ bên cạnh…”
Tôi tự cổ vũ mình, duỗi tay đẩy cửa phòng ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.