Bỗng nhiên được tỏ tình, đầu óc Cải Chíp Nhỏ hoạt động có chút ì ạch. Cô nghĩ tới nghĩ lui, không biết nên trả lời Đổng Lập Đông thế nào, cuối cùng đành phải khóa điện thoại, vờ như không nhìn thấy.
Ngô Văn cười lạnh, "Giờ cô mới giả ngốc có phải đã muộn rồi không?".
Cải Chíp Nhỏ cúi đầu không nói.
Ngô Văn cảm thấy cô không lập tức từ chối Đổng Lập Đông chứng tỏ cô cân nhắc đến chuyện này. Cách nghĩ này khiến anh có phần tức giận. Thân là lãnh đạo của một tổ chức, quy tắc mà anh định ra bị cô ngang nhiên phớt lờ, anh cảm thấy quyền uy của mình đã bị thách thức.
Sau đó, Cải Chíp Nhỏ biến thành một con cừu con lặng lẽ. Ngô Văn chế giễu cô, cô cũng không cãi lại, khiến anh bỗng nhiên mất hứng.
Trên thực tế, Cải Chíp Nhỏ đang nghiêm túc suy xét.
Sự yêu mến của cô dành cho Ngô Văn giống như lâu đài ảo ảnh trên không trung, nhìn xa thì đẹp thật đấy, nhưng thực ra không thể nào chạm tới. Bởi vậy, cô cũng không ôm ấp hy vọng gì, thoải mái vô tư yêu thầm anh. Nhưng, cô đã nhiều tuổi rồi mà vẫn chưa từng yêu đương, không thể cứ yêu đơn phương cả đời như vậy. Trống vắng và cô đơn biết bao! Cô phải nhanh chóng đi tìm một nửa kia của mình, không mong chờ hai người sẽ yêu nhau đến quên trời quên đất, nhưng chí ít có thể bầu bạn cùng nhau, có thể đứng bên nhau một cách bình đẳng.
Chốt lại một câu: Cải Chíp Nhỏ muốn yêu. Bây giờ có người tỏ tình với cô, người này xem ra cũng không tồi, hoàn toàn có thể tiến hành quan sát thêm bước nữa. Hơn nữa, đến khi cô chính thức yêu đương, có lẽ sẽ thay lòng đổi dạ, có thể quên được Ngô Văn, chấm dứt những tháng ngày yêu đơn phương xui xẻo này. Nghĩ mà cô có chút kích động..
Cải Chíp Nhỏ cứ nghĩ mãi, sau đó lại nhếch môi cười, khuôn mặt si ngốc.
Ngô Văn chạm vào mặt cô, giọng điệu mỉa mai, "Tôi nói này, cô có cần phải như vậy không? Vui mừng đến mức này cơ à? Chưa từng được ai theo đuổi sao?".
Cải Chíp Nhỏ gạt tay anh ra, "Người theo đuổi tôi nhiều lắm".
Ngô Văn đương nhiên không tin, anh cảnh cáo cô, "Cô tự thu xếp cho ổn thỏa đi, nếu dám cả gan vi phạm quy định của công ty, tôi không biết cái gì gọi là ra tay niệm tình đâu đấy nhé".
"Biết rồi, biết rồi", Cải Chíp Nhỏ có chút khinh thường.
Cô chỉ quan sát thêm một chút, đâu phải ngay lập tức xác định mối quan hệ với Đổng Lập Đông. Hơn nữa, hai người có yêu nhau hay không, chuyện này phải xác định thế nào? Giữa bạn bè bình thường cũng có thể dạo phố, xem phim, cùng ăn cơm cơ mà. Trừ phi bị bắt gian trên giường, nếu không anh dựa vào cái gì mà nói chúng tôi yêu đương chứ? Hơn nữa, cứ bị bắt gian trên giường là nhất định đang yêu nhau sao? Có thể chỉ là ngủ chung đơn thuần không được à? Thực ra, Cải Chíp Nhỏ và Đổng Lập Đông không quá thân thiết, nhưng cô là thiên tài, có thể trò chuyện hơn một tiếng đồng hồ với người mù kéo đàn nhị trên cầu vượt, cho nên cô vốn không e dè người lạ. Sự quan sát của cô với Đổng Lập Đông không đơn giản chỉ là cùng nhau ăn bữa cơm, đi xem phim gì đó, tìm hiểu đối phương nhiều hơn thông qua những cuộc trò chuyện.
Hình thức này không khác biệt là bao so với đi xem mắt.
Quan sát mấy lần, Cải Chíp Nhỏ dần cảm thấy con người Đổng Lập Đông này không tồi. Tính tình ôn hòa, tiến lùi có chừng mực, mặc dù đã tỏ tình nhưng trước giờ không thúc giục cô phải trả lời, không làm ra cử chỉ gì quá mức thân mật khiến cô phải khó chịu.
Điều đáng tiếc duy nhất là, cô vẫn chưa thích anh ta.
Nhưng tình cảm mà, có thể từ từ bồi dưỡng, Cải Chíp Nhỏ quyết định nỗ lực khai quật điểm sáng của anh ta, cố gắng động lòng với anh ta sớm nhất có thể.
Cuối tuần này, các bạn đại học ở Bắc Kinh của Cải Chíp Nhỏ sẽ tổ chức một buổi họp mặt. Người tổ chức là Vương Mỹ Mỹ của lớp họ. Năm trước, Vương Mỹ Mỹ đã lấy một đại gia giàu có, sống cuộc sống tiêu tiền như nước, có sở thích khoe đồ xa xỉ trên Weibo và Wechat. Lần tụ họp này là do cô ta tài trợ, địa điểm được xác định ở nhà hàng năm sao. Cải Chíp Nhỏ lấy làm vui vẻ, ăn mà không mất tiền là cô nhất định sẽ đi.
Đáng tiếc là Lam Sam có việc không thể đi. Vương Mỹ Mỹ có chút vui mừng lại có chút tiếc nuối. Thời đại học, Lam Sam là một đại mỹ nữ, sau khi tốt nghiệp, Lam Sam lại biết cách trang điểm, càng ngày càng xinh đẹp. Ngoại trừ kẻ không có mắt nhìn Tiêu Thái Vy kia ra, những nữ sinh khác đều không muốn đứng cạnh Lam Sam, sợ chênh lệch quá rõ rệt. Vương Mỹ Mỹ đương nhiên không hy vọng Lam Sam đến rồi dùng sắc đẹp chèn ép mình. Thế nhưng, cô ta lại hy vọng được hưởng thụ sự ngưỡng mộ đố kỵ của Lam Sam khi nhìn thấy cô ta trở thành một phú bà. Phụ nữ ấy mà, học giỏi không bằng xinh đẹp, xinh đẹp không bằng lấy được ông chồng giỏi giang.
Cải Chíp Nhỏ cũng có nỗi buồn rầu của mình. Lớp của cô có một nam sinh đang theo đuổi cô, mỗi lần họp lớp cậu ta đều quấn lấy cô. Người này đặc biệt không phù hợp với tam quan(1) của Cải Chíp Nhỏ. Cải Chíp Nhỏ đã từng từ chối cậu ta rất nhiều lần, nhưng da mặt cậu ta vô cùng, vô cùng dày, vừa gặp mặt là sấn tới, có đuổi thế nào cũng không chịu đi. Tam quan của hai người này không phù hợp, những lời anh ta nói Cải Chíp Nhỏ thấy cực kỳ chối tai, ảnh hưởng nghiêm trọng đến khẩu vị của cô.
(1) Thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan.
Để ăn chực uống chực một cách vui vẻ, Cải Chíp Nhỏ quyết định mang theo Đổng Lập Đông. Dù sao thì Vương Mỹ Mỹ giàu có như thế sẽ không để bụng việc có thêm một miếng ăn nữa.
Ngày họp lớp, Cải Chíp Nhỏ đến rất đúng giờ. Vương Mỹ Mỹ chỉ nói cho cô biết số phòng, không xuống đón cô, bởi vậy cô và Đổng Lập Đông tự đi lên. Đứng ở cửa gian phòng, Cải Chíp Nhỏ vừa định đẩy cửa vào thì Đổng Lập Đông bỗng nắm lấy tay cô.
Cô kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn anh ta.
Anh ta cười, ánh mắt dịu dàng, "Chẳng phải là cô muốn tôi đóng giả làm bạn trai cô sao? Phải diễn cho giống chút chứ".
Đúng thế. Cải Chíp Nhỏ cũng nắm lấy tay anh ta.
Cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tinh thần và diện mạo, sau đó đẩy mạnh cánh cửa, dùng âm vực đủ để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người hét lên, "Mình đến rồi, ha ha".
Tiếng cười nói trong gian phòng bỗng im bặt, mọi người đều kinh ngạc dồn mắt về phía cửa.
Cải Chíp Nhỏ nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc duy nhất trong đó, cô bỗng giống như bị thiên lôi đánh trúng, há miệng không nhúc nhích.
Khuôn mặt thân quen đó chính là Ngô Văn.
Anh ngồi ở vị trí chính, cùng ngồi có sáu bảy người. Bên trái Ngô Văn là một người trung niên đầu hói, bên phải là một cô gái xinh đẹp. Cô gái khoác trên mình chiếc váy màu trắng, trang điểm ngọt ngào, đang nhìn hai người đột ngột tiến vào bằng ánh mắt chê bai, giọng điệu cáu kỉnh, "Các người là ai vậy?".
Ánh mắt của Ngô Văn rời khỏi khuôn mặt Cải Chíp Nhỏ, trượt xuống dưới, đậu trên hai bàn tay nắm lấy nhau của họ.
Anh nheo mắt.
Cải Chíp Nhỏ cứ căng thẳng là nói lắp, ngây ngốc trả lời cô gái kia, "Tôi... tôi.. tôi...".
Đổng Lập Đông phản ứng nhanh hơn cô. Anh ta kéo tay của Cải Chíp Nhỏ cắt ngang lời cô, sau đó cười xòa, "Xin lỗi, chúng tôi vào nhầm phòng".
Cải Chíp Nhỏ: "Xin... xin... xin... xin lỗi".
Ngô Văn khẽ chau mày, sắc mặt trở nên âm trầm.
Cô gái kia cố tình giễu cợt Cải Chíp Nhỏ, cười nói, "Không sao, các người đi đi, tiện thể mang luôn cả hai chiếc đĩa không dùng này ra ngoài".
Cải Chíp Nhỏ không kịp phản ứng, song Đổng Lập Đông đã hiểu. Anh ta nắm tay của Cải Chíp Nhỏ, sầm mặt nói, "Ngại quá, chúng tôi đến đây ăn cơm, không bồi bàn, không tiếp rượu".
Hai từ cuối cùng hiển nhiên là châm chọc cô gái kia, sắc mặt cô ta bỗng sầm lại.
Đổng Lập Đông dù sao cũng là đàn ông, không thể cãi nhau với phụ nữ. Anh ta không đợi cô ta lên tiếng đã kéo Cải Chíp Nhỏ quay người ra khỏi phòng
Cô gái trong phòng kia tức đến nghiến răng nghiến lợi.
Ngô Văn lại cười, sau khi cười, anh nhìn người trung niên, "Tổng giám đốc Lưu, hình như lệnh thiên kim bị người ta hiểu lầm rồi".
Người đàn ông trung niên gượng cười, "Tiểu Luy, còn không ngồi im đi".
Cô gái cúi đầu, bĩu môi không nói gì. Nghe cha nói hôm nay sẽ dùng cơm cùng Ngô Văn, thanh niên tài giỏi nổi tiếng, cô ta năn nỉ xin đi theo. Cô ta vốn ngồi cạnh cha mình, trong bữa ăn mọi người cùng trêu đùa, cô ta nhân tiện ngồi xuống bên cạnh Ngô Văn. Ngô Văn cũng không phản đối, bầu không khí trên bàn ăn rất vui vẻ, không ngờ lại bị hai kẻ lỗ mãng kia xông vào cắt ngang.
Lúc này, có người chuyển đề tài câu chuyện. Ngô Văn đương nhiên sẽ không dây khó dễ cho người ta, nên anh nói sang chuyện khác. Song người đàn ông trung niên kia lại cảm thấy Ngô Văn bắt đầu có chút lơ đễnh.
Bên ngoài gian phòng, Cải Chíp Nhỏ không còn căng thẳng nữa, nhận ra những lời Đổng Lập Đông nói có phần đắc tội với người ta, cô vô cùng lo lắng.
Đổng Lập Đông an ủi cô, "Không sao đâu, cô ta không quen biết gì tôi cả".
"Vậy nếu lai lịch của cô ta rất lớn thì sao?"
"Lai lịch của cô ta sẽ không lớn hơn tổng giám đốc Ngô, trừ phi tổng giám đốc Ngô giúp cô ta trút giận, nếu không, tôi sẽ không có vấn đề gì."
Cải Chíp Nhỏ ngẫm nghĩ một lát, trả lời, "Tổng giám đốc Ngô sẽ không làm thế đâu nhỉ?".
"Ai mà biết được, anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà."
Cải Chíp Nhỏ đượm buồn, mặt mày tiu nghỉu, "Xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến anh".
"Không sao đâu", Đổng Lập Đông cười, "Cô giúp tôi nói mấy câu trước mặt tổng giám đốc Ngô là được rồi".
"Nhất định rồi."
Hai người ổn định lại cảm xúc, sau đó tìm được đúng gian phòng. Bạn bè đa phần đã đến, Vương Mỹ Mỹ nhìn thấy Cải Chíp Nhỏ, nhiệt tình đến hỏi han cô. Cải Chíp Nhỏ giới thiệu Đổng Lập Đông cho họ, quả nhiên là lần này không bị quấy rầy nữa.
Sau đó, họ vừa ăn cơm vừa nghe Vương Mỹ Mỹ khoe khoang. Sản nghiệp của ông xã cô ta nhiều đến đâu, to cỡ nào, quen biết những nhân vật lợi hại nào, gần đây đang chuẩn bị hợp tác với tập đoàn Văn Phong.
Cải Chíp Nhỏ ngẩng đầu khỏi đĩa ăn, "Mình làm việc ở tập đoàn Văn Phong mà sao không nghe nói đến chuyện này nhỉ?".
"Có lẽ là cấp bậc của cậu khá thấp", Vương Mỹ Mỹ không để tâm.
Cải Chíp Nhỏ gật đầu, lại hỏi, "Sao hôm nay ông xã cậu không tới vậy?". Nói thật lòng, trước giờ cô chưa từng gặp chồng của Vương Mỹ Mỹ, mỗi lần họp lớp chồng cô ta đều bận việc.
Vương Mỹ Mỹ cười trả lời, "Anh ấy đang bàn chuyện với Ngô Văn ở phòng bên, nói chuyện xong chắc sẽ qua đây uống một chén".
Dùng cơm cùng Ngô Văn là một chuyện nâng cao đẳng cấp của mình, cô ta nói bằng giọng điệu kiêu ngạo, quả nhiên đã khơi dậy hứng thú của mọi người.
A, xem ra lần này Vương Mỹ Mỹ không khoác lác. Cải Chíp Nhỏ nhớ lại tình hình vừa rồi, không biết vị nào giống ông xã của Vương Mỹ Mỹ. Nếu bảo phải quay lại đó xem, cô lại không có can đảm, nên đành phải cố nén cơn tò mò xuống.
Một lát sau, có người đi nhà vệ sinh, lúc quay lại, đẩy cửa bước vào, Cải Chíp Nhỏ lơ đãng ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy Ngô Văn đi ngang qua bên ngoài cửa.
Có thể trùng hợp thế này sao?
Cô vội vàng cúi đầu.
Ngô Văn đã phát hiện ra cô, kịp thời ngoảnh đầu bước đến, đẩy cánh cửa khép một nửa ra. Cô gái đóng cửa nhìn thấy anh chàng siêu đẹp trai, ngơ ngẩn cả người.
Ngô Văn vịn vào cửa, lạnh lùng nhìn Cải Chíp Nhỏ. Anh đẹp trai, khí thế mạnh mẽ, gần như mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía anh, ngoại trừ Cải Chíp Nhỏ đang cúi đầu ăn lấy ăn để, đưa mái đầu đen về phía anh.
"Tiêu Thái Vy", anh đành phải gọi cô.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía Cải Chíp Nhỏ. Cải Chíp Nhỏ buộc phải ngẩng đầu lên, liếm thịt vụn bên khóe miệng, "Tổng... tổng giám đốc Ngô".
""Cô đi ra đây cho tôi."
Cải Chíp Nho rút khăn giấy lau miệng, căng thẳng đi theo anh.
Đổng Lập Đông đứng dậy muốn đi theo nhưng Ngô Văn như thể mọc mắt sau lưng vậy, quay đầu quét mắt về phía anh ta, "Không phải việc của cậu".
Cải Chíp Nhỏ bị Ngô Văn đưa tới thang máy, hai người đứng trước cửa sổ nói chuyện. Tầng lầu họ đang đứng quá cao, nhìn ra ngoài cửa sổ, xe hơi dưới đất tựa như những con rùa đang bò, nhìn mà hoảng hốt.
Cô có chứng sợ độ cao.
Ngô Văn hít một hơi thật sâu, nói, "Cô coi lời của tôi là gió thoảng bên tai phải không? Tôi đã nói rồi, cô dám yêu đương với Đổng Lập Đông thì tôi sẽ đuổi việc cô".
Cải Chíp Nhỏ vội vàng lắc đầu, "Tổng giám đốc Ngô, anh hiểu lầm rồi, chúng tôi không yêu nhau".
Ngô Văn cười nhạo, "Không yêu? Không yêu các người tay nắm tay làm gì, lừa quỷ hả?".
"Ai nói tay nắm tay là đang yêu đương chứ, đâu phải là học sinh tiểu học."
"Xảo biện. Cô đúng thật là đã khiến tôi mở mang tầm mắt, bình thường ngốc đến sắp nở hoa rồi, sao vừa gặp phải chuyện này là có thể...", anh bỗng dừng lại, cụp mắt.
Tay của anh được đôi bàn tay nhỏ nắm lấy, cô phải dùng hai tay mới có thể bao bọc hết bàn tay to lớn của anh.
Cải Chíp Nhỏ lần thứ n tiếp cận thành công, tâm tình phơi phới. Cô nhìn anh bằng ánh mắt tha thiết chờ mong, "Tổng giám đốc Ngô, giờ chúng ta nắm tay nhau rồi đấy, anh có thể nói chúng ta đang yêu nhau không?".
Ngô Văn rủ mắt, nhìn chằm chằm vào đôi bàn tay nắm lấy nhau của họ, chẳng nói lời nào.