Lam Sam cảm thấy Kiều Phong quả thực đúng là một người rất không bình thường trong số những
người khác thường. Có đôi khi người này ngớ ngẩn chẳng thấy thông thái
đâu, tùy tiện nói một câu cũng đủ có thể khiến người nghe tức chết,
nhưng thỉnh thoảng anh lại nói một câu rất tình cảm dễ dàng xua cơn nóng giận của bạn tan thành mây khói. Nếu nói là anh ta đang định dỗ dành
bạn thì hình như không phải, làm gì có chuyện cái đồ ngu ngốc đó lại
hiểu chuyện tình cảm chứ; nhưng nếu nói anh ta nghiêm túc không hề trêu
đùa bạn thì hình như cũng không đúng…
Mẹ nó chứ, rốt cuộc đây là chủng loại gì thế !
Lam Sam cũng thôi tức giận, đưa cái vợt trong lòng cho Kiều Phong.
- Cầm giúp tôi.
Kiều Phong ôm hai cây vợt. Anh nghiêng đầu nhìn thấy bóng dáng nụ cười khẽ
nở trên khuôn mặt Lam Sam, không hiểu sao tâm trạng anh lại trở nên dễ
chịu hơn.
Hai người họ đi đến sân tennis của trường đại học, vì
Kiều Phong là cán bộ công chức ở đây nên được làm thẻ giảm giá, tính ra
rất lợi nhé.
Dĩ nhiên, Kiều Phong cũng không rõ mình có bao
nhiêu tiền, anh đã sử dụng cái thẻ này hai năm rồi, Lam Sam hỏi anh làm
từ năm nào, anh sững người đáp không biết.
Lam Sam phát hiện con người Kiều Phong này có phần ngốc nghếch. Anh ta mua hàng mà không bao
giờ hỏi giá, lại càng chẳng biết mặc cả là gì, từ trước đến nay người ta bảo anh bao nhiêu anh trả bấy nhiêu mà không thèm quan tâm có bị lừa
hay không, đây không phải một tên ngố điển hình hay sao? Còn nữa, anh ta cực kỳ giỏi tính nhẩm nhé, ví dụ như bạn hỏi anh ta là 10 đồng 3 cân
cam, mua 2 cân 6 thì phải trả bao nhiêu tiền, anh có thể không cần suy
nghĩ mà thốt ngay ra miệng là 8, 67 đồng, thế nhưng anh ta lại hoàn toàn không hề có khái niệm đối với tiền bạc của bản thân. Tờ 100 tệ hay tờ
10 tệ đối với anh ta đều đầy vi khuẩn như nhau, chỉ khác nhau ở chỗ là
trên một tờ thì có in hình đại hội nhân dân, tờ kia là hình Tam Hiệp
Trường Giang thôi. Căn cứ vào vấn đề vi khuẩn, Kiều Phong thường không
tiêu tiền mặt, khi mua sắm anh thích dùng thẻ tín dụng. Về điểm này Lam Sam lại khá giống anh, mặc dù động cơ hoàn toàn không giống nhau, Lam
Sam thích thẻ tín dụng đơn giản là bởi vì phải đứng trơ mắt nhìn nhân
dân tệ ra khỏi túi mình khiến cô rất đau lòng huhu…
Nói thật là
Lam Sam có phần đố kị với Kiều Phong. Cái đồ trứng thối còn chẳng có
khái niệm với tiền kia lại có không biết bao nhiêu tiền, nhưng biết làm
sao đây, ai bảo người ta là ngôi sao sáng chói đột phá bầu trời kỹ thuật đây. Làm một nhân vật trâu bò cũng cần có một cảnh giới nhất định, tiền tài của anh ta nhất định phải đè chết anh ta khóc thét luôn, có đuổi
cũng không đi, người như vậy hoàn toàn khác với những kẻ phàm nhân tục
tử chết vì danh lợi, nên thông thường chúng ta hay gọi là “thần”.
Thế nhưng có một vấn đề Lam Sam không khỏi lo lắng thay cho Kiều Phong, cô hỏi:
- Anh tự quản lý tài sản của mình à? Tiền của anh không gửi ở một tài khoản
Caly nào đó chứ? - Nghìn vạn lần đừng trả lời là đúng vậy nhé….
Ánh mắt Kiều Phong thoáng hiện lên vẻ khinh thường:
- Sao cô có thể ngốc đến thế chứ, gửi ngân hàng là phương thức kiếm lời có lãi suất thấp nhất đấy.
Lam Sam đen mặt, thầm nghĩ tôi biết chứ, không phải tôi sợ là anh ngốc quá nên không biết hay sao! Cô lại hỏi:
- Vậy gửi theo kỳ hạn à? – Vời trình độ của Kiều Phong, cô quả thực không nghĩ được ra phương thức nào khác.
Kiều Phong lắc đầu đáp:
- Tôi không biết, toàn bộ tiền bạc của tôi đều giao cho một cố vấn quản lý tài sản xử lý.
Thật vậy sao, người ta còn có cố vấn quản lý tài sản nữa, ôi dù sao đây
chẳng phải bối cảnh của những kẻ có tiền à. Lam Sam đột nhiên choáng
váng, hỏi:
- Vậy cái vị quản lý tài sản đó, dựa trên sổ sách à?
- Cô đang nghi ngờ trình độ kỹ thuật của tôi đấy à?
- A…a ? – Lam Sam không nghĩ ra, - Trên phương diện quản lý tài sản thì có kỹ thuật gì mà nói chứ?
- Không phải kỹ thuật quản lý tài sản, mà là hệ thống điều tra kỹ thuật.
Lam Sam hiểu, cái này có điểm giống với khái niệm thông báo tuyển dụng nhân sự, tuy rằng cô không chuyên về lĩnh vực này nhưng địa vị của lĩnh vực
này, cô đã từng tham khảo. Kiều Phong thật quá đáng, sao không gọi là hệ thống điều tra cho dễ nghe thì có mất đi miếng thịt nào đâu. Với trình
độ của Kiều Phong, nếu muốn tìm một người, khẳng định tìm cái quần đùi
của anh ta anh cũng thừa khả năng… Lần này Lam Sam tràn đầy thông cảm.
Cô có phần hưng phấn:
- Đại thần, đưa đây tôi chơi cùng với?
Kiều Phong vô cùng hào phóng đọc dãy mật mã quản lý tài sản cho cô, thật ra
anh cũng không định dùng cố vấn quản lý tài sản lâu dài, về tiền bạc,
sau này kết hôn anh sẽ giao lại toàn bộ cho vợ mình quản lý. Hơn hai
mươi năm qua anh đã bị quy tắc này tiêm nhiễm vào đầu rồi, đương nhiên
hình thức gia đình bền vững chính là người đàn ông nuôi sống gia đình,
người phụ nữ quản lý tiền bạc.
Nhàn nhã trò chuyện, tiếp theo hai người khởi động cơ thể trước khi bước vào trận đấu, họ cầm vợt bước vào sân.
Sau một trận, Lam Sam nhận ra kỹ thuật chơi tennis của Kiều Phong không tồi đâu nhé, ít ra là hơn hẳn phán đoán của mọi người về anh. Nói như thế
nào đây… có chút chút một chút đa trứng nha…
Cô luôn cho rằng sức hấp dẫn của thể thao là ở tính thắng thua, nên phong cách chơi của cô
thiên về tấn công, thậm chí có thể gọi là chỉ tấn công, thay đổi linh
hoạt, chiếm tối đa diện tích, thế mới sung sướng chứ. Không ngờ hôm nay
cô lại gặp phải một đối thử chỉ chơi thuần phòng thủ, bị người ta đánh
cho không thắng không thua, lại kín kẽ không một sơ hở, mọi cú đánh bóng qua lưới anh đều có thể đón được một cách vững vàng, sau đó ôn hòa đánh trả.
Chỉ có một câu nói, kẻ tám lạng người nửa cân, cứ hết ván này đến ván khác.
Lam Sam bị phòng ngự đến đau cả đầu, cô ngăn cơn giận trong lồng ngực, quả
thực sắp tắt thở mà chết rồi. Đến lúc nghỉ ngơi, cô hỏi Kiều Phong:
- Sao anh không đánh hẳn hoi thế?
- Mục đích của vận động chỉ là rèn luyện sức khỏe thôi, không cần phải đánh
đánh giết giết anh sống tôi chết làm gì. – Anh rất có đạo lý nhé.
Lam Sam không thèm:
- Một chút xíu tinh thần quyết chiến cũng không có.
Kiều Phong phản bác:
- Tính hiếu thắng của cô quá mạnh mẽ đấy.
- Ừ ừ ừ, hiếu thắng là bản chất con người không phải sao, từ trước đến nay
anh chưa từng quyết chiến bao giờ à? Ví dụ như lúc đi học anh chưa bao
giờ cố gắng để đứng đầu kỳ thi à?
- Tôi luôn đứng đầu.
- … - Cô thật khờ quá đi, sao lại đưa cái ví dụ như thế cho một tên đầu bò
thế này, nghĩ đi nghĩ lại, cô lại hỏi: - Ví dụ như anh thích một cô gái, liệu anh có bao giờ hi vọng mình sẽ chiến thắng những người theo đuổi
cô ấy không?
- Từ trước đến nay đều là người khác theo đuổi tôi.
- … - Thật là được rồi….
Lam Sam bị anh nói trúng tim đen, cô cả giận nói:
- Nói chung là tiếp theo anh nhất định phải chà đạp tôi! Chà đạp tôi! Đừng vì thấy tôi là hoa đẹp mà thương tiếc làm gì!
Kiều Phong khiếp sợ nhìn cô, sau đó gật đầu:
- Được thôi!
Trận tiếp theo, Kiều Phong nhớ rõ sứ mệnh Lam Sam đưa ra, từ thủ pháp nhẹ
nhàng liền biến thành trận cuồng phong bạo vũ. Đầu tiên anh đánh những
cú đánh thấp, Lam Sam không ngờ mới vừa rồi anh ta còn như con cừu nhỏ
nên không chú tâm không đỡ nổi.
Anh lại chuyện sang những cú đánh cao, cô không lùi về kịp, cũng không tiếp được.
Cô điều chỉnh tâm trạng, cô thấy Kiều Phong đã chuyển thành đùa giỡn với
cô, à không, chà đạp cô, cũng không phải… Nói chung là căn cứ theo phán
đoán của cô, liên quan đến vị trí của Kiều Phong hiện nay, cô cảm thấy
kế tiếp anh sẽ cố gắng hết sức để tiêu diệt cô.
Khi đã thực sự
bước vào quá trình hủy diệt, lúc Kiều Phong đang hăng say phát bóng, Lam Sam nhấc chân chuẩn bị sẵn sàng, lúc này phán đoán của cô khá chuẩn
xác, tràn đầy tự tin nhằm trúng điểm bóng rơi.
Trái bóng tennis
xanh biếc thuận gió bay tới mỗi lúc một gần tuy nhỏ bé là thế nhưng như
cuốn theo ngàn vạn tinh tinh đang ầm ầm kéo đến, vận tốc bóng không phải quá nhanh nhưng càng tiếp cận càng cảm thấy thật mơ hồ.
Lam Sam bắt được bóng, trong nháy mắt cô cảm thấy có gì đó không đúng.. Định
giết người đấy à? Đường cong hình như đang biến đổi? Đây là… bóng bổng!
Mặc dù đã bừng tỉnh, nhưng quả bóng ở giữa không trung đột ngột biến đổi quỹ đạo lao xuống, rơi cách cô ba bước chân.
Cự ly này chỉ dài bằng một sải tay của Lưu Bị, nhưng cô không thể đánh tới.
Lam Sam phản ứng rất nhanh, nhanh chân vọt tới, thế nhưng trái bóng xoáy
ngược lại rất xảo quyệt bất chợt bay nhanh hơn, cô lao đến, nhưng còn
không kịp chạm được đến cái bóng của nó.
Nhìn thấy trái bóng bay
ngày một xa, Lam Sam ngoại trừ khiếp sợ chỉ có khiếp sợ. Bóng bổng đôi
khi cô cũng đánh được, vấn đề là trái bóng cô đánh chỉ có vận tốc vừa
vừa thôi, cũng không bay theo đường banh không rõ ràng như vậy, lực sát
thương rất nhỏ. Đa số người chơi tennis phát bóng bổng cũng chỉ đạt
trình độ như cô. Trâu bò chân chính chính là đánh bóng vừa cao vừa mạnh, điều đó có thể khảo nghiệm lực bắp tay và thắt lưng của người chơi. Lam Sam bỏ lỡ mất trái bóng này, Kiều Phong rất điềm nhiên lấy từ trong rổ
ra một quả bóng khác, lại phát bòng. Lúc này đã hạ thủ lưu tình, cô hẳn
phải dễ dàng đỡ được.
Lam Sam đang ngẩn người trơ mắt nhìn thấy trái bóng đập ngay trúng gáy cô.
Kiều Phong:
- …
Lam Sam:
- ….
Cô xoa xoa gáy, thu vợt lại:
- Tạm dừng, tạm dừng!
Hai người liền tạm dừng trận đấu ngôi xuống hàng ghế bên ngoài sân. Kiều
Phong phải cố kiềm chế hết sức nhưng vẫn nói “Cô đúng là cái đồ cực kỳ
kém cỏi.” Một trái bóng đơn giản thế mà không đỡ nổi. Tuy rằng bị khinh
thường nhưng Lam Sam thực sự muốn quỳ xuống mà hôn chân anh, được rồi
nhưng mà cô sẽ không bao giờ làm những chuyện đáng xấu hổ thế đâu. Cô mở một chai nước, vô cùng nịnh bợ mà đưa cho Kiều Phong:
- Quả bóng lúc nãy anh làm thế nào mà đánh ra thế?
- May mắn thôi.
Khiêm tốn rất tốt nhưng vẫn không hề làm hao tổn hình tượng vĩ đại của anh lúc này.
Lam Sam gạ gạ cánh tay anh:
- Dạy cho tôi với nhé?
Kiều Phong nghiêng đầu hờ hững nhìn cô:
- Cô không học được đâu.
Có cần phải thẳng thắn thế không…..
Lam Sam tự mở một chai nước cho mình, vừa uống vừa lén nhìn sang Kiều
Phong. Vì vừa vận động mạnh, anh chảy không ít mồ hôi, thái dương ướt
đẫm, mồ hôi tụ lại thành từng giọt từng giọt lớn lung lay như sắp rơi
xuống.
Người đàn ông đổ mồ hôi trông thật gợi cảm, có thể phát
huy hết toàn bộ hormone nam tính trong cơ thể họ. Lam Sam ngắm nhìn gò
má vô cùng tuấn mỹ của Kiều Phong cùng những giọt hormone mồ hôi của
anh, đột nhiên nói:
- Tôi phát hiện … Ừm, anh cũng rất đàn ông.
Chẳng có người đàn ông trên đời này thích bị người ta khen như vậy, Kiều
Phong cũng không ngoại lệ. Huống chi, anh rất ít khi bị người khác nhìn
như vậy…
Anh mỉm cười:
- Xin cảm ơn.
Sau đó anh lấy
trong túi ra một túi giấy ăn, rút một tờ, cẩn thận lau mồ hôi trên đầu
trên mặt, trên cổ… Động tác của anh vô cùng nhã nhặn và đẹp mắt, Lam Sam thật không nhìn nổi nữa.
Lại còn mùi hương vương lại trên giấy ăn đang gào thét….
Kiều Phong cho rằng Lam Sam cũng muốn lau mồ hôi nên đưa túi giấy ăn cho cô.
Lam Sam nhìn dòng chữ “Hương hoa nhài” trên giấy, mặt 囧囧 :
- Tôi xin được rút lại lời vừa nói, anh vẫn là thiên kim tiểu thư ạ.