Cái Thùng Cơm Sát Vách

Chương 15: Sếp tổng



Lam Sam không biết mình đã rời khỏi nhà Kiều Phong như thế nào. Cô ngồi trên salon phòng mình nhưng linh hồn bé nhỏ thì dường như vẫn quanh quẩn bên nhà anh.

Hóa ra…

Dĩ nhiên….

Quả nhiên…

.

----- Chỉ biết rằng, đàn ông tốt đều chạy theo đàn ông hết cả rồi !

Tâm trạng Lam Sam đang cực kỳ phức tạp, vô cùng khiếp sợ, nhưng lại có phần tiếc nuối. Thế nhưng như đã nói, với một người đàn ông hiền lành như anh, cô cũng không thể tưởng tượng được nếu anh sống cùng phụ nữ thì sẽ biến thành cái dạng gì nữa, nên chắc những người như anh cũng chỉ có thể dành để thỏa mãn đàn ông thôi.

Trừ việc đó, đứng trên phương diện cá tính để đánh giá, cô có phần đố kị với Kiều Phong… Tâm trạng này cũng rất dễ hiểu, bất kỳ cô gái nào nếu bị so sánh với một cô gái thông minh xinh đẹp hơn mình đều sẽ cảm thấy vô cùng đố kỵ ghen ghét mà.

Thật ra nếu ví von như vậy cũng không thỏa đáng lắm, dù nhan sắc của Kiều Phong có mỹ mạo hiền lành thì anh cũng không phải là một cô bé. Khí chất của anh không hề âm trầm nhu nhược mà trong sáng sạch sẽ như những tia nắng mùa đông, không quá gay gắt, sáng chói vừa đủ, khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

Sau một hồi cảm thán, tâm trạng kích động của Lam Sam cũng dần dần hồi phục, cô đã có thể khai thông sáng tỏ. Làm người cũng không cần quá hẹp hỏi như vậy. Tình yêu vốn là một điều gì đó rất cao thượng, không thể phân biệt giới tính nam nữ với nó được. Thích ai, yêu ai, đó hoàn toàn phụ thuộc vào sở thích cá nhân, đó là nhân quyền do thiên phú, đâu có liên quan mắc mớ đến người khác đâu.

Hiểu thì hiểu, nhưng khi đột nhiên biết được bí mật của người khác, Lam Sam vẫn cảm thấy rất áp lực. Cô cảm thấy hơi oán giận Tiểu Du Thái, sao cô nàng không yên yên lặng lặng mà trọn vai một người ngu ngốc đi, sao đột nhiên lại mò ra chân tướng làm gì.

Ngay sau đó, cô nhắn cho Tiểu Du Thái một cái tin: Tớ hận cậu!

Tiểu Du Thái nhắn lại rất nhanh: A, cậu cũng biết rồi hả?

Lam Sam: Hừ (╰_╯)

Tiểu Du Thái: Cậu nghe tớ giải thích đã! Tuy rằng đứa trẻ đó không phải là của cậu, nhưng tớ luôn mãi mãi yêu cậu mà!@

Lam Sam: ….

Sao lại có con bạn không biết điều thế chứ. Đồ chết bầm mà!

.....***......

Vừa chuẩn bị vào chỗ làm việc, Lam Sam nhận được một cuộc điện thoại khiến cô vô cùng phấn chấn : Ngày hôm nay, Tống Tử Thành muốn chạy thử xe R8.

Có hi vọng rồi.

Đã sớm hẹn chạy thử xe với anh, mà vị khách Tống Tử Thành này vốn không bình thường, nên Lam Sam đồng ý ngay.

Lam Sam khẳng định Tống Tử Thành không hề thiếu tiền, nói cách khác nếu hứng lên anh ta có thể vung tiền mua xe ngay lập tức. Dĩ nhiên Lam Sam không hề tự kỷ mà cho rằng Tống Tử Thành đến đây vì cô. Với một người thành công như Tống Tử Thành, dùng tiền mua sắc lúc nào chẳng được, đây thuộc loại giao dịch căn cứ vào sự tự nguyện của đôi bên dưới tiền đề là tiền bạc nhé, nếu bạn không tình nguyện, cũng chẳng ai thèm ép buộc bạn. Cho dù bạn tình nguyện, chưa chắc đã có ai chịu bỏ tiền mua, đối với đàn ông có tiền thì mĩ nữ cũng không phải là một hạng mục đầu tư khan hiếm.

Trong buôn bán không thể nói chuyện nhân nghĩa, đối với Tống Tử Thành, Lam Sam cũng không hề thấy mình đã làm gì xấu hổ. Thế nhưng cô cũng chẳng vui vẻ được lâu thì đã bị lão Vương gọi vào phòng làm việc.

Lam Sam đã làm nhân viên dưới quyền lão Vương nhiều năm, mối thâm giao của hai người rất tốt, nếu không đứng trước mặt người ngoài, cô tất nhiên sẽ chẳng kiêng nể gì khi nói nói chuyện với ông ta. Cho nên vừa thấy lão Vương, Lam Sam đã lấy chuyện Tống Tử Thành để khoe khoang công trạng với ông ta.

Lão Vương cười lạnh lẽo:

- Anh ta là ai thế? Có đẹp trai không đấy? Cô sẽ không đến quấy nhiễu tình dục người ta nữa chứ?

- Khụ khụ, tôi đã giải thích biết bao nhiêu lần rồi, tất cả chuyện đó chỉ là hiểu lầm thôi, nếu không sao khách hàng đó vẫn để tiền đặt cọc chỗ chúng ta thế? Ai da, lão Vương tôi đã nói với sếp rồi…

- Cô nói trước với tôi, nên tôi cũng nói trước với cô, - Lão Vương phất tay: - Tôi gọi cô đến đây là để nói trước với cô một tiếng, thời gian tới nhớ an phận một chút cho tôi nhờ, đừng phạm lỗi nữa.

Lam Sam nhếch miệng:

- Giám đốc Vương ơi, ông thật biết đùa với tôi đấy, tôi thì có thể phạm lỗi gì được, tôi có bao giờ dây vào những chuyện độc ác vô bổ thế đâu.

- Cô đừng có đứng đây luyện mồm mép với tôi. Tôi nói cho cô hay, sắp tới tổng giám đốc dự định đến thị sát tại công ty chúng ta. Ở chỗ tổng giám đốc Trương tôi còn có thể áp chế giúp cô một chút, còn nếu để rơi vào mắt sếp tổng…. Ừ, cô cứ yên tâm, tôi sẽ để cô tranh thủ đi phát tờ rơi tiếp thị.

- Là sếp tổng đứng đầu hả? – Lam Sam hơi ngạc nhiên, sau đó cô vỗ trán một cái, nhớ ra tổng giám đốc điều hành Trương của họ chỉ là một CEO quản lý, còn gara ô tô này vốn là thuộc về một vị sếp tổng khác, nhưng vị sếp tổng đại thần bí kia từ trước đến nay vẫn chưa từng xuất hiện, cho nên tất cả mọi người đều không mấy khi để ý đến chuyện này.

Lão Vương gật đầu:

- Đúng, chính là vị sếp Tổng đó.

- Giám đốc Vương ơi, ông có thông tin của ông ta không? Nếu không để tôi chuẩn bị trước một chút?

- Không, tôi cũng chưa bao giờ được gặp ông ta.

Thật là, sao lại thần bí vậy chứ.

Ngược lại Lam Sam cảm thấy không hề lo lắng, đại Boss đã nhiều năm không quản lý công ty, nếu ông ta mà đến thị sát thì phần lớn chỉ là giả vờ giả vịt, liệu có thể làm mưa làm gió được gì đây?

So với vị sếp tổng hư vô mờ mịt nào đó, trước mắt Lam Sam càng hiếu kỳ với Tống Tử Thành hơn. Cô hiểu biết quá ít về Tống Tử Thành, trước kia vì không có hứng thú, hiện tại nếu có hi vọng bán được xe cho anh ta, cô sẽ cảm thấy cô nên tìm hiểu thêm. Cô hỏi lão Vương:

- Giám đốc Vương, ông có biết về Tống Tử Thành không? Anh ta lai lịch thế nào? Có mối quan hệ thế nào với tổng giám đốc Trương?

Lão Vương lắc đầu:

- Tôi không biết anh ta, nghe nói anh ta vừa về nước, có quen biết với tổng giám đốc Trương, nhưng mới chỉ nghe ông ta nhắc đến một lần, sau đó tổng giám đốc Trương chưa bao giờ nhắc lại chuyện anh ta.

A, là như thế này? Xem ra Tống Tử Thành cũng không quá thân thiết với tổng giám đốc.

Cô rất phấn khởi, ít nhất cô không phải lo Tống Tử Thành sẽ ăn nói bậy bạ về cô với tổng giám đốc Trương.

***…

Buổi chiều, khoảng gần 5 giờ Tống Tử Thành mới ghé qua. Lam Sam cảm thấy thời gian anh lựa chọn rất thiếu thành ý - đến chạy thử xe vào thời điểm chuẩn bị hết giờ làm việc thì sau đó sao có thể bàn bạc tiếp được?

Cô thấy rất nhiều khả năng là anh ta lại đùa giỡn cô, cô lập tức cảm thấy bất mãn trong lòng.

Lam Sam cảm thấy công ty các cô chọn lựa một lộ tuyến để chạy thử xe rất tốt, phong cảnh bên đường khá đẹp, rẽ qua núi Ngọc Tuyền và khu vườn cây ngay dưới chân núi, nếu đi quá thêm một chút là tới Hương Sơn. Núi ngọc tuyền trông hơi âm u, không phù hợp để ngắm cảnh, Lam Sam còn nghe nói bên trong có không ít khu vực quân sự bị cấm, thế nên cô không muốn vào đó, nhỡ bị bắt thì phải làm sao bây giờ. Đáng sợ nhất là phải bị coi là thành phần phản động gây nguy hiểm cho Tổ quốc, chưa cần hỏi đã bị bắn hai phát chết ngay tại chỗ.

Trước đây cô từng gặp một vị khách hàng, khi còn bé, anh ta chơi đá cầu bên ngoài Nam Hải, một tên nhóc chân khỏe trong đám đá cầu vào trong bờ tường, kết quả là quả cầu vừa đến giữa không trung đã bị đạn bắn Pằng pằng pằng, thật vô cùng đáng sợ…

Ôi, thôi ngay thôi ngay. Lam Sam khẽ cử động, cô xoa cằm, quay sang ngắm nhìn bầu trời xanh biếc dào dạt ý xuân bên ngoài cửa sổ. Cô bỗng nhiên cảm thấy một cảm giác quen thuộc không sao có thể giải thích, giống như trước đây không lâu có người từng nói sẽ đưa cô đến núi Ngọc Tuyền, nhưng cảm giác này không quá rõ ràng, như có như không, cô cô gắng nghĩ lại, nhưng càng nghĩ càng không ra.

Tống Tử Thành thấy cô hoảng hốt, liền hỏi:

- Sao vậy?

Lam Sam giật mình:

- Tôi cảm thấy giống như kiếp trước mình từng được chôn tại đây vậy. – Cũng chỉ là một lời giải thích…

Tống Tử Thành lắc đầu, đạp mạnh ga, nhanh chóng đưa cô khỏi nơi kiếp trước từng được chôn cất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.