Cái Thùng Cơm Sát Vách

Chương 62: Tối



Lam Sam biết Kiều Phong và Ngô Văn cũng đến cưỡi ngựa, nhưng cô không ngờ nghiễm nhiên Tiểu Du Thía cũng định đi. Lam Sam thấy hơi kỳ lạ:

- Cậu không phải là không thích cưỡi ngựa à, sợ ngồi ê mông ý?

Tiểu Du Thái oán giận nói:

- Chính vì Ngô Văn muốn tớ ê mông nên mới đưa tớ đi cưỡi ngựa.

Lam Sam trầm ngâm một lúc, rồi đáp:

- Lời của cậu càng lúc càng hèn nhát nhé.

- Đừng nói nữa…. - Tiểu Du Thái nói, bi phẫn nghĩ đến lão sếp tổng thổ tả của mình. Anh ta hội tụ đủ các thể loại nô dịch cũng như áp bức trong công việc.

Lam Sam cực kỳ thương cảm với Tiểu Du Thái. Cô đoán là Ngô Văn vẫn canh cánh trong lòng về sự việc lần trước nên vẫn chưa nguôi cơn giận, vì vậy mà trêu chọc Tiểu Du Thái.

Sau khi phỉ nhổ xong, Tiểu Du Thái nói một câu cốt khí đến phi thường:

- Sớm muộn gì ông đây cũng xin từ chức.

- Cậu bỏ được không đây?

- Đương nhiên là rất tiếc nuối rồi.

Lam Sam chẳng thể làm gì khác mà im miệng lại.

-----***--- ---

Cưỡi ngựa vốn là một môn thể thao đốt tiền. Lam Sam vốn cũng rất yêu thích bộ môn cưỡi ngựa, chẳng qua niềm say mê này là do trước đây ông nội cô vốn là người chăn nuôi. Đến khi lên thành phố, cô hoàn toàn không còn khả năng cũng như tiềm lực kinh tế để phát triển sở thích này nữa. Người ta bỏ ra mấy triệu mua một con ngựa, cô nhiều lắm cũng chỉ dám bỏ ra mấy nghìn để mua một bộ trang phục cưỡi ngựa mà thôi.

Hiện tại, trong thành phố tương đối nhiều giống ngựa đắt tiền, hầu hết đều là các giống ngựa đua, một con ngựa tốt còn đắt hơn cả một cái xe oto có thể chạy êm ru nhưng hơi ít tiện nghi. Thế nhưng Lam Sam vốn không tìm hiểu nhiều về các giống ngựa này, từ bé đến lớn cô vốn chỉ biết đến loại giống ngựa bản địa Mông Cổ, cực ít có cơ hội được xem các giống ngựa có huyết thống quý tốc khác.

Tống Tử Thành đưa cô đi xem các loại ngựa trong câu lạc bộ, Lam Sam muốn hoa cả mắt. Chỗ này thức ăn cho ngựa rất tốt nên con ngựa nào thân hình cũng mạnh mẽ, lông trơn mượt, bờm bóng loáng, mười phần tinh lực, cực kỳ cực kỳ đẹp. Trong đó con ngựa đẹp nhất chính là con Tống Tử Thành đang cưỡi, một con ngựa giống Ả Rập. Con ngựa này màu trắng như tuyết, cao hơn các con ngựa khác một chút, đôi mắt to sáng sủa trong sạch trông như một nàng công chúa dịu dàng. Thấy Tống Tử Thành, nó rất hứng khởi, Tống Tử Thành để cho Lam Sam xoa đầu nó, nó cũng không hề né tránh, vô cùng ngoan ngoãn.

- Muốn cưỡi không? – Tống Tử Thành hỏi.

Lam Sam khá xoắn xuýt. Cô đương nhiên là muốn cưỡi rồi nhưng đây là con ngựa của Tống Tử Thành, nếu cô cưỡi nó thì đoán chừng sẽ phải ngồi chung một con ngựa với anh ta. Lam Sam thích cưỡi ngựa một mình hơn.

Ngay sau đó cô cười nói với anh:

- Sếp tổng, cứ chọn đại cho tôi một con là được mà

.

Tống Tử Thành còn có một con ngựa khác nữa. Anh dẫn cô đi xem, đó là một con ngựa đua giống Đan Mạch, màu xám, trên lưng đang thắt yên màu trắng như hoa tuyết, thoạt nhìn trông giống như một cái thảm cực kỳ duyên dáng. Nó thấp hơn con ngựa Ả Rập một chút, rất thích hợp cho nữ giới cưỡi.

Lam Sam thấy cũng không tồi, vừa định nói “Lấy nó đi” , đột nhiên mắt thấy có người dẫn một con ngựa cao lớn đi qua, trông con ngựa đó rất oai phong lẫm liệt nên cô không cố tình nhưng vẫn bị thu hút.

Cô không nhịn được đi ra ngoài xem, vừa đến cửa đã nhận ra người dẫn ngựa kia , cô liền thấy kinh ngạc.

… Đó cư nhiên lại là Kiều Phong.

Sau khi Kiều Phong nhìn thấy Lam Sam, anh hơi sửng sốt:

- Lam Sam, tại sao cô lại ở đây?

Lam Sam nghĩ làm gì có chuyện trùng hợp đến thế này, nếu mà như thế thì nhất định là ông trời đặc biệt kỳ vọng vào mối nhân duyên của cô và Kiều Phong rồi, cho nên mới cứ hết lần này đến lần khác trùng hợp đến vậy. Cô rất hứng chí, đi tới vây quanh xem con ngựa của anh:

- Của anh đây à?

Đó là một con ngựa đen to lớn, dáng tráng kiêt, long bóng loáng khỏe mạnh, toàn thân không một chút pha tạp nào, chỉ có bốn cái móng màu trắng như tuyết.

Kiều Phong gật đầu:

- Đúng vậy.

Lam Sam rất thích giống ngựa oai phong này, gương mặt cô tỏ ra cực kỳ hâm mộ, cực kỳ muốn kiểm tra thêm nhưng lại không dám. Kiều Phong lại nói:

- Tính tình nó cũng không tốt lắm đâu, nhưng cô vẫn có thể cho nó ăn kẹo đấy.

Lam Sam vốn có mang theo kẹo, cô đút cho nó một cái. Nó rất nể mặt mà ăn ngay. Lam Sam nhẹ nhàng vuốt ve long nó, nhìn Kiều Phong, cười như không cười:

- Một dạng với anh.

Kiều Phong cúi đầu cười hì hì. Anh mím môi, tiếu ý nhè nhẹ khá rạng rỡ. Lam Sam nhìn anh, trong đầu lập tức nhớ đến một bài thơ:

Chỉ một cái cúi đầu dịu dàng ấy

Như đóa sen trắng e thẹn trong gió xuân

Cái gì nữa ấy ấy ấy nhỉ! Lam Sam đỡ đầu, không thể nhớ gì thêm!

Tống Tử Thành đứng cách không xa họ. Con ngựa Kiều Phong đang cưỡi chưa chắc Lam Sam đã có thể nhận ra nhưng chỉ cần liếc mắt anh đã nhận ra ngay, đó là con ngựa đua duy nhất ở đây: ngựa thuần chủng. Nếu nói về huyết thống cao quý thì nó chưa chắc đã được như con ngựa giống Ả Rập này, nhưng Lam Sam lại cứ vô cùng hiển nhiên cảm thấy hứng thú với con ngựa thuần chủng kia.

Cũng có thể là, yêu ai yêu cả đường đi không?

Đúng lúc Lam Sam chỉ vào con ngựa đen của Kiều Phong, hỏi anh:

- Anh có thể cưỡi nó được hay không đấy?

- Sẽ cưỡi.

- Thật không?

- Sẽ cưỡi để chụp ảnh.

Lam Sam trợn mắt nhìn:

- Phí của trời.

Kiều Phong thấy cô thích như vậy, ngay lập tức biết thời biết thế nói:

- Hay cô cứ cưỡi nó đi? – Nói xong đưa dây cương cho cô.

Lam Sam dắt ngựa, có phần ngại ngùng:

- Nó không tốt à, còn anh thì sao?

- Tôi có thể đứng xem. – Xem cũng đủ hài lòng rồi.

Anh đã nói vậy, cô lại càng ngượng ngừng hơn, nhưng cô vẫn thấy luyến tiếc con ngựa này, do dự một chút cô nói:

- Thôi quên đi, để chị đây mang anh đi cưỡi ngựa được chứ?

- Hả?

- Tôi đưa anh đi cưỡi ngựa, có đồng ý không? Không thích thì thôi.

- Đồng ý đồng ý! – Kiều Phong vừa nói vừa chạy như điên như dại theo sau.

Lam Sam vừa đi ra ngoài vài bước chợt phát hiện ra có chuyện không hợp lý lắm: Cô cùng đến với Tống Tử Thành , bây giờ làm sao có thể để sếp tổng lại chỗ này để chạy đi chơi một mình đây! Cô quay lại định chào hỏi, đúng lúc thấy Tống Tử Thành đang đứng trước cổng chuồng ngựa nhìn họ với thái độ lạnh nhạt.

Lam Sam hơi chột dạ, liền chăm sóc Tống Tử Thành ngay:

- Sếp tổng, chúng ta cùng đi được không? Càng đông càng vui.

Tống Tử Thành gật đầu, không hề từ chối, chỉ nói:

- Mọi người cứ đi trước đi, tôi còn có việc khác.

Lam Sam vội vàng đưa Kiều Phong đi theo.

Khuôn viên cưỡi ngựa được xây dựng trên một khu đất có địa thế bằng phẳng như thảo nguyên, ngoài kỹ thuật viên cưỡi ngựa cũng có một vài người cưỡi ngựa tự do. Lam Sam vốn chẳng hề nghiên cứu chút gì về bộ môn cưỡi ngựa nên ngay lập tức dắt ngựa đi cùng với Kiều Phong.

Từ đây, cô nhìn thấy Ngô Văn và Tiểu Du Thái đang cưỡi ngựa chạy đến. Tiểu Du Thái ngồi đằng trước Ngô Văn, khuôn mặt xoắn xuýt như cái bánh bao, thoạt nhìn trông khổ sở không sao tả hết được, mặc dù được nam thần nhà mình ôm eo nhưng trông cô nàng không hề hứng thú chút nào.

Vừa thấy Lam Sam, Tiểu Du Thái như thể tìm thấy vị cứu tinh:

- Lam Sam!

Ngô Văn có chút ngoài ý muốn. Theo như lời Kiều Phong kể thì Lam Sam vốn không thích cậu chàng, nhưng bây giờ lại nhìn thấy Kiều Phong nhanh chóng đưa cô nàng đến đây, cứ xem tình huống này thì không phải hỏng bét như lời cậu ta nói rồi.

Ngô Văn như bừng tỉnh: Sao anh lại tin vào lời Kiều Phong chứ? Đúng là ngu ngốc mà!

Lam Sam vờ như đang thương xót Tiểu Du Thái, cô cũng hơi đau lòng nên nói với Ngô Văn:

- Tổng giám đốc Ngô. Hay là để cho cô ấy nghỉ một lúc đi?

- Ừ, - Ngô Văn lên tiếng đáp. – Chúng tôi sẽ ra bờ sông nghỉ ngơi, hai người cứ đi chơi trước đi. – Nói xong quay ngựa lại, đưa mắt nhìn Kiều Phong.

Lam Sam dứt khoát leo lên lưng ngựa, thân hình cô mạnh mẽ nhanh nhẹn như một con diều hâu khiến Kiều Phong kinh diễm. Thế nhưng đến phiên anh lại có phần sốt sắng, trước đây vốn số lần cưỡi ngựa đã có hạn, nên đương nhiên số lần lên ngựa cũng đồng dạng có hạn luôn, động tác của anh hơi bị trúc trắc. Lam Sam kéo tay anh lên, anh cầm tay cô mà hồn bay phách lạc như là một đại cô nương vậy. Lam Sam sốt ruột, lấy hết sức kéo anh lên, Kiều Phong dựa vào lợi thế chân dài, cố hết sức dẫm lên bàn đạp, lộn người một cái, cuối cùng cũng leo được lên.

Lam Sam dở khóc dở cười:

- Leo lên như vậy mà còn có ý định cưỡi con ngựa này cơ à?

Kiều Phong không trả lời, không đợi cô dặn dò đã chủ động ôm lấy eo cô cực kỳ cực kỳ tự giác.

Trong lòng Lam Sam đang nhảy nhót bang bang, cô lấy lại tinh thần hỏi anh:

- Làm gì thế hả?

- Tôi sợ.

- … - Thiên ngôn vạn ngữ lúc này cũng chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài mà thôi: Rốt cuộc tại sao mình lại đi thích cái loại hàng này chứ!

Trong khi Lam Sam thúc ngựa chạy trên đồng cỏ xanh dường như cô đã trở về đại ngàn mênh mông vô bờ bến, bỗng nhiên trong lòng cô cảm thấy trống trải, hăng hái. Vì lo Kiều Phong “sợ” nên cô không dám chạy quá nhanh, thế nhưng tốc độ này dường như cũng đang lấy mạng anh vậy. Tay anh đặt trên hông cô, xiết thật chặt, chỉ hận không thể để nó dính chặt vào cô luôn. Cằm anh đệm trên vai cô, nếu không phải vì hai người đều đội mũ thì chỉ sợ đã dán chặt lấy mặt cô rồi. Sau khi tốc độ đã chậm lại, động tác của Kiều Phong không hề thay đổi, anh vẫn dán chặt vào người cô như cũ, trang phục cưỡi ngựa mùa hè lại tương đối mỏng nên hầu như Lam Sam có thể cảm nhận được nhiệt lượng cuồn cuộn không ngừng của anh đang truyền sang cô. Hơi nóng này khiến khuôn mặt cô trở nên nóng bừng, trên trán là một tầng mồ hôi mỏng, khi có cơn gió thổi qua lại nhanh chóng trở nên mát lạnh.

Tuy trái tim vẫn đập loạn xa như một chú cá đang tung tăng trên mặt nước nhưng thật thần kỳ, đầu óc Lam Sam như được một cơn gió trên thảo nguyên thổi cho thông suốt, cô bỗng sáng tỏ. Cô cúi xuống nhìn đôi bàn tay trắng nõn đang ôm chặt lấy hông mình, khe khẽ mỉm cười.

“Thích” đúng là một cảm giác rất khó để nhận định, chỉ sợ có khi đến Kiều Phong cũng chưa chắc đã rõ rốt cuộc anh chàng có thích cô hay không, vậy làm sao cô có thể thấy rõ được đây?

Nhưng ít nhất anh ấy cũng không hề ghét cô nhé.

Lam Sam nhận ra chính mình đang rơi vào một chiến lược sai lầm, từ nhỏ đến lớn cô luôn được người khác theo đuổi, cô giống như một con khổng tước kiêu ngạo, chỉ biết lựa chọn trong số những người theo đuổi mình. Cô luôn dùng thái độ xem xét và chờ đợi để nghênh đón tình cảm của chính mình, trước khi trao tình cảm của bản thân nhất định phải xác định rõ tình cảm của đối phương. Vấn đề là, nếu cô như vậy, tại sao Kiều Phong lại không thể cũng như vậy được chứ? Tên tiểu tử này điều kiện tốt hơn cô chạy xa mấy con phố, đi đến đâu mà không có hoa thơm cỏ lạ vây quanh, bản thân anh ta lại đầu óc ngốc nghếch, làm sao có thể trông cậy vào việc anhta sẽ thông suốt rằng mình thích ai, chủ động theo đuổi ai đây?

Thật không đáng tin cậy chút nào…

Nói đi nói lại, bản thân hai người đều dựa vào điều kiện ai là người thể hiện tình cảm trước, một khi đã gặp nhau nói chung là sẽ có một bên nên chủ động một chút.

Lam Sam xoa cằm, nếu cô cất lời trước Kiều Phong, có khác nào cô đang tiến một bước chủ động trước anh. Thật ra, để phát triển tình cảm chưa chắc đã cần phải đợi đối phương rung động trước rồi mới ra tay, thừa dịp tên tiểu tử này còn đang ngây thơ, nhanh tay chiếm luôn anh chàng thì có gì là không thể làm được nữa nào?

Còn nữa, kể cả nếu theo đuổi không được, dù sao trong mắt Kiều Phong, hình tượng thâm căn cố đế của cô vốn là “Háo sắc” rồi, cô còn suýt nữa vạch quần anh ra, nhưng anh cũng chưa bao giờ xa lánh mà vẫn rất lịch sự chân thành coi cô là bạn bè, thật rộng rãi biết bao. Nên chắc chắn anh sẽ không thiếu phong độ mà sau này không thèm để ý đến cô nữa đâu.

Càng nghĩ càng thấy ý đẹp lời hay, sau một hồi tâm tình rối loạn, khi đã hiểu ra, Lam Sam cảm thấy sảng khoái như thể vừa vạch đám mây mù để nhìn thấy trăng sáng.

Cô và Kiều Phong cùng đứng bên bờ sông, hai người xuống ngựa, ngồi ngắm phong cảnh. Ngồi được một lúc Lam Sam ngửa người nằm trên bãi cỏ, hai tay gối sau gáy, thỉnh thoảng lại có một vài con ngựa chạy qua để lại những âm thanh bên tai cô rất rõ ràng.

Hai người cùng ném mũ cưỡi ngựa sang một bên, lúc này mái tóc Lam Sam đang xõa ra, trải dài đen nhánh trên thảm cỏ, hòa hợp với sắc trắng của khuôn mặt và ngũ quan kiều diễm khiến trái tim Kiều Phong đang đạp thình thịch rối loạn cũng phải cười khúc khích nhìn cô.

- Vì sao?

Lam Sam đáp:

- Vui mà.

- Vì sao lại vui?

Lam Sam ngoắc tay gọi anh:

- Qua đây thì tôi nói cho anh biết.

Kiều Phong ghé tai tiến lại, một tay anh chống bên tóc cô, người anh nghiêng xuống, động tác rất thong thả, như một đám mây trong sáng đang bay đến.

Lam Sam thấy anh rất nghe lời mà ghé tai qua, hôm nay anh mặc một bộ trang phục cưỡi ngựa cơ bản với áo sam đen, áo sơ mi trắng, sạch sẽ như chưa hề vương một hạt bụi. Chiếc cổ trắng như ngọc, đôi tai xinh đẹp, vành tai dày, khiến người ta cực kỳ muốn sờ lấy.

Kiều Phong đợi một lúc, không thấy Lam Sam nói gì, anh thắc mắc quay sang nhìn mặt cô. Khi hai người đối mặt nhau, khoảng cách gần sát, chỉ cần anh cúi nhẹ là có thể hôn lên khuôn mặt cô. Kiều Phong mím môi lại, nhìn sâu vào đôi mắt cô. Đôi mắt cô vẫn ánh lên ý cười, anh không thể thấy rõ. Anh lấy hết can đảm, cảm thấy hành động tùy tiện của mình có phần không hợp lý, ngay lập tức thở dài, ngửa đầu ngồi dậy.

Lam Sam đột ngột giữ vai anh lại.

Kiều Phong xốn xang, anh lấy hết bình tĩnh nhìn cô, thấp giọng hỏi cô:

- Cô muốn làm gì?

Ánh mắt Lam Sam từ từ trượt xuống dưới, lướt qua sống mũi anh, rơi đến đôi môi anh, cô đang muốn tiến sát vào, chợt nghe thấy tiếng vó ngựa hí vang trời.

Hai người đều khá kinh ngạc, Lam Sam rời sự chú ý, nhìn thấy cách đó không xa có một con ngựa trắng xinh đẹp đang đứng lại. Người đàn ông lạnh lẽo nghiêm nghị đến dọa người đang nhìn chằm chằm vào họ, sự phẫn nộ và cay nghiệt không sao có thể che dấu trong ánh mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.