Ăn cơm tối xong, Lam Sam xuất hiện trước cửa để săm soi cách ăn mặc của Kiều Phong.
Hôm nay Kiều Phong dựa theo đề nghị của Lam Sam, anh mặc một chiếc áo
T-shirt màu trắng cùng một chiếc vest màu xám, tay áo được sắn lên cao
để lộ ra cánh tay rắn chắc, bên dưới là một chiếc quần màu xanh tím
than, chân đi một đôi giày da thấp cổ màu rám nắng. Anh cảm thấy mặc như vậy thật kỳ quặc nhưng vẫn mặc để đẹp lòng mọi người.
Ngược lại hoàn toàn, Lam Sam cảm thấy kết hợp như vậy so với cách ăn mặc như "một nhân viên bán bảo hiểm” trước đây của anh thì đẹp hơn rất
nhiều. Thế nhưng nhìn đi nhìn lại cô vẫn thấy có điểm gì đó chưa vừa
lòng nên bắt anh ngồi xuống. Quả nhiên cô nhìn thấy lấp ló dưới ống quần của anh là một đôi tất màu xanh xì xì…. Uất quá đi thôi.
Cô tức giận nói:
- Anh lập tức, lập tức thay ngay đôi tất này ra ngay bây giờ, đi đôi tất mà vừa được khuyến mại vào, đôi thấp cổ ấy.
- À. – Kiều Phong không cam tâm tình nguyện mà thay đôi tất nên được xếp vào hàng ngũ tất “Có địa vị cao liệt nửa người”. Sau khi thay xong, một lần nữa anh đứng trước mặt Lam Sam.
Lam Sam vuốt cằm chăm chú quan sát anh một lúc, đột nhiên nói:
- Hay là anh thử xắn quần lên vài gấu xem nào.
Hiện tại Kiều Phong đã bắt đầu lạnh nhạt đến mức sắp đạp bàn phá quán,
dù sao cũng đã đủ quái dị lắm rồi, anh không quan tâm nếu phải thêm một
chút kỳ quái nữa đâu. Anh cúi xuống, xắn xắn xắn một cách rất thuần
thục, xắn quần lên vài gấu.
Lam Sam đen mặt:
- Ai cho anh xắn lên như thế? Anh định đi cấy mạ à?
Anh sửng sốt:
- Tôi muốn đến trường.
Lam Sam xua tay:
- Tháo ra rồi xắn lại một lần nữa, xắn lên chín phần quần thôi thôi, hiểu không?
- Hiểu rồi. – Chín phần quần là chín phần độ dài của quần chứ gì,
cái này có gì mà không biết. Kiều Phong lại tháo ống quần ra, xắn xắn
xắn, một lần nữa xắn chính xác 10% toàn bộ chiều dài quần.
Lam Sam thật hết chỗ nói:
- Anh xắn thế thì đến đi cấy mà người ta còn không cho đấy.
Kiều Phong thấy yêu cầu của Lam Sam quá khắt khe rồi đó, anh đứng thẳng
dậy, xoay hai vòng trước gương. Trong gương lúc này xuất hiện một chàng
trai đầy khí chất thanh niên thời đại nhưng cũng rất nghệ sĩ, nhưng
đương nhiên bản thân Kiều Phong lại không cảm nhận được điều này, khả
năng thích ứng với phong cách ăn mặc của anh từ trước đến này khá cao,
chỉ không cần phải cởi truồng thì về cơ bản anh đều có thể nhẫn nhịn.
Anh gật đầu:
- Tôi cảm thấy tạm được rồi, chúng ta đi thôi.
Không được! Lam Sam chỉ hận không thể ôm anh trở lại:
- Cầu xin anh, để tôi xắn lại cho anh đi!
Kiều Phong có phần không thể nhịn nổi nữa rồi, nhưng vì Lam Sam đã cầu
xin anh nên không còn cách nào khác là anh đành phải gắng đượng đồng ý.
Anh ngồi trên ghế salon, Lam Sam ngồi chồm hổm dưới chân anh. Cô vừa
tháo ống quần anh ra, vừa oán giận nói:
- Thật là đần độn.
- Tôi? Đần? – Kiều Phong cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi,
một người ngốc đến mức cần phải bình phương lại đương nhiên dám nói anh
đần?
Lam Sam nghe thấy khẩu khí của Kiều Phong có vẻ bất thiện, cô cho rằng anh định đình công nên vội vàng sửa lại:
- Anh rất thông minh, chắc chắn là học một biết mười, bây giờ tôi mới nhìn ra.
Ngồi xổm một lúc thật mệt, Lam Sam chuyển sang quỳ một chân trên mặt
đất, trước tiên cô kéo hai ống quần anh để chỉnh cho cân bằng, sau đó
một lần nữa tháo ra, rồi lại xắn lên.
Lúc đầu Kiều Phong chỉ nhìn động tác tay của cô, sau đó không biết thế
nào, ánh mắt anh trở nên phiến diện ngược lại chăm chú ngắm khuôn mặt
cô. Bởi vấn đề thị giác nên anh chỉ có thể ngắm bao quát cô như một Đế
vương đang ngắm người nô bộc quỳ bên dưới. Hàng mi của cô rủ xuống, thần thái chăm chú, trong mắt anh, khuôn mặt cô hiện ra thật nhu mì.
Kiều Phong bỗng phúc chí tâm linh, anh sáng tỏ vì sao Lam Sam nhất định
phải kiên trì đòi xắn quần giúp anh: Truyền thuyết kể rằng một người đàn ông đi giày cho một người phụ nữ sẽ rất rất lãng mạn, trái lại một
người phụ nữ giúp người đàn ông xắn quần hẳn cũng chẳng kém bao nhiêu
đâu nhỉ?
Quả nhiên là ý không ở lời, Kiều Phong thầm nghĩ, người con gái này để lấy lòng anh mà không từ bất kỳ thủ đoạn tồi tệ nào.
…***…
Hai người cùng bước ra cửa nhưng lại không đồng thời bước vào phòng học. Kiều Phong có thời gian cố định để đi vào lớp nhưng Lam Sam cần phải
vào lớp sớm hơn để chiếm chỗ, bằng không sẽ chỉ có thể đứng để nghe
giảng. Đối với Lam Sam, mọi người đều rất tò mò, các suy đoán về cô luôn hot sôi sung sục. Có người nói cô là bạn gái của Kiều giáo sư, lại có
người nói cô là chị em gái họ bên mẹ của Kiều giáo sư, còn có người lại
nói cô chẳng qua cũng chỉ là một sinh viên si mê quấn quit Kiều giáo sư… Về phần cô học chuyên ngành nào thì không thể biết được. Thế nhưng có
một nam sinh hèn kém dưới mỗi bài post về Lam Sam đều khản cả giọng mà
thanh minh: Nữ sinh này nói rằng cô ấy học ở khoa khai thác trùng tu tâm lý! Thiên chân vạn xác! Chính miệng cô ấy đã nói vậy!
… Thật là bệnh rắn rết mà.
Ngày hôm nay, Kiều giáo sư lại vận một bộ trang phục cực cool lên triều. Các nữ sinh theo thường lệ đều kích động hò reo. Anh lên bục giảng với
một tình cảm hoan nghênh mãnh liệt giống như đang tham gia lễ trao giải
thường niên.
Khi các nữ sinh dần tỉnh táo lại bắt đầu nghĩ ra, Kiều Phong đến trường
đều ăn mặc rất tiêu chuẩn, nếu không phải vì anh bỗng nhiên sáng tỏ,
nhất định là vì có một cô gái đang đứng sau lưng thầm lặng ủng hộ anh…
Nghĩ đến đây, họ lại không phải buồn bã đau thương.
Theo Lam Sam, tất cả những tiếng vỗ tay này đều dành tặng cho cô, cho
nên cô đặc biệt vui vẻ, thế nhưng mặc dù rất phấn khởi, cô thủy chung
vẫn không đỡ hơn được vì sau khi Kiều giáo sư mở miệng sẽ có một mặt
trái buff - sự buồn ngủ. Nên chẳng được bao lâu, cô liền úp mặt xuống
bàn tiến vào mộng đẹp.
Kiều Phong có phần bất đắc dĩ, anh đã nói đủ dễ hiểu, nhưng cô vẫn lại
gục đầu ngủ gật như cũ, quả thật không hề có chí tiến thủ. Gỗ mục đúng
là chẳng thể khắc được!
Ngồi bên trái cô là một nam sinh vô tâm vô tính mà viết bài, bên phải là một nam sinh đang cúi đầu chơi game trên điện thoại di động. Sau khi
chơi chán, nam sinh kia cảm thấy buồn chán, ngẩng đầu lên lại nhìn thấy
khuôn mặt đang ngủ say của Lam Sam, cậu ta đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Anh quay lưng về phía Lam Sam, giơ tay lên máy xem cô như bối cảnh để
“tự sướng”, chụp vài tấm lại mở ra xem lại, cảm thấy cũng không tồi.
Người đẹp đúng là người đẹp, ngủ mà vẫn đẹp tuyệt trần.
Lòng tham vô đáy, ngắm nhìn một lúc, cậu nam sinh này lại thấy chỉ lấy
người đẹp làm bối cảnh vẫn chưa thể thỏa mãn, cậu ta lại càng muốn thân
mật ngọt ngào hơn, ngay lập tức cậu ta sán lại gần hơn, đưa tay chống
lên mặt bàn Lam Sam, chỉnh tay hơi khum lại thành hình vòm cung vừa vặn
chạm đến người Lam Sam nhưng không dám tiếp xúc với cô. Cậu ta cúi thấp
người xuống, gương mặt kề sát mặt cô, điều chỉnh tư thế xong xuôi, mới
giơ tay phải lên ấn máy.
Kiều Phong mới vừa viết bài trên bảng, quay xuống vừa hay mình thấy cảnh này, không hiểu sao lòng anh chợt bốc lên một ngọn lửa, đột nhiên đập
bàn một cái.
Rầm!!!
Tiếng động này qua micro trên bục giảng bị phóng đại tạo thành một âm
thanh cực lớn, như sấm nổ rền vang khắp phòng học khiến mọi người hoảng
sợ nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt mọi người lại đồng thời hội tụ về phía
Kiều giáo sư, nhìn anh đầy nghi ngờ. Cậu sinh viên đang chụp ảnh tự
sướng cũng vuột tay rơi cả di động xuống đất, không cách nào khác đành
khom lưng cúi xuống gầm bàn nhặt lại.
Lam Sam bị tiếng vang khủng bố vừa rồi khiến đột ngột giật mình tỉnh
giấc, cô dụi dụi mắt, ngẩng đầu lên, hai tay đặt trên bàn, duy trì tạo
hình có thể tùy thời tiến vào giấc ngủ.
Cô mơ màng nhìn về phía bục giảng.
Trên bục giảng, sắc mặt Kiều Phong vẫn vô cùng bình tĩnh. Con người Kiều Phong này có bản mặt tuyệt đối không hề phong phú, lúc vui vẻ chưa chắc đã cười, lúc nổi giận cũng quyết không đen mặt. Nếu bạn muốn theo dõi
tâm trạng của anh ta thì phải quan sát những biểu cảm nho nhỏ, ví dụ như khóe miệng của anh hơi trễ xuống có nghĩa là anh đang không vui vẻ.
Hiện tại Lam Sam ngồi phía sau, cách khá xa nên căn bản không thể phát
hiện được anh đang vui hay giận.
Thế nhưng chắc chắn là anh đang hoàn toàn chăm chú nhìn về phía cô…. Lam Sam sờ sờ mũi một cái, không hiểu sao lại thấy chột dạ, cô có làm gì
đâu?
Kiều Phong hắng giọng, lên tiếng:
- Mời cái vị bạn học ngồi phía cuối lớp đang trợn mắt chảy nước dãi trả lời tôi đang giảng đến chỗ nào?
Lam Sam sờ sờ miệng.. Cô chảy nước dãi chỗ nào!
- Đừng sờ nữa, tôi đang nói bạn đấy!
Cái đập bàn của Kiều Phong đem toàn bộ sự chú ý của sinh viên đang ngồi
trong lớp về phía anh, bây giờ lại thấy anh điểm danh về một vấn đề nên
mọi người nhìn theo ánh mắt của Kiều giáo sư, bắt đầu hướng quay sang
nhắm mục tiêu phía cuối phòng học, đồng thời tò mò thảo luận, cả phòng
học bắt đầu lầm rầm tiếng xì xào bàn tán.
Lam Sam đột nhiên cảm thấy dường như tất cả mọi người đều đang nhìn cô,
tất cả đều bàn luận về cô, giồng hệt như khi còn bé bị giáo viên phê
bình trước lớp khiến các bạn học đều xúm lại chê cười.
Cô cực kỳ thiếu tự nhiên, cảm thấy Kiều Phong có phần không nể mặt cô
chút nào hết, cô tức giận nhìn anh, lại nhận ra anh vẫn đang nhìn chằm
chằm đợi câu trả lời của cô.
Cái tên này lại lên cơn điên gì nữa đây! Lam Sam không còn cách nào khác đành đứng dậy , nghểnh cô đáp:
- Tôi không biết!
- Mời ngồi xuống! Hy vọng sau này cô sẽ không buồn ngủ nữa, nếu không tôi đề nghị cô có thể đứng dậy nghe giảng.
Có người cười thành tiếng, những tiếng cười này không hề cố ý, nhưng
cũng chẳng mang ý tốt. Lam Sam không hề biết rằng đó là vì đối phương
nhận ra cô, thấy cô sửng sốt nên cảm thấy bõ tức. Cô chỉ biết rằng Kiều
Phong đã hạ thấp thể diện của cô trước mặt mọi người khiến cô bị chê
cười. Sao người này lại lấy cô làm mẫu chứ, rõ ràng ngủ trong giờ của
anh không chỉ có mình cô. Lam Sam nổi nóng, trả lời:
- Nếu như tôi muốn ngủ mà lại không muốn đứng, vậy có được phép lựa
chọn không tham dự lớp học của thầy không, thưa Kiều giáo sư?
- Không được, nếu không tôi sẽ phạt cô.
Vài người trở nên mất bình tĩnh: mẹ kiếp, vì sao mấy câu nói tiếng phổ
thông thế này mà sao nghe chả hiểu nội tình gì hết thế? Rốt cuộc là phạt thế nào? Có phải sẽ như vậy không? Cào tường xin chỉ giáo a a….
Lam Sam đương nhiên biết hình thức “nghiêm phạt” của anh là như thế nào – lại không nấu cơm cho cô chứ gì. Trình Giảo Kim còn có thuyền tam bản
phủ, cái tên biến thái này suốt ngày chỉ biết mỗi kiểu dọa dẫm giống hệt nhau, bực mình chết mất!
Cô ngồi xuống, tập trung tất cả thần lực để lườm anh, hung hăng lườm
anh. Cứ như vậy ngược lại cô lại cảm thấy không còn mệt nữa, mặc dù rất
tiếc là ánh mắt của cô không thể chọc thủng vài lỗ trên người anh, đối
với điều này cô cực kỳ tiếc nuối.
Mãi đến giờ tan học, Kiều Phong vẫn không hề nhìn cô thêm lần nào nữa.
Chuông tan học vừa vang lên, Lam Sam đã vội vã thu dọn đồ đạc lao ra
khỏi phòng học, bây giờ cô không muốn đợi anh mà cũng chẳng hề muốn nhìn thấy anh. Nhưng Kiều Phong lại nhanh chóng tìm thấy cô. Cô có bước
nhanh đến đâu thì chân cũng không dài bằng anh, thế nên anh chẳng tốn
bao nhiêu sức lực đã đuổi kịp cô.
Anh cúi đầu, nhìn xuống cái ống quần đang được xắn một các xấu xí của mình, hỏi một câu: