Bữa tối do Kiều Phong
mời tại quán Tiểu Nam Quốc chuyên các món ăn Thượng Hải, các món ăn được làm theo phong cách phương nam nên định lượng không lớn lắm, ba người
họ gọi sáu món.
Tiểu Du Thái hiện đã thân thiết hơn với Kiều
Phong, trước mặt anh cô cũng không còn câu nệ. Lúc các món ăn được bê
lên, cô bắt Lam Sam và Kiều Phong không được động đũa, cô lấy di động ra tự chụp ảnh, càng chụp càng nghiện, đòi cả ba người cùng chụp chung một tấm “Bạn gái thân thiết”.
Kiều Phong không phục:
- Tôi không phải là bạn gái thân thiết của các cô.
- Anh à anh à, anh dĩ nhiên không phải rồi, anh là chuẩn man trăm phần trăm, đàn ông mạnh mẽ như máy bay chiến đấu.
Kiều Phong gật đầu, sâu sắc chấp chận.
- Mau đến đây cùng chụp nào.
Ngay sau đó anh liền đi tới.
Căn cứ theo nhân tố chiều cao, Tiểu Du Thái sẽ ở chính giữa, Lam Sam và
Kiều Phong đứng hai bên giống như hai cận vệ. Tiểu Du Thái nháy máy liên tiếp chụp hết tấm này đến tấm khác, càng xem ảnh cô lại càng muốn khóc.
Cô mà nói, lớn lên cũng đâu quá khó coi, ném trong một đống người cũng
được coi là một tiểu mỹ nữ, nhưng khi đứng cạnh hai tuấn nam mỹ nữ cấp
bậc yêu nghiệt này, cô dường như biến thành một cô thôn nữ. Tấm hình
như thế này làm sao cô có thể đăng lên cho bạn bè xem chứ, biết giải
thích thế nào đây, làm sao mà câu like câu vote được chứ?
May là
cô còn có mấy phần mềm chỉnh sửa. Tiểu Du Thái là một cô bé rất thật thà nhé, nên sẽ không tung cái mặt thật lên (chủ yếu vì ngu ngốc) nên cô
thêm cho Lam Sam và Kiều Phong mỗi người một cái miệng cười thật rộng.
Như vậy trông sẽ thuận mắt hơn nhiều nhé.
Ăn cơm xong, ba người chia tay ở trạm tàu điện ngầm, Lam Sam về cùng Kiều
Phong. Đến cổng tiểu khu Kiều Phong qua cổng bảo vệ để nhận hàng chuyển
phát nhanh.
- Cái gì đây? – Lam Sam hỏi.
- Trà dữu tử.
Đã từng nhìn thấy người đàn ông này ăn kẹo bông uống sữa tươi, nay lại
nhìn thấy trà dữu tử, Lam Sam vô cùng bình tĩnh. Trên tay Kiều Phong cầm không ít thứ, cho nên Lam Sam cầm trà dữu tủ giúp anh.
Đến cửa, Kiều Phong nhận trà dữu tử, hỏi Lam Sam:
- Cô có muốn nến thử không?
Nếu một người đàn ông khác hỏi như vậy Lam Sam nhất định sẽ suy nghĩ thêm một chút, nhưng đây lại là Kiều Phong nhé…
Dù sao hiện tại mới hơn 8 giờ tối, Lam Sam có quay về phòng mình cũng không có việc gì để làm nên theo chân anh vào nhà.
Kiều Phong mở TV, để Lam Sam ngồi trong phòng khách chờ, anh vào bếp pha trà dữu tử.
Schorodinger ngồi chiễm chệ trên ghế salon trong phòng khách, thấy Lam Sam đi đến,
lười biếng nhìn cô một cái. Đối với cô gái này, nó đã từng dọa nạt, đã
từng đuổi khéo, nhưng biết làm sao được da mặt đối phương quá dày, có
chết cũng không chịu về cho nên bây giờ nó cũng lười phản ứng với cô.
Lam Sam biết Schorodinger không thích thấy cô, nhưng cô vẫn đặt mông ngồi xuống bên cạnh Schorodinger.
Schorodinger cho rằng cô muốn tấn công nó, nên cảnh giác nhìn cô.
Lam Sam đâm đầu mình vào người nó:
- He he, muốn đánh nhau không?
Schorodinger sau đó lùi lại một bước:
- Meo meo!
- Yêu tinh, nổi giận hả? Lam Sam lại dính sát vào đùa với nó: - Mày vừa đánh tao đánh tao đánh tao đánh tao nhé!
- Meo meo! – Tuy rằng nó không dám đánh cô nhưng gặp nguy không loạn, vẫn giữ vững tinh thần meo meo đầy tự tôn kiêu ngạo.
Lúc Kiều Phong bê hai chén đồng Mác vào phòng khách, vừa vặn nhìn thấy một người một mèo đang giằng co.
Lam Sam quay lưng về phía Kiều Phong, lại tiếp tục cọ cọ vào người Schorodinger. Cô cười híp mắt đâm vào đầu nó:
- Tao nói này cái tên tiểu thái giám kia, mày trưng cái bộ mặt thái thượng
hoàng ra làm gì hử? Hử? Long bào của hoàng thượng mà máy dám làm hỏng
hử? Hử? Mày có biết bộ long bào đấy giá bao nhiêu tiền không? Có lột da
mày ra cũng không đủ đền đâu nhé. He he? Mày còn không phục hử? Vị hoàng thượng đó thanh cao nhân hậu nếu không cái mạng chó của mày tiêu rồi
nhé, à không, cái mạng mèo…
Schorodinger chỉ có thể meo meo tới
meo meo lui ầm ĩ với cô. Hai ngôn ngữ không thông đồng thời lại vẫn có
thể nhốn nháo túi bụi, Kiều Phong đứng bên cạnh xem đủ luôn.
Thật là một bộ đôi trẻ con ngu ngốc.
Anh đột nhiên có phần lý giải được vì sao đàn ông lại có áp lực lớn khi đứng trước đàn bà đến như vậy….
…***….
Trước giờ làm việc, lão Vương nói với Lam Sam:
- Hôm nay cô mang vài cấp dưới đứng trước cửa, 10 rưỡi tập hợp trước cửa phòng trưng bày.
Có câu nói, nghe nhạc hiệu đoán chương trình, Lam Sam lập tức sáng tỏ chuyện gì sắp xảy ra.
- Giám đốc Vương, hôm nay sếp tổng đến?
Lão Vương rất thích điểm thông minh này của Lam Sam, không bao giờ ông phải mất thời gian nói nhiều lời với cô. Nhưng dù vậy lão Vương vẫn hơi lo
lắng, vụ Lam Sam quấy rối tình dục một nam khách hàng đã trở thành một
bóng ma không sao có thể xóa mờ trong lòng ông. Ông cẩn thận dặn dò Lam
Sam:
- Cô nhất định phải giữ đúng phép tắc cho tôi, tôi nghe nói
sếp tổng đang làm cái gì đó gọi là “Điều tra tố chất tận tâm của nhân
viên.” , sẽ thưởng phạt nghiêm minh đấy. Nếu không đúng ý ông ta sẽ lập
tức bị tống cổ ngay.
Lam Sam chẳng hề để ý:
- Yên tâm đi, một nhân viên xuất sắc như tôi có đốt đèn đi đâu mà tìm được chứ.
Đến 10 rưỡi sáng phòng tiêu thụ của Lam Sam đều tập hợp lại tại phòng trưng bày, mọi người đều đứng vào vị trí làm công việc của mình. Giám đốc
từng phòng đều mang một lý do rất hợp lý để ra đây nghênh đón đại Boss.
Vì phòng tiêu thụ gần phòng trưng bày nhất nên hiển nhiên sẽ trở thành
phòng đầu tiên được lãnh đạo thị sát.
Một người đàn ông cao lớn
được một đám người vây quanh đang tiến vào, Lam Sam vừa nhìn thấy mặt
anh ta, nụ cười trên mặt đã trở nên cứng đơ.
Tống Tử Thành! Anh ta là đại Boss! Chó má a a a!!!!
Lần gặp mặt gần đây nhất của hai người, Lam Sam đã đem vứt anh ta giữa vườn cây tuyệt đẹp, còn ném thêm cho anh ta hai xu tiền lẻ để anh đi bộ một
kilomet mới được ngồi xe buýt về nhà.
Nghĩ một cách lạc quan,
người đàn ông này cũng không đến nỗi ngu ngốc, hẳn lúc đó anh ta có mag
theo ví tiền và điện thoại di động, anh ta có thể gọi rất nhiều người
lái xe đến đón, hoặc có thể thuê xe địa phương về.
Nhưng mặc kệ kết quả thế nào đều không thể cải biến được một sự thực là Lam Sam đã hạ nhục thẳng mặt đồng thời bỏ rơi anh ta.
Trong lòng Lam Sam đầy lo sợ bất an, cô hoảng hốt đến mức chân đảo lộn xộn vòng quanh.
Cô không dám nhìn anh, cúi đầu như một học sinh tiểu học vừa phạm lỗi.
Tống Tử Thành đi đến trước mặt cô, khớp hàm cô run rẩy:
- Tống, Tổng giám đốc Tống.
Rốt cuộc cô cũng hiểu được vì sao lúc Tiểu Du Thái nhìn thấy Ngô Văn lại
hoảng hốt đến mức bị nói lắp, nhất định cô nàng này đã gây ra một vụ gì
đó đuối lý…
Tống Tử Thành chỉ gật đầu chào Lam Sam, rồi không nhìn cô thêm.
Thoạt nhìn giống như tất cả mọi người đều không hề quen biết.
Sau khi thăm quan phong tiêu thụ, anh dẫn mọi người vào đại sảnh chính.
Đại Boss vừa đi khỏi, tất cả nhân viên phòng tiêu thụ đều thở phào nhẹ
nhõm, sau đó túm tụm lại với nhau, bàn tán một cách vô cùng hưng phấn.
Một số cho rằng tổng giám đốc đẹp trai đến tàn bạo, một số khác thì lại
nói về “Cuộc điều tra về tố chất trung thành của nhân viên”, vì dù sao
vấn đề này cũng liên quan trực tiếp đến lợi ích bản thân họ.
Lam Sam yên lặng nghe họ tào lao, căn bản cô đang chẳng có tâm trạng xem mồm vào.
Nếu quả thật có cuộc điều tra tố chất nhân viên gì gì đó, khỏi cần phải
nhắc đến điểm của cô. Trên đường thử xe còn ném đại Boss, thử nhìn cả
cái công ty này, à không phải nói là toàn bộ nhân viên trên thế giới
này, cũng chẳng tìm thấy người thứ hai đâu.
Cô cảm thấy mình sắp bị tống cổ ra đường rồi.
Là một nhân viên tiêu thụ ưu tú Lam Sam không lo lắng rằng sẽ không tìm
nổi việc làm, nhưng liệu chỗ đó có tốt được như ở đây! Cô làm việc tại
salon ô tô đã nhiều năm mới lăn lộn được tí chút mánh lới, bây giờ mà
chuyển đi, lãnh đạo nào sẽ sẵn sàng cấp cho cô một vị trí như hiện nay
đây? Dù là có, vị trí khác nhau, chức vụ khác nhau, khách hàng khác
nhau, đồng nghiệp và cấp trên cũng khác nhau… đối mặt với những vấn đề
này, chuyện cô sẽ phải một lần nữa dốc sức bán mạng làm việc có khả năng cực lớn.
Làm sao bây giờ phải làm sao bây giờ làm sao bây giờ…
Cô thật sự thật sự hối hận đến chết mất, không kìm được mà lôi di động ra
nhắn tin kể khổ với Tiểu Du Thái, nhưng Tiểu Du Thái không trả lời cô.
Cô không biết lúc này Tiểu Du Thái có bận rộn hay rảnh rỗi cho nên không dám gọi điện cho cô nàng.
Thế nhưng bây giờ cô đang cần an ủi khẩn cấp. Cô đảo một vòng trong danh bạ điện thoại, cuối cùng đành nhắn tin cho Kiều Phong.
Lam Sam: Vậy chắc chắn là không thèm quan tâm đến tôi hả? (╰_╯)#
Kiều Phong : Không phải thế.
Lam Sam: Vậy sao anh không nhanh nhanh an ủi tôi thế…….
Kiều Phong: Thật ra đó cũng không phải chuyện lớn đến thế.
Lam Sam: Làm gì có chuyện đó! Tôi sắp mất việc,, tôi sắp chết đói rồi!
Kiều Phong: Tôi lo vụ cơm.
Lam Sam vừa nhìn thấy bốn chữ kia, không hiểu sao mọi uất ức trong lồng
ngực đã vơi đi không ít. Cô dùng ngón cái trượt màn hình hết lên trên
lại xuống dưới, đọc đi đọc lại nội dung đoạn đối thoại kia, khóe miệng
nhếch lên, tự lẩm bẩm:
- Cắt! An ủi mà cũng không biết, đúng là cái đồ ngu ngốc.