Cô dùng túi đập anh, Hạ Thời Tông sững sờ đứng tại chỗ, đầu bị nện một cái.
Một tiếng rất lớn, hình như hơi nặng.
Lăng Yên không ngờ anh không có né tránh, hơi sửng sốt, liền vội vàng tiến lên.
Hơi đó thật đúng là rất nặng, nhất là món dây xích đắt tiền bằng vàng bên trên đập lên trán, khi cô chạy sang chỗ anh, vết thương trên trán đã chảy ra máu.
Chất lỏng chảy ra từng chút, Hạ Thời Tông lại không có cảm giác đau nhức.
“Ôi khốn thật sao anh không biết tránh thế, anh bị đần à!” Cô đau lòng gần chết, bèn vội vàng kéo anh vào phòng y tế, mở gói bông ngoáy tai và cồn.
Nhưng bởi vì không phải bác sĩ, quá trình mở rất thô lỗ, chỉ thiếu nước chưa trực tiếp đổ vào trên trán anh.
Y tá đứng một bên thực sự nhìn không được: “... Để tôi.”
“Để tôi!” Lăng Yên lập tức quay đầu nói, ánh mắt nặng nề nhìn y tá một cái, “Tôi là một bác sĩ đó.”
Y tá: “...”
Hạ Thời Tông nương theo đầu cô đang vung vẩy loạn cả, ra hiệu y tá rời khỏi đây xong, mới vươn tay, bắt lấy đầu ngón tay cô đang loạn động.
Lăng Yên không vui nói: “À, đừng có mà tưởng rằng bị thương là có thể cầu được sự tha thứ của em, đây là khổ nhục kế nhỉ, phải không phải không phải không, em mãi mãi nhớ một tiếng đau khổ chờ anh trong gió rét nhé!”
Hạ Thời Tông nhìn ngày nắng chói chang phía ngoài một cái: “Hôm nay dự báo thời tiết nói đạt 30 độ.”
“...” Cô trừng mắt liếc anh một cái.
Hạ Thời Tông nắm chặt lấy tay của cô, hít vào một hơi, cắn cắn răng hàm, mới thắt cuống họng hỏi: “Em... Nhớ chuyện ngày hôm qua, hay là...”
Rõ ràng cảm thấy là chuyện không thể nào, nhưng Hạ Thời Tông vẫn sẽ ôm hi vọng.
Ôm hi vọng rằng cô nhớ lại.
“Không phải mình là người yêu à?” Lăng Yên nói.
Hạ Thời Tông sửng sốt, trong mắt khơi lên nỗi mất mát nhàn nhạt.
“Hôm qua anh đã nói được, ” Lăng Yên bỗng nhiên có hơi cuống nhìn anh, “Không phải anh là phường đàn ông cặn bã, hối hận rồi hả!”
“...” Hạ Thời Tông thở dài, vươn tay vò sợi tóc cô rơi trước ngực, lắc đầu, “Không có.”
“Thật không?” Cô không tin tưởng lắm mà nhìn anh.
“Thật mà.” Hạ Thời Tông sờ vết thương trên trán một cái, trên đó dán lên băng cá nhân, lại duỗi tay ra, ôm cô vào trong ngực, hôn lên.
Hạ Thời Tông kể hiện tượng này cho bác sĩ.
Bác sĩ rất vui, cho rằng đây là hiện tượng tốt.
“Tôi bảo anh tin tưởng cô ấy, tiếp tục kích thích trí nhớ của cô ấy, tôi ngờ là cô ấy luôn đang đấu tranh với chính mình, giờ đã thấy ánh rạng đông của thắng lợi rồi.”
Tiếp tục kích thích trí nhớ của cô ấy.
Hạ Thời Tông suy nghĩ câu nói này, như tỏa ra màu của ngôi sao năm cánh.
“Bác sĩ Lăng, ” Hạ Thời Tông đứng trước mặt bàn cô, hai tay căng đầy cân xứng lại đẹp mắt, “Hôm nay chúng ta đi ăn nhà hàng trên tầng thượng.”
Lăng Yên đang xem bệnh án của anh, hơi sửng sốt: “Tầng thượng nào?”
“Kia kìa.” Hạ Thời Tông chỉ cao ốc ngoài cửa sổ, nhà ăn xoay tròn trên cao nhất.
Đó là nơi hai người gặp nhau lần đầu.
Anh cùng cô tựa lưng vào nhau ngồi, đồng thời đứng dậy, đối diện bèn đụng nhau.
Lúc đó Hạ Thời Tông vẻ mặt bực bội, cô lại cười.
Anh nhìn cô một cái, quay người rời đi, đi ra cửa rồi, mới thấy một cô gái ngậm điếu thuốc, ở ngay ngoài hành lang, ánh mắt sáng rực rỡ rơi trên người anh.
Như có thể đốt cháy người ta.
“Bác sĩ Lăng, ” Hạ Thời Tông ngồi trước vô lăng, hai tay hấp dẫn khoác trên tay lái, “Chừng nào thì em có thể dọn đến nhà anh?”
Động tác Lăng Yên mở dây an toàn hơi dừng, nhìn về phía anh, ánh mắt không rõ: “Anh đói khát mức này cơ à?”
Hạ Thời Tông chỉ chỉ cô, lại chỉ chỉ mình: “Chúng mình, đã là quan hệ nam nữ bình thường rồi.”
“Chúng mình.” Lăng Yên chỉ chỉ mình, lại chỉ chỉ anh, “Mới bên nhau 10 ngày thôi.”
“Nhưng chúng mình làm không chỉ 10 lần.” Hạ Thời Tông nói, nhìn cô cong môi cười cười.
Lăng Yên mím môi nhìn anh.
Cô không biết vì sao, luôn luôn không cự tuyệt được nhu cầu của anh.
Bên nhau 10 ngày, quen thuộc đến dường như đã yêu nhau mười năm.
Anh như đang đi chợ, muốn hẹn hò ở toàn bộ nơi trong thành phố một lần. Cô tạm thời hiểu thành là, người này yêu đương, như tên điên trí mạng.
Nhưng mỗi chỗ họ đến đều có cảm giác quen thuộc không hiểu nổi.
Kiểu cảm giác quen thuộc đi vào cửa hàng là sẽ tự động biết nhà vệ sinh ở đâu, kiểu đi một nhà ăn sẽ biết cái gì ăn ngon, khiến toàn thân cô trên dưới âm thầm bất an.
Còn cả khi hai người làm, sẽ thấy ảo giác.
Còn cả sáng sớm hôm sau, có đôi khi cô sẽ thấy trên cổ tay có vết thương, nhưng lại sẽ rất nghi hoặc, rõ ràng tối hôm qua không có cùng anh chơi trò nhân vật đóng vai mà...
Còn có một giọng nói.
Dưới đáy lòng hô hoán với cô.
Hạ Thời Tông ôm lấy cằm cô, quay mặt cô tới, hỏi: “Chuyển không đây?”
“Không chuyển thì thế nào?” Cô diễu võ giương oai giơ cằm.
Hạ Thời Tông mỉm cười, ý cười không có chạm tới đáy mắt: “Làm em tại đây luôn.”
Cô chính là thích kiểu gợi cảm này của anh.
Đáy lòng Lăng Yên như bị thứ gì đó đâm một cái, bỗng xoay người qua, leo lên ghế lái.
Một tay Hạ Thời Tông mò lấy cô, bộ dạng phục tùng, theo hô hấp tìm tới bờ môi cô, hôn thật sâu.
Hơi thở của hai người dần dồn dập, tay của cô luồn vào, sờ cơ bụng căng đầy.
Hạ Thời Tông liền thở dốc một cái.
Anh kéo cổ áo cô, kéo cô ra phía ngoài, bờ môi rời đi một centimet, hai người nhìn đối phương.
“Chỗ trong nhà đều thử một lượt rồi.” Cô thấp giọng nói, giọng có chút khàn.
“Hửm?” Hạ Thời Tông hấp dẫn nhíu nhíu mày.
“Có muốn...” Cô muốn nói lại thôi, ánh mắt rơi vào trên xe.
Hạ Thời Tông nặng nề mỉm cười.
Tay hướng xuống từ trên người cô, lạch cạch một tiếng, cái ghế sau lưng liền thành giường.
Cô ghé vào trên người anh, mà anh thì vững vàng ôm eo cô.